Trong khi tranh thủ vài ngày nghỉ, bọn tôi từng bước chuẩn bị cho chuyến đi sẽ bắt đầu vào ngày mai.
Cộng hòa quốc Edlight là một đại quốc nằm sát phía đông Vương quốc Welmeria.
Trước khi tôi sinh ra... tức là khoảng ba mươi năm về trước, nơi đó từng xảy ra một cuộc cách mạng nhân dân, và từ Vương quốc Edlight, họ đổi thành Cộng hòa quốc Edlight.
Là một quốc gia trẻ nếu xét về mặt lịch sử.
Do áp dụng chế độ bầu cử nguyên thủ quốc gia theo chu kỳ vài năm một lần, họ dường như có sự đổi mới mang tính ý thức trong bộ máy, nhờ thế mà hệ thống phát sóng do Vương quốc Welmeria chủ trương cũng sớm được đưa vào.
Hình thức chính trị cộng hòa có vẻ rất hợp với công nghệ truyền phát nội dung, nên ở đó hình thức này phát triển rất mạnh.
Cái việc nhóm tà đạo mang tên “Giáo đoàn đệ thất” dùng phát sóng trực tiếp để tuyên bố cũng có thể xem là một khía cạnh điển hình của quốc gia đó.
“Cộng hòa quốc Edlight hả~... Sau Salmutaria với Vilmren, lại được đi nước ngoài nữa, đúng là phúc của nghề mạo hiểm giả luôn đó!”
“Ôi trời, NeNe này. Đây đâu phải là đi du lịch chơi đâu?”
“Em biết chứ~ Nhưng tìm hiểu rồi mới thấy nước này thú vị ghê luôn. Nghe bảo ngôn ngữ cũng gần như thông nhau, còn có mấy thành phố du lịch nữa đó!”
Có vẻ việc thu thập thông tin cũng đang tiến triển thuận lợi, thật mừng.
Không thể chỉ mải vui được, nhưng nếu có gì đó khiến người ta trông đợi thì cũng là điều tốt.
Dù đi với tư cách làm nhiệm vụ quốc tuyển, thì việc được đến một đất nước khác chắc chắn sẽ là trải nghiệm quý báu.
“Lần này... Run lại phải ở nhà nhỉ?”
“Lần đầu bọn anh tới nước đó mà. Xin lỗi nha.”
“Không sao đâu. Nhưng nhớ mua quà về đấy nhé. Với lại, khi về rồi thì nhớ huấn luyện bổ túc cho em đó!”
Tôi gật đầu rồi xoa nhẹ đầu Run, con bé đang liên tục đổi nét mặt theo cảm xúc.
“Ừ, anh hứa. Mọi người sẽ cùng nhau đi rừng ven hồ Ordan chơi nhé.”
“Yeah~! Em phải chỉnh lại đồ nghề mạo hiểm giả của Run mới được!”
Nhìn Nibelrun vui vẻ leo cầu thang, tôi thầm nghĩ:
Chắc trại huấn luyện cho tân binh sẽ hơi nhẹ với con bé mất.
Dù sao thì chỉ mới một thời gian trước, Nibelrun vẫn còn là một mạo hiểm giả chính hiệu, phiêu bạt khắp dị giới.
Tôi không ngờ con bé lại từng đồng hành cùng Simon.
Mà nghĩ kỹ thì... người đó thật sự là Simon sao?
Trong tôi luôn tồn tại hai tiếng nói song song — một bảo rằng “không thể sai được, đó chính là Simon”, và một kiên quyết phủ nhận “không đời nào là cậu ta”.
Ở Finis hoàng hôn, nơi không một bóng người, tôi từng phóng ma pháp cực mạnh vào cậu ta.
Vào cái kẻ đã hóa thành con ma vật bất tử ấy, để cậu ta vĩnh viễn chết đi ngay tại chỗ đó.
Thế mà, cậu ta lại vượt qua cả thời gian lẫn không gian, trôi dạt đến Glad Shi=Im, rồi phá hủy nơi đó trước khi trở về thế giới này — trở về với tư cách là "Hoàng Kim Duy Nhất”.
Rồi sau đó, cậu ta cũng bị tôi hủy diệt.
Nghĩa là, Simon lẽ ra đã không còn tồn tại ở bất cứ đâu nữa mới đúng.
Thế nhưng, giọng nói vang lên từ bên kia Cánh Cửa Thâm Uyên — Abyss Gate — trong tận cùng Thế Giới Thụ ở đảo Vilmren, chắc chắn là của cậu ta.
Dựa theo những gì Nibelrun kể lại, tôi cũng nghĩ đó là cậu ta.
Cũng có khả năng đó chỉ là một "ảnh nhân” giống thứ tôi thấy trong "Vô Sắc Ám”.
Nhưng cái giọng điệu, cách cậu ta hành xử... tôi lại có linh cảm mãnh liệt rằng đó là đúng là Simon mà tôi từng biết.
“Yuke, sao thế ạ?”
“Hử?”
“Lại... làm mặt khó coi nữa rồi đó?”
Nhận ra mình vừa ngưng tay giữa chừng, tôi thở ra một hơi thật khẽ.
Mặc dù tôi biết nghĩ mãi chuyện không giải quyết được thì chẳng để làm gì, nhưng dạo này đầu óc tôi cứ hay bị kéo theo những suy nghĩ như thế.
“Anh lo cho Run hả?”
“Cũng gần đúng. Tôi đang nghĩ về người từng đi cùng con bé.”
“Simon Berkley?”
Nghe Rain nhắc đến tên đầy đủ của cậu ta, tôi mới sực nhận ra mình vừa nêu sai đề tài.
Không chỉ với tôi, mà với thành viên của “Clover”, Simon là một kẻ không thể tha thứ.
Chính Simon và nhóm Thunder Pike đã dụ dỗ Rain bằng lời ngon ngọt của Beshio Saras để đeo vào cổ em ấy chiếc Vòng Cổ Nô Lệ.
Cũng chính cậu ta là kẻ đã đuổi theo rồi giết Jamie — người từng ra tay giúp đỡ chúng tôi.
Chưa kể, dù lỗi một phần là do tôi, thì chính cậu ta cũng là nguyên nhân dẫn đến việc thế giới của Nibelrun bị hủy hoại.
Có lẽ do còn lưu luyến, hoặc do mặc cảm tội lỗi... mà tôi đã quá dễ dãi với khả năng cậu ta vẫn còn sống.
Tôi... đã lỡ nghĩ rằng nếu cậu ta còn sống thì cũng tốt thôi.
“Xin lỗi, tôi...”
“Run được cứu là sự thật. Nếu anh tha thứ được, thì em cũng vậy.”
“Không dễ như vậy đâu mà, đúng không?”
“Ổn mà. Dù sao... người bị hại nhiều nhất vẫn là anh, đúng chứ ạ?”
Có phải thế không nhỉ?
Tôi không chắc.
Nhưng... nếu thật sự cậu ta còn sống, thì tôi cũng muốn được một lần nữa, ngồi đối diện mà nói chuyện đàng hoàng với cậu ta.
Tôi cũng có rất nhiều điều phải nhìn lại.
Simon hẳn cũng có điều muốn giãi bày.
Biết đâu, giống như Jamie, chúng tôi lại có thể hiểu nhau thêm phần nào.
Biết đâu... chúng tôi có thể nói chuyện như ngày xưa.
Dù tôi biết... để lại một lời nguyền không thể hóa giải rồi mong mọi chuyện êm xuôi thế này là quá ích kỷ.
“Hy vọng là... hai người nói chuyện được với nhau.”
“Ừ. Dù khả năng là rất mong manh.”
Nếu còn sống, thì Simon vẫn đang ở bên kia Cánh Cửa Thâm Uyên.
Khả năng tình cờ gặp lại nhau... gần như không có.
Nhưng mà, miễn là cậu ta còn sống, thì vẫn còn hy vọng.
“Mà này, Rain. Em thấy... Marina dạo này sao sao ấy hả?”
“Ừm~ Có hơi lạ... thì phải ạ?”
“Tưởng vậy mà đúng rồi nhỉ.”
Từ sau vụ đó... hay nói đúng hơn là từ lúc tôi để ý trong Hội Mạo Hiểm, Marina có gì đó rất khác.
Lúc thì trông như bình thường, lúc lại có vẻ trầm ngâm, thỉnh thoảng còn như mất tinh thần.
Một người luôn vô tư, năng động như Marina mà thành ra vậy thì đúng là thấy lạ.
Tôi cũng vài lần thử hỏi “có chuyện gì à?”, nhưng toàn bị cô ấy đánh trống lảng theo kiểu rất... Marina, nên vẫn chưa khai thác được gì.
Tôi cũng ngại chõ mũi vào chuyện người ta không muốn nói, nhưng... nghĩ đến việc có khi Marina không còn tin tưởng tôi — cả với tư cách đồng đội lẫn đàn ông — cũng khiến tôi hơi buồn.
“Em cũng từng hỏi rồi... nhưng không moi được gì. Marina mà, chắc không có chuyện gì nghiêm trọng đâu. Nhưng em vẫn hơi lo.”
“Ừ, tối nay tôi sẽ thử hỏi lại lần nữa. Dù sao thì mai là khởi hành tới Cộng hòa quốc Edlight rồi.”
“Ừm. Nên làm vậy đó. Lần này, nếu anh qua đêm bên ngoài thì em cho phép.”
Rain khẽ chạm đầu ngón tay lên trán tôi, cười nhẹ.
Tôi hiểu cô ấy đang ám chỉ gì.
Nhưng tôi đâu có định rủ rê Marina theo kiểu đó.
Lần này, tôi chỉ định nói chuyện với cô ấy như một thủ lĩnh thôi.
“Không phải như em nghĩ đâu.”
“Nhưng nếu Marina mong vậy... thì nhớ dịu dàng với cậu ấy nha?”
“Ờm... ừ thì...”
“Con gái á, có những chuyện chỉ cần vậy là giải quyết được cả đống rồi đó.”
“Vậy hả?”
“Vậy đó ạ~”
Rain vừa cười khúc khích vừa rời khỏi chỗ tôi.
Tôi nhìn theo, vừa cười khổ vừa thầm nghĩ:
Rốt cuộc nên bắt chuyện với Marina thế nào đây?
Rain đã cho phép rồi, thôi thì... nhân cơ hội rủ cô ấy đi nhậu một bữa vậy.
Ăn no uống đã vào, biết đâu… Marinna cũng sẽ chịu mở lời chuyện gì đó.
“Được rồi, quyết vậy đi.”
Tự mình gật gù với kết luận ấy, tôi lại tiếp tục công việc chuẩn bị cho chuyến đi.