Tầng ba của Hội mạo hiểm giả.
Tôi và Silk được đưa vào một phòng tiếp khách, ngồi xuống ghế sofa êm ái và chờ đợi một lúc.
Nếu mấy người như chúng tôi đang bận rộn, thì Hội trưởng Benwood chắc chắn cũng chẳng rảnh rỗi gì.
Tuy vậy, cái chuyện trễ hẹn này thì lại không giống hắn chút nào.
Tuy trông có vẻ thô lỗ, nhưng Benwood là người rất nghiêm túc trong công việc.
Có khi nào đã xảy ra chuyện khẩn cấp gì đó rồi không?
“Ngài Hội trưởng đến trễ thật đấy.”
“Ừm, mà Mamal-san cũng không tới nữa...”
Vừa buông lời xong thì một dự cảm chẳng lành bỗng trào lên trong tôi.
Nếu cả hai người họ đều phải ra mặt cùng lúc, khả năng cao là lại có chuyện liên quan đến "Vô Sắc Ám” bị phong ấn dưới tầng hầm Hội mạo hiểm giả này.
Cánh Cửa Thâm Uyên – Abyss Gate – thứ từng gây ra dị biến, cũng nhờ Run mà chúng tôi đã đóng lại được.
Nhưng bản chất của mê cung này vẫn là nơi chịu ảnh hưởng mạnh nhất từ "Thấu minh ám”.
Tình hình bất ổn đang lan rộng khắp vương quốc… không, trên toàn thế giới, nên nếu ở đây cũng xảy ra vấn đề thì cũng không có gì lạ.
“Xin lỗi, để các cậu đợi rồi.”
Cánh cửa sau lưng tôi mở ra, kéo theo tiếng bước chân nặng nề và giọng nói quen thuộc.
Bề ngoài thì cố tỏ ra bình thản, nhưng đó là giọng điệu của Benwood mỗi khi đang đối mặt với rắc rối.
“Lâu rồi không gặp, ngài Hội trưởng.”
“Amberwood, lâu quá không thấy. Cháu với Yuke vẫn hợp tác tốt chứ?”
Benwood mở lời bằng một câu chuyện xã giao, nhưng trên mặt lại chẳng có chút điềm tĩnh nào.
Chậc, ông ấy đúng là không biết giấu giếm gì cả.
“À đúng rồi, vụ Mê cung hạp cốc Roksen, đúng không nhỉ?”
“Tôi sẽ báo cáo sau. Benwood, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Ư… ừm…”
Bị tôi hỏi vậy, Benwood lảng mắt đi, lắp bắp.
Dễ hiểu đến phát ngán.
Làm Hội trưởng thì cũng nên học chút bản lĩnh giữ kín miệng chứ.
Silk bèn xen vào, cắt thẳng vấn đề.
“Ồn ào thật đấy. Tầng này, tầng dưới… rồi cả tầng dưới nữa.”
“Chết tiệt, quên mất là tai Elf nhạy thật…”
Vừa gãi đầu, Benwood vừa thở dài thườn thượt.
Sau đó như thể đã quyết tâm xong, ông ấy mở miệng.
“Có chút chuyện… 'Vô Sắc Ám’ đang trở nên ầm ĩ.”
“Ầm ĩ á?”
“Ờ. Không phải có chuyện gì cụ thể. Chỉ là… có cảm giác là lạ.”
Benwood vừa đưa tay vuốt râu, vừa bồn chồn nhúc nhích.
Trông ông ấy như đang rất khó chịu, cố lựa lời sao cho cẩn thận.
Ra vậy, chính vì không có gì rõ ràng nên càng khiến người ta bất an.
“Silk, em thấy sao? Có cảm nhận gì không?”
“Vâng, một chút thôi ạ. Từ lúc vào Hội, em đã cảm thấy hơi khác lạ… nhưng cứ nghĩ là do mình tưởng tượng.”
“Chứ tôi thì chẳng thấy gì cả.”
Tôi chạm nhẹ vào má trái, nghiêng đầu khó hiểu.
Theo lý thì tôi là người nhạy cảm với dị biến nhất trong nhóm mới đúng.
“Giống như một rung chấn rất nhỏ, hoặc một sự vặn xoắn. Kiểu như tiếng ù tai lặng lẽ vang lên ở nơi thật yên tĩnh… Đến mức nghĩ là do mình tưởng tượng cũng phải.”
"Tôi khó mà tin được là Benwood cũng cảm nhận được thứ đó luôn đấy.”
“Ta ngồi ở đây lâu rồi mà. Không rõ lắm, nhưng kiểu… mông thấy ngứa ngáy khó tả.”
Với một người vốn thẳng tính và mạnh mẽ như Benwood, chuyện này lại khá tinh tế.
Nhưng nếu Silk cũng cảm thấy thế thì có lẽ đúng là có chuyện thật.
Mê cung là nơi đầy bất ổn và nguy hiểm.
Tốt nhất nên xử lý sớm trước khi mọi chuyện vượt tầm kiểm soát—và khi nghĩ đến đây, tôi bỗng hiểu ra.
“Chẳng lẽ Mamal-san không có mặt là vì…”
“Ừ. Cô ta còn nhạy hơn cả ta.”
Ra vậy, nên Mamal – người lúc nào cũng xuất hiện nhanh chóng – lần này lại vắng mặt.
So với việc để Hội trưởng đích thân đi lại làm rối tình hình, thì giao việc điều tra cho người giỏi ẩn thân như Mamal sẽ hợp lý hơn.
Huống hồ bây giờ thậm chí còn chưa rõ là có chuyện gì xảy ra.
“Vậy bọn tôi có thể giúp gì không?”
“Chính vì biết cậu sẽ hỏi câu đó nên ta mới định lảng tránh. Gần đây ta, bị nhắc nhở là bắt các cậu làm việc quá sức.”
“Ai nhắc?”
“Mamal đấy. Cô ta dữ lắm. Vậy nên giờ mấy đứa cứ nghỉ ngơi đi. Có gì mới ta sẽ báo ngay.”
Benwood thở dài rõ to, vai sụp xuống.
Trông thế kia thì chắc không phải bị nhắc nhở mà là bị vặt lông luôn rồi.
Đến mức đó thì tôi cũng không tiện chõ mũi vào nữa.
Liếc sang bên cạnh, thấy Silk đã hiểu ý và khẽ gật đầu.
Chuyện này nên giữ kín trong phạm vi chúng tôi thôi.
“Nói sang chuyện khác, thưa Hội trưởng. Ngài có biết thêm gì về cánh tay trái của Yuke-san không?”
“À, có một báo cáo nghiên cứu được gửi lên, nhưng chưa đạt đến mức giúp chữa khỏi hẳn. Có giả thuyết cho rằng đó là một dạng của Kết tinh bệnh. Dù bản chất là dạng hóa đá, nhưng bình thường đáng lẽ không thể cử động được.”
“Trong khi tôi chẳng thấy bất tiện gì, dù là trong sinh hoạt hay khi đi mạo hiểm…”
“Một nhà nghiên cứu đã gửi báo cáo nói có thể đây là một dạng hiện tượng thay thế. Đây này.”
Benwood lấy ra một bản báo cáo có gắn giấy nhớ từ xấp tài liệu, rồi đưa cho tôi.
Bản báo cáo vắn tắt ghi rằng các thành tố tạo nên "ý niệm cơ thể" – tức năng lượng lý lực Od – đã bị sụp đổ khi sử dụng ma pháp đặc biệt với đầu ra cực cao.
Và để bù đắp cho sự thiếu hụt đó, cơ thể đã tái hiện lại bộ phận bị mất bằng cách tiếp nhận lý lực – Od khác từ bên ngoài.
Đây là một giả thuyết khá thú vị.
Nói cách khác, cánh tay trái của tôi đã biến mất khi thi triển "Đào thải”, và để không làm đứt mạch sự thật rằng "Đào thải đã được dùng”, thế giới thực đã cố gắng… nói dối bằng cách giữ lại nó.
“Vậy là… không thể trở lại như cũ được sao…?”
Gương mặt của Silk khẽ cứng lại.
Có lẽ em ấy đang tự trách mình.
Nhưng chỉ đổi lấy một cánh tay để cứu Silk về, với tôi thì cái giá đó là quá rẻ.
“Nhà nghiên cứu đó còn ghi thêm… nếu cứ để vậy, có lẽ nó sẽ tự thích nghi theo thời gian.”
“Vậy thì mình cứ tiếp tục theo dõi thôi. Dù sao thì tôi cũng chẳng thấy bất tiện gì cả. Cứ thong thả mà chờ kết quả.”
Tôi mỉm cười nhẹ, rồi tựa vai vào Silk một chút.
Không cần phải lo lắng gì cả.
“Chắc tạm vậy thôi. Xin lỗi đã làm phiền lúc bận rộn, Benwood.”
“Không, ta mới là người có lỗi. Một thời gian tới sẽ không để yêu cầu nào chuyển đến nhóm mấy đứa đâu. Cứ nghỉ ngơi cho thoải mái vào.”
Đừng có buông mấy lời ám muội vớ vẩn nữa, Benwood.
Nhìn kìa, Silk đỏ mặt rồi đấy.
“Tôi sẽ nộp báo cáo sớm nhất có thể. Với lại, nếu có chuyện gì thật sự nghiêm trọng thì cứ gọi tôi ngay. Không cần phải ngại.”
“Ừ, tin cậu được đấy.”
Benwood giơ ngón cái, cười toe một cái đầy phấn khởi.
Tôi khẽ gật đầu đáp lại, rồi cả hai đứng dậy rời ghế.
“Vậy thì, xin phép cáo lui.”
“Bọn tôi sẽ sớm quay lại. Đừng gồng mình quá đấy, Benwood.”
“Ờ! Nhớ cẩn thận trên đường về nhé!”
Chúng tôi khẽ vẫy tay đáp lại Benwood đang vẫy tay tiễn, rồi rời khỏi phòng tiếp khách.