“Run!?”
Nghe thấy tiếng gọi đó, Jamie phản ứng ngay lập tức, chạy thẳng đến cánh cửa.
“Là chị Jamie! Không nhìn thấy nhưng chị nghe được tiếng em rồi! Chị vẫn khỏe chứ ạ!?”
“T-tất nhiên rồi…! Còn em thì sao, tự ý bỏ đi như vậy… làm chị lo muốn chết!”
“Ehehe, em xin lỗi mà.”
Từ phía bên kia cánh cửa, giọng của Nibelrun vẫn không đổi.
Chỉ riêng chuyện đó thôi cũng khiến không chỉ Jamie mà cả bọn tôi đều rưng rưng nước mắt.
“Run, chị đến với em ngay đây! Được chứ, Yuke?”
“…Ừ. Tất cả cùng vào trong, gặp lại Run đã. Rồi sau đó──”
“Không được.”
Giọng của Nibelrun cắt ngang lời tôi.
“Run biết hết đấy nhé. Lúc nãy mấy anh chị còn cãi nhau vụ ‘ai sẽ là người đóng cửa’ đúng không? Đã hứa là phải hòa thuận rồi mà?”
Cả bọn cùng cúi đầu trước giọng nói non nớt của đứa em gái nhỏ.
Khó xử thật sự.
“Yên tâm đi, em kịp rồi! Cánh cửa này, để Run đóng.”
“Vậy là… Run sẽ là người…!”
“Không sao đâu, em không đi một mình. Có một người anh trai rất đáng tin sẽ giúp em.”
Tôi có cảm giác như em ấy đang mỉm cười sau cánh cửa.
“Có người đi cùng em à?”
“Ừm. Một hiệp sĩ còn đáng tin cậy ngang ngửa anh Yuke. Giờ người đó đang một mình cản hết bọn ma vật đang áp sát cánh cửa này. Nên em phải đóng nhanh mới được.”
“Vậy thì bọn anh cũng phải──”
“Đừng có cố chấp nữa! Ai cũng có vai trò của mình, đúng không? Anh Yuke?”
Giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ dành khiến tôi buông lỏng tay khỏi cánh cửa.
Phải rồi… lúc đó, tôi, chú tôi và Nibelrun đã quyết định sẽ làm tròn vai trò của mình.
Chính vì vậy, chúng tôi mới dám làm chuyện giống như phản bội các đồng đội.
“Vai trò của anh Yuke là ở bên các chị… và sống hạnh phúc!”
“Run, em không thấy cô đơn sao?”
Marina nhẹ nhàng hỏi.
Run không ngần ngại trả lời:
“Không sao đâu ạ.”
“Run sẽ lên đường theo chuyến hành trình của riêng mình! Dù hơi buồn vì không được gặp mọi người, nhưng em có cảm giác rồi sẽ có ngày gặp lại. Các chị thì cứ ở bên cạnh anh Yuke nhé!”
“Ừm. Chị biết rồi.”
"Chắc chắn là sẽ gặp lại đấy!”
Rain và Marina gật đầu, nước mắt lưng tròng.
“Chị Nene, chị Silk nữa. Em trông chờ nghe mấy chuyện quà cáp đó nha.”
“Tất nhiên rồi. Chị sẽ luyện tập làm bánh thịt trước đã…!”
“Phải cẩn thận, đừng để bị thương hay đổ bệnh đấy, Run.”
Trước lời của hai người, Nibelrun đáp lại từ sau cánh cửa.
Jamie tựa đầu vào cánh cửa, khuôn mặt đã nhoe nhoét nước mắt.
“Run, đừng đi. Về đi. Mình còn phải đến công viên giải trí nữa mà…!”
“Chị Jamie…”
“Tại sao… tại sao chỉ có em phải làm chuyện này… Em vẫn còn nhỏ như vậy mà. Tại sao chị không thể thay em…?”
“Run thấy hạnh phúc lắm. Bởi vì chị Jamie nghĩ cho em như vậy, nên em mới có thể cố gắng.”
“Không cần phải cố gắng gì cả! Em vẫn là trẻ con mà!”
“Không đâu. Run giờ là một mạo hiểm giả chính hiệu rồi! Vậy nên, em ổn mà. Em sẽ đi rồi trở về… chị nhớ đợi nhé!”
Tiếng Run vang lên vui vẻ, trái ngược hoàn toàn với tiếng nức nở của Jamie vang vọng trong khu vườn yên tĩnh.
“Ah, chắc đến giới hạn rồi.”
Từ phía bên kia cánh cửa vang lên tiếng va chạm của kiếm.
Rồi là giọng ai đó hét lên:
“Này, nhóc con! Tới giới hạn rồi đấy! Nhanh lên nào!”
Tôi có cảm giác giọng nói đó nghe quen quen, nhưng chẳng còn tâm trí mà nghĩ sâu.
“Rain, cái la bàn.”
“…! Ừm!”
Hiểu ý tôi, Rain đưa cho tôi cái 【La bàn của Kẻ tìm kiếm – Seeker Compass】.
Tôi bọc nó bằng toàn bộ ‘Hổ phách’ còn sót lại, rồi ném thẳng vào phía bên kia cánh cửa.
“Anh ơi, cái này là…!?”
“Biết dùng rồi chứ? Chắc chắn nó sẽ giúp ích cho chuyến hành trình. Run… nhất định phải trở về.”
“…Vâng! Em đi đây! Hẹn gặp lại mọi người!”
Cùng với lời đáp, 【Cánh cửa thâm uyên – Abyss Gate】 từ từ khép lại.
Rồi ánh sáng của cánh cửa biến mất…
Kết thúc bằng một tiếng cạch, rất khẽ.
◆
“Sắp đến lúc chia tay rồi nhỉ.”
Bến cảng duy nhất trên đảo Vilmren.
Tại cầu cảng lớn nhất ở đó, Silk mỉm cười với cả bọn.
“Nè, cậu thật sự sẽ ở lại à?”
"Ừm. Mình vẫn còn việc cần làm.”
Marina rơm rớm nước mắt, nhào vào ôm chặt lấy Silk.
Silk cười khổ, vừa xoa lưng cô bé vừa dỗ dành.
“Đừng lo, Marina. Khi xong việc, mình sẽ trở lại Welmeria.”
“Ừm… Nhưng mà… vẫn buồn lắm…”
“Nói vậy rồi thì đến mình cũng thấy buồn theo mất…”
──Khoảng một tháng trước.
Bọn tôi xác nhận rằng 【Cánh cửa thâm uyên – Abyss Gate】 đã dừng lại bên trong Thế giới Thụ, rồi rời khỏi Hổ Phách Sâm đã trở lại bình thường, để quay về Amberle.
Thế giới Thụ, trước kia đứng sừng sững ở trung tâm đảo Vilmren, đã khô héo và sụp đổ do mất đi ‘Hổ phách’.
Nhưng sau đó, người ta tìm thấy một mầm cây nhỏ tại nơi ấy.
Đã sử dụng hết sức mạnh của 'Đào thải’, lần này, nó có thể sẽ thực sự tái sinh thành cây cối của thế giới này.
Tuy nhiên, sự hỗn loạn, thương tổn… và thay đổi quá lớn đã giáng xuống hòn đảo của tộc Dark Elf.
Chưa kể đến chuyện Ilwen Pearlwood gây ra lại bị quay phát tán, làm rúng động cả thế giới.
May thay, nhờ nam tước Gateau của Cục phát thanh hoàng gia và các mạo hiểm giả như Benwood đã cố gắng ngăn chặn, buổi phát sóng được chỉnh sửa lại, cắt bỏ những đoạn “khó nói”.
Nhưng với phía Welmeria – nơi biết toàn bộ sự thật – thì chuyện này không thể cho qua.
Họ buộc phải mở cuộc họp với 'Thị Tộc Chân Châu Sâm’ – quê hương của Ilwen, và cả trưởng lão Elran.
Tất nhiên, những người trong cuộc như bọn tôi cũng phải có mặt, bị tra hỏi từng li từng tí và khai hết sạch.
Cho đến hiện tại, vụ việc vẫn chưa lắng xuống.
Nhưng vì một vấn đề khác vừa phát sinh, tổ đội hạng A ‘Clover’ đã bị triệu hồi khẩn cấp về Vương quốc Welmeria.
Chỉ là, trong danh sách đó không có tên của Silk.
Cô ấy vẫn còn nhiều việc phải làm với tư cách là tộc trưởng lâm thời của 'Thị Tộc Hổ phách Sâm’.
「…Chỉ mình tôi quay về thôi cũng được mà?」
「Không được đâu. Nếu chỉ có anh thì thể nào anh cũng lại liều mạng cho xem ạ?」
Tôi cứ tưởng cuối cùng phó thủ lĩnh tài giỏi của bọn tôi cũng chịu quay về rồi, vậy mà chẳng dễ dàng như mong đợi.
「Chị Jamie, nhờ chị trông chừng anh Yuke thật kỹ nhé」
「Không đời nào. Nếu lo thì em chạy theo đi. Không ai có thể thay được chỗ của em đâu」
Jamie bĩu môi, đưa tay chọc nhẹ vào mũi Silk rồi cười nửa mắt.
「Mình sẽ trông. Yên tâm. Nhưng mà, không quay lại sớm, là mình giữ luôn đấy」
「Vậy thì mình phải tranh thủ quay về thôi」
「Fufufu. Mình sẽ vượt trước vài bước」
Lời lẽ đầy tính khiêu khích của Rain khiến Silk bật cười khẽ rồi nhìn về phía tôi.
Cô ấy trông có vẻ lo lắng.
「Không có em thì tôi vẫn không liều đâu. Tôi là người lớn rồi mà?」
「Chính vì hay làm ra vẻ người lớn nên mới đáng lo đó. Với lại, nhiệm vụ sắp tới…」
「Ừ, có vẻ rắc rối thật」
Sở dĩ bọn tôi bị lệnh triệu hồi gấp về Vương quốc Welmeria, cũng là vì có một sự việc nghiêm trọng cần xử lý.
Chắc là các tổ đội hạng A khác cũng đang được triệu tập.
Tuy tôi mới chỉ nghe qua nội dung đại khái, nhưng linh cảm cho tôi biết—bọn tôi đang bị kỳ vọng hơi quá mức.
「Thuyền sắp khởi hành rồi đó!」
Nene trở lại, mang theo lời nhắn của thuyền trưởng Jules.
Silk nghe thế liền lùi lại một bước.
「Mọi người, đi đường cẩn thận nhé」
Cô ấy mỉm cười, vẫy tay nhẹ.
Chỉ là chia xa trong thời gian ngắn thôi—bọn tôi biết rõ điều đó, vậy mà nỗi trống trải vẫn cứ lấp đầy trong lòng.
「Silk, bọn tôi sẽ quay lại. Rồi tất cả cùng nhau… lại đi mạo hiển tiếp nhé!」
Khi cánh buồm ma pháp no gió, con thuyền bắt đầu di chuyển, tôi cất cao giọng gọi với theo người con gái đang tiễn bọn tôi từ bến cảng.
Silk gật đầu sâu, rồi mượn lời gió từ tinh linh để truyền lại đáp lời:
「Vâng. Chắc chắn là như vậy. Lần đó… mình cùng nhau tận hưởng thật trọn vẹn nhé」