Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

5 12

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

551 1688

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

400 687

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

258 4671

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

570 1819

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

282 1349

Vol 4 - Chương 29: Ma pháp hổ phách và Yuke chẳng biết hối lỗi là gì

“Cả bọn, lùi lại đi!”

Marina và Nene vẫn đang cố giữ chân “Chân Sâm Vương Ilwen” ở tiền tuyến dù đang yếu thế.

Rain và Jamie thì từ phía sau tung ra các đòn ma pháp tấn công để kiềm chế bước tiến của hắn.

Tôi ra lệnh rút lui cho cả bốn người.

“Đến được mức này là quá tốt rồi.”

Tôi thật lòng nghĩ vậy.

Sự kiên cường của họ còn đáng tin cậy hơn bất kỳ kết giới gió nào từng bảo vệ khu vườn này.

Cũng nhờ họ mà tôi và Silk mới có thể khiến “Hổ Phách” hiển hiện.

“Đẹp thật đấy.”

Rain chăm chú nhìn viên hổ phách đang nằm gọn trong tay tôi, đôi mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ.

Ừ thì, nói thế nào thì đây cũng là một loại đạo cụ ma pháp.

Rain tò mò cũng dễ hiểu thôi.

Có điều… thứ này không chỉ dừng lại ở mức “đồ đẹp”.

Nó là kết tinh của biết bao Thụ mộc tinh linh Treants – đã bị tiêu hao để kiến tạo nên Thế Giới Thụ.

Nói cách khác, đây là “đào thải” của cả tộc Dark Elf thuộc "Thị Tộc Hổ Phách Sâm”.

Tôi đồng bộ với Silk, kết nối với Thế Giới Thụ thông qua bài tụng.

Không, đúng hơn là… hòa vào làm một mới đúng.

Tôi cũng thấy hành động này hơi rời xa loài người, nhưng nhờ thế mà những lời nguyện cầu, những khát vọng của tộc Dark Elf – những kẻ từng quyết tâm rời bỏ thế giới này – vẫn văng vẳng trong tâm trí tôi.

Trong những khát vọng ấy, có cả mong muốn rằng:

“Đừng bao giờ để ai lạm dụng Thế Giới Thụ thêm lần nào nữa.”

Và vì thế, tôi sẽ dùng thứ này… thứ được Silk giao phó.

“Ilwen Pearlwood. Giờ anh đã thành ‘Chân Sâm Vương’ rồi… không biết anh đang nhìn thấy điều gì nhỉ?”

Giá như Ilwen vẫn còn đồng bộ với Silk… có thể anh ta đã thấy được những gì tôi đang thấy và chịu dừng lại rồi chăng.

Nghĩ vậy, tôi lại cảm thấy có chút thương hại cho một gã đàn ông đã ném bỏ lý trí, hóa thành quái vật mang danh ‘Chân Sâm Vương’.

Nhưng giờ thì đã quá trễ để nói “giá như”.

Ilwen đã chọn trở thành "đào thải” và quyết hủy diệt thế giới này.

“Yuke! Hơi bị căng rồi đó! Hắn vừa mạnh vừa trâu quá trời luôn!”

“Đánh bao nhiêu lần, chặt bao nhiêu nhánh thì hắn lại mọc ra um tùm! Quá phiền!”

Marina và Nene nhảy lùi về, thở hổn hển, vừa nói vừa càu nhàu.

“Có đốt bằng ma pháp cũng không ăn thua. Như thể cả sinh mệnh của rừng đang bước đi vậy đó.”

Jamie cũng nhận xét đúng trọng tâm.

Chuẩn luôn.

Đó là một khu rừng biết đi – một “đào thải” sống động.

“Ừ. Còn có tinh linh… hình như chúng đang cản đường bọn mình.”

“Rain, em nhìn thấy tinh linh được à?”

“Biblion… đã giúp em ạ.”

Con rắn trắng – tinh linh Biblion – nhẹ nhàng trườn ra rồi chui vào mái tóc Silk, khiến cô ngạc nhiên.

“Fufu, vui lắm phải không?”

“Cảm ơn Biblion đã giúp mọi người.”

“──……”

Biblion khẽ thì thầm đáp lại lời của Silk.

Mọi thứ cuối cùng cũng đã về đúng chỗ.

Giờ chỉ còn lại mình tôi.

“Yuke, tới đó!”

Tôi khẽ gật đầu khi nghe tiếng Marina gọi.

Mọi sự chuẩn bị và quyết tâm, tôi đều đã hoàn tất.

“Tạm biệt, Ilwen Pearlwood.”

Nói xong, tôi đảo ngược dòng chảy sức mạnh từ viên hổ phách.

Để đối kháng với “đào thải” kia, tôi cũng phải đạt đến cùng một bản chất.

Chính vì điều đó mà viên “Hổ Phách” này tồn tại.

Từ nó, một luồng sức mạnh dữ dội tới mức như xé toạc cả linh hồn đang ào ạt tràn vào cơ thể tôi.

Dù là một Walker – thì thứ sức mạnh phi nhân này cũng không dễ mà chịu đựng nổi.

Nhưng tôi… còn là một Xích Ma Đạo Sĩ nữa.

Là một kẻ vụng về kiểu “biết đủ thứ nhưng chẳng giỏi cái nào”, tôi lại có thể xoay xở được chính nhờ sự vụng về ấy.

“……Hồng diệp lay động, hắc khuyển tru vang. Hải dương thôn phệ hoàng hôn, hắc bạch hỗn dung. Chiêu đàm bừng sáng — quang minh nơi tận thế……!!”

Tôi mượn bài tụng để dẫn luồng sức mạnh đang xoáy cuộn như cơn bão từ viên hổ phách.

Từng ma pháp thức gào thét, run rẩy, nứt nẻ và sụp đổ, rồi lại tái sinh thành ma pháp thức mới.

Chuyển dần từ sắc cầu vồng sang xám, rồi lại cầu vồng… tựa như bốn mùa luân chuyển không ngừng.

Khi tụng chú kết thúc, thứ hiện lên trước mắt tôi không còn là “Loạn Quang Thải Tiễn” nữa.

Đó là một ma pháp thức hoàn toàn xa lạ, đầy bất ổn và cực kỳ dị thường.

Dù vậy… tôi hiểu rõ thứ đó là gì.

“Bay đi──Ý Chí Hổ Phách – Amber Will…!”

Ma pháp thức phát sáng, lật ngược cả thế giới.

Cơ thể khổng lồ của Ilwen Pearlwood – “Chân Sâm Vương” – từ phần rìa bắt đầu hóa cứng, chuyển thành hổ phách rồi vỡ vụn.

Những mảnh vỡ cố gắng tái tạo lại thân thể bằng năng lực tái sinh bất thường, nhưng rồi lại hóa thành hổ phách và vỡ nát thêm lần nữa.

Cứ thế, lặp đi lặp lại – tái sinh rồi lại tan vỡ – dần dần “Chân Sâm Vương” bị cuốn vào vòng lặp tan rã không hồi kết.

“Cái ma pháp gì thế này…!”

Jamie sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Những người khác cũng chẳng khác gì.

“Đẹp thật, nhưng… đáng sợ quá.”

“Ừ. Tay tôi còn đang run đây này.”

Lấy “đào thải” đối đầu với một “đào thải” khác để triệt tiêu nhau.

Nguyên lý thì đơn giản. Một cách làm vừa dễ vừa chắc ăn.

Nhưng… việc tôi vừa biến chính mình thành “đào thải” là một sự thật khiến bản thân tôi không khỏi choáng váng.

Nếu lạm dụng, sức mạnh này có thể dễ dàng hủy diệt cả thế giới.

Tôi từng là tay sai của tà thần.

Từng là một Walker.

Và giờ… tôi đã trở thành “đào thải”.

Bất kỳ một thứ sức mạnh nào trong số đó cũng đã là quá tầm với.

Tôi đang tự giễu bản thân như thế thì cơ thể của Ilwen Pearlwood hoàn toàn sụp đổ.

Từ đống đổ nát ấy, những cội cây mang sắc hổ phách nảy mầm và đã bắt đầu lớn lên.

Có lẽ, “Chân Sâm Vương” sẽ cứ thế biến thành rừng rậm mà lan rộng mãi.

Còn liệu ý thức của Ilwen Pearlwood có còn tồn tại ở đó hay không… tôi không biết.

“Tiêu diệt xong rồi nhỉ.”

“Y- Yuke-san! Nhưng mà tay anh, tay của anh kìa…!”

Nene hấp tấp chạm vào cánh tay phải của tôi.

Khi cúi nhìn xuống, tôi thấy cánh tay phải của mình đã bị hóa đá—không, chính xác hơn là biến thành hổ phách.

“Khoan, cái đó...! Anh ổn chứ ạ?”

“Có đau không? Có cử động được không?”

Jamie và Marina lo lắng hỏi.

Tôi thử cử động nhẹ cánh tay... không thấy đau gì cả, mà dường như vẫn hoạt động bình thường.

Dù bị sốc thật, nhưng với cái giá phải trả cho thứ sức mạnh vượt quá khả năng bản thân thì như vậy vẫn còn là rẻ.

Làm cái trò liều mạng đó, có chết cũng chẳng lạ.

“Cho em xem.”

Rain nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay phải của tôi.

“...Ừm. Không phải hóa đá. Gần giống ‘bệnh kết tinh’ hơn. Xin lỗi nhé.”

Rain dùng đầu trượng gõ nhẹ lên tay tôi.

Phát ra tiếng như gõ lên đá.

Có vẻ tay cô ấy tê đi mất rồi, cô ấy vung vẩy nó như muốn xua tê dại đi.

“Nè nè Rain! Cẩn thận không lại làm vỡ mất Yuke bây giờ!”

“Không sao đâu. Anh đau không ạ?”

“...Không.”

Tôi vẫn cảm nhận được sự chạm vào, nhưng hoàn toàn không có cảm giác đau.

“Chắc là một dạng rối loạn ma lực nội thể. Về rồi sẽ tìm cách chữa.”

“...Ừ.”

Tôi vừa đáp vừa nắm lấy tay Silk đang định âm thầm rút ra.

“Định đi đâu đấy hả, Silk?”

“...”

Silk mỉm cười lúng túng, rồi nhẹ nhàng gỡ tay ra.

“Phải đóng lại cánh cửa thâm uyên 【Abyss Gate】 mà.”

“À, chuyện đó thì... để tôi làm cho.”

Tôi cố nói một cách vui vẻ, nhưng tất cả mọi người đều đồng loạt thở dài, trông thấy rõ cả sự thất vọng.

“Lại bắt đầu nữa rồi.”

“Lại nữa, đấy.”

“Yuke không biết rút kinh nghiệm gì cả.”

“Thiệt tình, chẳng bao giờ chịu hối lỗi.”

Bị nói tới tấp như thế, tôi cũng có chút chán nản.

Nhưng chuyện này thì thật sự chẳng có cách nào khác.

“Tôi không phải nói mà không suy nghĩ. Tôi là người thích hợp nhất cho việc đó.”

“Câu đó, trước kia cũng nói rồi mà.”

“Với lại, đây là trách nhiệm của vua. Cậu thấy sao, Silk?”

“Cũng là trách nhiệm của vu nữ nữa. Anh không cần phải gánh vác tất cả.”

Tôi không muốn biến chuyện này thành một cuộc tranh cãi không hồi kết, nhưng dù sao thì cũng phải nhanh chóng đóng cánh cửa lại.

Nếu không, quân đoàn của ‘Chân Sâm Vương’ sẽ kéo tới đây mất.

Không còn nhiều thời gian nữa.

“Mọi người nghe tôi nói. Vừa rồi các em thấy rồi đấy. Giờ tôi đã gần như trở thành một phần của ‘đào thải’. Có thể tôi sẽ sống sót được khi đi qua cánh cửa đó, và cũng có khả năng quay về.”

“Anh nói vậy, nhưng cánh cửa này là do bọn em—‘Thị tộc hổ phách sâm'—mang tới. Có lẽ em là người an toàn nhất để xử lý chuyện này.”

Tôi nhìn Silk, và cô ấy cũng nhìn lại.

Cả hai đều không có ý định nhường bước.

“Đi cùng nhau nào.”

Rain lên tiếng.

Jamie, Marina và Nene đồng loạt gật đầu.

“Bọn em đã quyết rồi. Cùng đi, tìm được Run, rồi cùng quay về. Hoàn hảo luôn.”

“Chuẩn luôn! Miễn là cả hội ở bên nhau thì dù là nơi nào cũng có thể mạo hiểm được mà!”

“Em đồng ý! Một mình anh Yuke thì em lo lắm.”

“Biết ngay là cậu sẽ nói thế mà, nên bọn tôi đã bàn sẵn hết rồi. Không cho từ chối đâu đó?”

Bị cả bốn người áp sát, tôi quay sang cầu cứu Silk.

Silk khẽ lắc đầu rồi cười khổ:

“Phải rồi. Cùng đi thôi.”

“Thật là... mấy đứa...”

“Em vẫn chưa quên chuyện lần trước đâu, Yuke.”

Rain cau mày, rồi ôm chặt lấy tôi.

“Nhất định phải cùng nhau.”

“Quả thật, lần đó thì Yuke đáng trách thật.”

Bị nhắc chuyện cũ, tôi cảm thấy lương tâm cắn rứt.

Đúng là khi ấy, tôi đã định lừa họ trở về mặt đất... và đó rõ ràng là một sự phản bội.

“──Lại thế nữa rồi...”

Một giọng nói còn non nớt vọng ra từ phía sau 【Cánh cửa thâm uyên – Abyss Gate】.