「...Gừ...」
Tôi tỉnh dậy vì ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ và cơn đau đầu âm ỉ, vừa thở dài vừa tự niệm ma pháp 〈Giải độc – Antidote〉 lên người.
Có vẻ tối qua uống quá trớn rồi.
Chắc tại Jamie lại lôi mấy chuyện thời còn ở "Thunder Pike" ra kể nên tôi mới uống nhiều hơn thường lệ.
Liếc sang bên cạnh, thấy Jamie đang ngủ say, một bên vai trắng muốt lộ ra khỏi lớp chăn.
Dựa theo ký ức còn sót lại thì cả hai đã say khướt rồi chui vào giường ngủ chung luôn.
Chuyện sau đó tuy hơi mơ hồ, nhưng nhìn tình hình thì cũng biết là có chuyện gì xảy ra rồi.
「Jamie, sáng rồi đấy.」
「...Vẫn là sáng thôi mà...」
Jamie vừa lẩm bẩm trả lời với giọng kéo dài ngái ngủ, vừa quấn tay ôm lấy eo tôi.
Tóc cô ấy buông xõa, cọ vào da khiến tôi hơi buồn buồn.
Bình thường Jamie không hay tỏ ra dễ thương thế này nên tự nhiên thấy cô ấy đáng yêu thật.
「Yuke dậy sớm quá rồi đó... thêm chút nữa đi mà~」
「Ừ. Cứ ngủ tiếp thoải mái đi.」
Tôi khẽ xoa đầu Jamie đang thở đều trở lại, rồi nhẹ nhàng rời khỏi giường.
Tính thay đồ luôn, nhưng cảm giác hơi dính mồ hôi nên tôi quyết định thay đổi kế hoạch.
Khoác tạm áo choàng tắm lên người, tôi hướng xuống tầng hầm.
「Ơ? Anh Yuke!」
Vừa bước xuống tầng một, Nibelrun—hình như đang đọc sách trong phòng khách—liền vui vẻ cất tiếng gọi.
「Ơ? Run. Hôm nay dậy sớm thế?」
「Ừm, vì hôm nay em có lớp Chủ Nhật mà. Với cả… chị Marina ngủ ngọ nguậy dữ lắm ạ...」
Tôi bật cười nhẹ trước nụ cười ngượng ngùng của Nibelrun.
Tuy ở căn cứ này cũng có phòng riêng của con bé, nhưng Nibelrun vẫn thường xuyên… "đi ngủ nhờ".
Các thành viên còn lại trong tổ đội có vẻ rất vui về chuyện đó, đôi khi còn tranh nhau xem ai sẽ được ngủ cạnh Nibelrun.
Vả lại dạo gần đây chúng tôi ra ngoài suốt, chắc nó cũng thấy cô đơn phần nào.
「Còn anh thì sao?」
「À, anh tính đi tắm một chút.」
「Vậy à, hôm qua đúng là căng thật.」
Nibelrun nói, mắt khẽ cụp xuống.
Việc ma vật xuất hiện hôm qua có thể đã khơi lại chút vết thương lòng trong con bé.
Một nơi vốn được cho là an toàn bỗng trở nên nguy hiểm—đối với Nibelrun, chắc điều đó đáng sợ lắm.
「Không sao đâu. Mấy người ở trên chắc sẽ nhanh chóng điều tra ra nguyên nhân thôi. Đừng lo.」
「Vâng. Có anh và mọi người ở đây là em yên tâm rồi. Nếu có gì cần giúp thì em cũng sẽ giúp ạ.」
「Cảm ơn em.」
Tôi đáp lại vậy, nhưng thật lòng thì không muốn lôi con bé vào chuyện này.
Sức mạnh "Hoàng Kim" mà Nibelrun nắm giữ rất lớn, nhưng đó là di nguyện của vị vua cuối cùng của Glad Shi-Im, người đã gửi gắm cuộc đời mình cho con bé.
Đó là sức mạnh vì hạnh phúc của Nibelrun, không phải để bọn tôi tiện tay sử dụng.
「Lại làm mặt nghiêm rồi kìa. Không sao đâu, Run cũng là thành viên của Clover mà. Đừng khách sáo quá nha, anh Yuke.」
Nibelrun mỉm cười, gương mặt chợt ánh lên nét chững chạc.
Tôi gật nhẹ, cười đáp lại, vừa tự giễu mình vì để một đứa nhỏ phải lo nghĩ giùm người lớn.
Khách sáo quá mức để rồi khiến con bé thấy bị gạt ra ngoài mới là điều không nên.
「Xin lỗi nhé. Nếu cần thật, anh sẽ nhờ Run giúp.」
「Dạ! À, xin lỗi đã giữ anh lại nói chuyện lâu. Anh đi đi nhé!」
Tôi khẽ vẫy tay chào nụ cười rạng rỡ của Nibelrun rồi bước xuống tầng hầm.
Sau khi xác nhận không ai đang dùng, tôi bước vào phòng tắm, kích hoạt pháp cụ điều chỉnh nhiệt độ nước rồi mở vòi.
Dưới dòng nước ấm áp, tôi bắt đầu ngẫm lại chuyện xảy ra hôm qua.
Con ma vật xuất hiện khi đó là loài chưa có trong bất kỳ sách tra cứu nào hiện tại.
Dựa vào luồng khí nó toát ra, chắc chắn đó là loại ma vật đến từ Dị giới—Vô Sắc Ám.
Chúng tôi đã tiêu diệt nó, thiệt hại cũng không nhiều.
Nhờ vậy mà ở Finis bây giờ, không khí có phần chủ quan hơn đôi chút.
Nhưng giới chóp bu trong Hội mạo hiểm, đặc biệt là Benwood và cấp cao của vương quốc Welmeria, chắc chắn đang xem việc này là vấn đề nghiêm trọng.
...Vì chuyện này vốn không được phép xảy ra.
Có thể họ dùng biện pháp kiểm soát thông tin và đưa tin theo hướng "tai nạn nhỏ không đáng lo" để tránh gây hoang mang cho dân, nhưng có lẽ hơi vội vàng.
Con ma vật đó, vốn không được phép xuất hiện ở Finis này.
Một thực thể mang khí tức Dị giới đậm đặc đến mức ấy mà lại lộ diện ngay giữa thành phố—đó là chuyện không thể làm ngơ.
Nếu không phải là Tràn ra – Overflow, cũng chẳng phải Đại bạo tẩu – Stampede, thì phải nghĩ ngược lại.
Có khả năng ai đó đã dùng cách nào đó, cố tình đưa nó vào thành phố.
Ở đảo Villmren, vụ Ilwen Pearlwood từng sử dụng pháp cụ cấm để kích hoạt Đào thải là một tiền lệ.
Ngay cả việc các mê cung trên thế giới đang ngày càng bất ổn cũng khiến tôi cảm thấy có gì đó mờ ám.
Cái cảm giác vướng nơi cổ họng này... rốt cuộc là gì?
「Yuke」
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng và giọng của Rain gọi tôi trở lại thực tại, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi khẽ giật mình, hít vào một hơi rồi đáp lời khi tiến lại gần cửa.
「Rain. Có chuyện gì vậy?」
「Thấy, anh chưa ra, nên... em hơi lo, chút ạ.」
「Xin lỗi nhé. Tôi ra ngay đây.」
「Nếu anh ổn thì tốt rồi. À mà... lúc nãy, có Thư điểu – Mailbird từ Hội gửi đến cho anh đó.」
「Cho tôi á?」
Chuyện gì đây nhỉ?
Nếu gửi đến bằng Mailbird vào giờ này, chắc hẳn là chuyện gấp và muốn giữ bí mật.
「Nội dung thì sao?」
「Em chưa mở. Em bắt được nó trước khi nó kịp tới phòng anh ạ.」
「Hiểu rồi. Có thể là lệnh triệu tập liên quan đến vụ hôm qua. Tôi sẽ kiểm tra ngay.」
「Ừm. Em đợi trên nhà nha.」
Tiếng bước chân Rain xa dần.
Tôi tắt vòi nước, hít sâu một cái để lấy lại tinh thần.
Chỉ ngồi đó suy nghĩ mãi thì chỉ toàn nghĩ theo chiều hướng xấu.
Phải gom góp lại những gì đã biết và kiểm tra từng việc một.
Về mối lo đang mang, có lẽ trước mắt chỉ nên chia sẻ riêng với Benwood.
Có thể ông ấy sẽ bảo tôi nghĩ nhiều quá, nhưng nếu vậy thì cũng nhẹ người đi một chút.
“Được rồi. Đi thôi.”
Tôi lẩm bẩm một mình, chẳng nhằm vào ai cả, rồi rời khỏi phòng tắm vẫn còn mờ mịt hơi nước.