Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 671

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 8

Vol 4 - Chương 28: "Chân Sâm Vương" và “Hổ Phách Vương”

"Anh ta biến thành ma vật thật rồi…!”

Marina thủ thế với thanh thái đao, chăm chú nhìn Ilwen—người đã hoàn toàn biến đổi.

Cũng phải thôi, ai mà chẳng kinh ngạc.

Gã elf gầy gò, cao lêu khêu ấy, giờ đây đã hóa thành một con sói khổng lồ.

Không, đúng hơn phải nói là một thân cây có hình dạng sói.

Tựa như một bức tranh kính màu sống động, cơ thể của hắn kết hợp từ vô số loài thực vật khác nhau, tạo nên hình thù của một con sói khổng lồ.

Cùng lúc, từ phía [Cánh Cửa Thâm Uyên - Abyss Gate], một luồng khí u ám cũng bắt đầu tràn ra như để đáp lại hắn.

Nếu Ilwen là “vua”, vậy thì thứ đang lộ diện từ cánh cửa kia hẳn chính là đại quân dưới trướng hắn.

“Lớn quá trời luôn…”

“Cái thứ này… phải làm sao mới hạ nổi chứ…”

Nene và Jamie ngẩng đầu nhìn "Chân Sâm Vương”, thốt lên như thì thầm.

Còn tôi, đây là lần đầu tiên đối mặt với một con ma vật khổng lồ như vậy.

Kể cả con rồng mục nát từng bị phong ấn tận sâu trong ,"Vô Sắc Ám”, so ra cũng còn nhỏ hơn.

Dẫu vậy, kẻ có thể ngăn chặn nó lúc này… chỉ có bọn tôi.

Và tôi cũng không nghĩ rằng nếu lùi lại thì có thể thoát được.

Muốn đóng lại Cánh Cửa Thâm Uyên, chúng tôi phải vượt qua chỗ này.

“Marina, Nene! Làm ơn kìm chân hắn bằng cận chiến!”

“Ừm!”

“Rõ luôn ạ!”

Cả hai cô gái—dù lúc đầu có hơi sờ sợ—cũng lập tức gật đầu chắc nịch và giương vũ khí lên khi nghe tôi nói.

“Rain, Jamie, hai em yểm trợ cho họ!”

“Ừm.”

“Hiểu rồi!”

Thật ra, chưa cần tôi dặn thì Jamie và Rain đã bắt đầu vận ma pháp chuẩn bị sẵn rồi.

Vốn dĩ, vai trò hỗ trợ và điều phối là của tôi.

Nhưng lần này, tôi có việc phải làm.

“Silk, em thì…”

“Em biết rồi. Em đã kết nối với nó.”

Silk mỉm cười, siết lấy tay tôi.

Chúng tôi nhìn nhau, đôi mắt màu hổ phách của cả hai giao nhau trong ánh sáng dịu nhẹ.

Cả hai gật đầu.

“Không cần hạ gục hắn đâu. Chỉ cần cầm chân và an toàn là ưu tiên!”

“Anh có con bài tẩy đúng không? Hiểu rồi! Marina, đi thôi!”

Marina gật đầu phía sau lưng tôi, rồi cất đao vào vỏ và lao ra như một cơn gió.

Từ khi còn là học trò của tôi, cô ấy đã chưa từng biết chần chừ là gì.

Chỉ là giờ đây, năng lực của cô ấy đã vững vàng không kém bất kỳ ai.

“Nếu có cơ hội thì em sẽ hạ luôn nhé.”

“Không được liều lĩnh đấy, Nene?”

“Người mà viết rõ chữ ‘tôi sắp liều đây’ lên mặt lại đi nói câu đó với em á?”

Nene cười khẩy một tiếng rồi phóng mình biến mất vào không trung.

Cô ấy từng được huấn luyện bởi những nhẫn giả huyền thoại—Grey Hermits.

Dù tôi biết cô đủ giỏi để tự lo cho mình… nhưng vẫn không thể không lo.

Vì cô ấy là người quan trọng với tôi.

Chừng nào Nene còn chưa làm điều liều lĩnh, thì tôi phải nhanh chóng làm xong việc liều lĩnh của mình trước.

“Yuke, cậu đấy… lát nữa tôi sẽ dạy dỗ cho biết nha?”

“Tôi có làm gì đâu.”

“Nhìn cậu là biết sắp làm rồi còn gì. …Nhớ đừng chết đó. Tôi vẫn còn chưa trả hết nợ đâu.”

Jamie quay đi, bắt đầu niệm ma pháp đa tầng, nhưng giọng vẫn rõ mồn một.

Tôi chỉ cười gượng.

Câu chuyện cũ của chúng tôi, nói mãi không hết.

Có lẽ chính vì vậy mà Jamie muốn được nói mãi… mãi về sau.

“Chuyện thường thôi. Em ở đây với anh mà.”

“Cảm ơn, Rain.”

“Với lại, em cũng có thể… kế… thừa. Em cũng đã chuẩn bị sẵn rồi.”

“Đừng dại dột đấy nhé?”

“Câu đó mà anh cũng dám nói ạ?”

Rain khẽ cười rồi vươn người ôm lấy tôi.

Cô ấy luôn biết cách làm tôi dịu lòng.

Rồi Rain lùi lại, giơ cao cây trượng và hít một hơi sâu.

“Em sẽ dốc toàn lực. Cứ để em lo.”

“Ừ. Tôi cũng giao phần này cho em đấy.”

Nói rồi tôi quay sang Silk.

“Giờ thì, bắt đầu thôi nhỉ.”

“Vâng. Xin giao phó cho em, thầy.”

Silk mỉm cười như mọi khi, khiến tôi cũng bật cười.

“‘Thầy’ à?”

“Thì… em quen miệng thôi. Với em, thầy chỉ có một người là anh.”

“Dù tôi đã là ‘một nửa’ của em rồi đấy, vẫn cứ gọi là thầy thì nghe… sao sao ấy.”

“…!”

Silk bỗng đỏ mặt và quay đi.

Đôi tai dài khẽ giật giật—biểu cảm e thẹn ấy vẫn dễ thương như xưa.

“Đừng trêu em nữa mà, Yuke.”

“Được rồi. Ít nhất là giờ… ta hãy là một cặp song diệp.”

“Không. Em mãi mãi sẽ chỉ thuộc về anh thôi, Yuke.”

Cả hai chúng tôi mỉm cười, tay chạm lấy tay.

Lặng lẽ hòa quyện vào nhau.

Kết nối tinh thần, làm một thể.

Cả tôi và Silk đều hiểu rõ việc này nguy hiểm đến mức nào.

Nhưng đây là cách duy nhất.

Chúng tôi cất giọng đồng thanh, ngân lên một câu thần chú cổ xưa.

Là bài hát và lời nguyện của quê hương tộc Dark Elf—được cất giấu trong “hổ phách”.

Là những từ khóa khởi đầu và kết thúc, chỉ được truyền lại cho người quản lý chân chính của Thế giới thụ.

“Quang hiện đầu tiên. Quang lộ bừng cháy, tỏa nhiệt giữa hư không. Phong khởi sau tàn diệm, lướt qua tàn tro. Phong thăng vân tụ, cuộn vào tầng trời. Vân nặng sấm dày, vũ trút vô thanh. Vũ tẩm địa mạch, dưỡng sinh vạn vật. Chủng khởi từ tịch mịch — mầm sống trong diệt vong……”

Một ngôn ngữ tôi chưa từng nghe bao giờ, thế mà lại cảm thấy thân thuộc vô cùng.

Có lẽ là nhờ sự đồng bộ với Silk.

“Ẩn, phủ, lan. Cùng nhau, ma sát, rơi. Vạn vật trong vòng tuần hoàn. Vạn vật xuôi theo dòng chảy. Sinh cùng nhau, tử cùng nhau. Ái cùng nhau, chạm cùng nhau. Để trở về tất cả những nơi—nơi lẽ ra sắp hiện thân──!”

Sức mạnh tinh linh do Silk dẫn dắt hòa làm một với ma lực tôi dồn nén.

Cả hai đan xen thành vòng tròn năng lượng.

Rồi dần xoáy tròn—trở thành một vòng xoáy, hội tụ vào một điểm.

Trong cảm giác như thể không gian bị vặn xoắn, thứ ấy xuất hiện.

“Cái này là…”

Thứ từ từ hạ xuống, phát sáng mờ nhạt…

Là một kết tinh hổ phách.

Một khối kết tinh hình bầu dục được mài nhẵn, to cỡ nhỏ hơn nắm tay một chút.

Tuy nhiên, cái thứ đang phả lên bọn tôi một luồng hiện diện mạnh đến mức khiến da thịt căng ra như sắp rách── chính là một khối năng lượng ngưng tụ lại thành hình thể.

Nói cách khác… đó là một "đào thải” gói gọn trong lòng bàn tay.

Silk, người đang cầm lấy thứ ấy, từ tốn quỳ xuống trước mặt tôi.

Nàng nâng viên hổ phách lên, trang trọng cất lời:

“──Hỡi Vị Hổ Phách Vương. Quyết định là ở nơi người.”

Cầm lấy viên hổ phách đang tỏa sáng rực rỡ, tôi lặng lẽ nhìn thẳng vào "Chân Sâm Vương” đang nổi điên trước mặt.