“Cảm giác như là cả không gian bị thay thế luôn ấy.”
“Kiểu như nhảy tầng theo chiều ngang chứ không phải lên xuống…”
“Chuẩn luôn.”
Vừa nghe Nene báo cáo trinh sát, tôi vừa quan sát không gian đang mở rộng trước mắt.
"Vô Sắc Ám” là một mê cung gây ra hiệu ứng “nhảy tầng” bằng cách di chuyển lên xuống từ điểm xuất phát là cầu thang.
Nhưng, có vẻ như bên trong “Thế Giới Thụ” này lại bị chi phối bởi một quy tắc hoàn toàn khác.
Nếu đúng là nó mở rộng theo chiều ngang mà vẫn mang bản chất giống như nhảy tầng... thì nơi này đúng là một mê cung kiểu vùng có khả năng mở rộng vô hạn.
“Không, nhưng… ra là thế.”
“Đừng có tự hiểu một mình rồi gật gù thế, chia sẻ đi.”
Bị Jamie nhắc khéo, tôi gật đầu rồi mở lời:
“Đi thêm một đoạn là sẽ thấy rõ ngay thôi.”
“Vậy thì, em sẽ dẫn anh đến chỗ vừa quay lại.”
“Có ma vật không?”
“Có ít thôi. Em sẽ dẫn theo đường né được ạ.”
Nene bước đi, cả bọn lặng lẽ đi theo sau.
Tuy không có tiếng bước chân, nhưng cảm giác phản hồi mỗi khi đặt chân xuống lại khác xa đất rừng.
Cảm giác như đang bước trên sàn đá cẩm thạch được đánh bóng trong vương cung vậy.
Càng đi sâu vào khu rừng méo mó kỳ quái này, tôi càng cảm thấy một điều ngày càng rõ hơn—
Đúng như mình đoán.
Tôi dừng bước rồi quay lại nói với đồng đội:
“Cái gọi là ‘rừng’ thì vẫn có điểm chung. Không hỗn loạn như Vô Sắc Ám, mà có vẻ như còn được tối giản theo một cách có chủ đích để mang một ý nghĩa nhất định.”
Các “cây” đứng san sát kia—hay đúng hơn là những khối vật thể có hình dạng giống cây—đột nhiên thay đổi hình dạng sau mỗi khoảng cách nhất định.
Rừng cây tạp, rừng thường xanh, rồi rừng rậm leo dây.
Tuy mang cảm giác vô cơ, khác hẳn với bầu không khí của một khu rừng tràn đầy sức sống… nhưng rõ ràng đây vẫn là một khu rừng.
Một chốn ở tạm, mô phỏng lại thông tin cơ bản của một khu rừng theo cách đơn giản hóa và giả lập.
“Là hướng kia.”
Tôi nói, mắt nhìn chằm chằm vào một hướng, theo đúng giả thuyết mình vừa nghĩ.
“Sao anh biết là hướng đó ạ?”
“Vì có ‘Hổ Phách Sâm’ ở đấy.”
Cái rừng mang tên “Hổ Phách” quen thuộc trên đảo Vilmren suốt mấy ngày nay.
Nếu cứ tiến về phía khu rừng trông giống hệt như thế, thì chắc chắn sẽ tới được nơi đó.
Nơi có Silk—và 【Cánh Cửa Thâm Uyên - Abyss Gate】.
“Hiểu rồi ạ... Rain, cho em hướng đi. Em sẽ đi trước trinh sát đường tiến công.”
Hiểu rõ ý tôi, Nene xác nhận hướng từ 【La Bàn của Kẻ Tìm Kiếm – Seeker Compass】, rồi tiến vào khu “Hổ Phách Sâm” vô cơ đã được đơn giản hóa.
Tôi tiễn cô ấy đi bằng một hơi thở sâu và bắt đầu tìm kiếm dấu hiệu khác thường trong không khí.
…Cảm giác thật khó hiểu.
Không phải là trong Abyss Gate của Thế Giới Thụ có phong ấn "Đào Thải” nên cấu trúc sẽ khác với nơi trước kia.
Nhưng tại sao cái mê cung này lại bất ngờ được kích hoạt?
Nó quá yên tĩnh.
Đáng ngạc nhiên là ổn định nữa.
Dù vẫn có cảm giác bị đẩy lùi, lệch lạc, hay gợn sóng như thường lệ, nhưng không hề có một tí ác ý nào mang tính xâm lược thế giới.
Vậy mà chính cái Thế Giới Thụ này lại đột nhiên phun ra "Thấu Minh ám” khắp đảo Vilmren, tôi hoàn toàn không thể lý giải nổi.
Rồi cả chuyện Ilwen từng nhắc đến: “Chân Sâm Vương” hay cái gọi là “tân thế giới”, tôi cũng chẳng hiểu chút nào.
Quá ít thông tin để mà suy đoán, thật sự hơi khó xử.
Nhưng nếu nhìn vào thái độ của Ilwen, tôi chỉ thấy bất ổn.
Đã động đến sức mạnh của Abyss Gate thì tức là đang bẻ cong trật tự thế giới.
Chắc chắn là dùng “Hổ Phách Đồng” của Silk để kiểm soát nó, nhưng liệu có thể thật sự kiểm soát nổi thứ như vậy không?
Ngay cả Silk… tôi cũng không biết rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì.
Trông thì hơi lạ, nhưng không đến mức bị cưỡng ép hay điều khiển.
…Nếu kịp đến, thì có thể hỏi rõ mọi chuyện.
“Xong rồi ạ. Em đã mở đường xong. Cũng thấy luôn mục tiêu rồi.”
Lời Nene kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.
Nghe xong, Marina tươi mặt hẳn.
“Silk ở đó thật à?”
“Vâng. Cả Abyss Gate cũng có luôn.”
Vẻ mặt Nene hơi nhăn lại một chút.
Tôi hiểu cảm giác đó.
Tôi cũng chẳng mấy vui vẻ gì khi thấy thứ đó.
Vì nó mà quê hương tôi biến mất.
Vì nó mà chú tôi chết.
Vì nó mà chúng tôi mất đi Nibelrun.
Chính vì thế, tôi không thể để người khác tùy tiện sử dụng nó.
Nó là một đạo cụ ma pháp nguy hiểm đến mức không ai có thể đoán trước được hậu quả.
“Đi thôi, Yuke.”
“Ừ.”
Tôi gật đầu trước lời Rain, rồi quay bước tiến về phía khu “Hổ Phách Sâm” vô cơ.
◆
Vượt qua khu rừng, một quảng trường hiện ra.
Không còn cái vẻ vô cơ và tối giản nữa.
Nơi đây là một quảng trường tròn được bao quanh bởi hàng cây như hàng rào và những đóa hoa nở rộ, gợi chút gì đó giống khu vườn trong dinh thự của trưởng lão Elran.
Và ở chính giữa quảng trường đó—thứ ấy đang đứng.
Một đạo cụ ma pháp có cánh cửa hình vòm cong mượt.
Khung cửa được chạm khắc tinh xảo hình cây cối và hoa lá, trông như một tác phẩm nghệ thuật giá trị.
Nhưng khe hở hé mở nơi cánh cửa lại âm thầm thổi ra luồng gió lạ từ một thế giới khác, khiến người ta lạnh gáy.
Ngay chính diện cánh cửa, ở rìa thế giới đó—có hai người đang đứng.
Silk, cô gái Dark Elf trong bộ áo choàng mỏng trắng muốt.
Và Ilwen, đang quỳ lặng lẽ trước cửa.
Silk khẽ cất lời như đang đọc một bài chú nguyện.
Dưới chân họ, cỏ hoa cứ nở rồi tàn, lặp đi lặp lại, tạo nên một khung cảnh như thể thời gian chỉ chảy quanh khu vực ấy.
Khi chúng tôi bước thêm một bước, tiếng tụng của Silk ngừng lại.
Cô từ từ quay người, rồi khẽ vỗ nhẹ lên vai Ilwen.
“…Dám xông vào tận ‘tẩm thất’ của bọn ta, đúng là thiếu tế nhị đấy, Yuke Feldio.”
Tôi mặc kệ lời châm chọc đầy khó ưa của tên Light Elf đó, hướng mắt về phía Silk và gọi tên cô ấy.
"Silk, nói cho tôi biết đi. Em định làm gì vậy? Tại sao lại đẩy bọn tôi ra xa?"
"Anh Yuke... chuyện này là việc em phải làm. Xin đừng cản em."
"Không giống em chút nào. Quá mơ hồ."
Ngay khi Silk cúi mắt định mở lời, gã Elf thô lỗ kia lại tiến lên.
"Xin đừng hành động theo ý mình nữa. Silk là vị hôn thê của ta. Cô ấy không thể mãi là người của cậu được."
"Vậy sao? Silk?"
Tôi hỏi, ánh mắt nhìn xuyên qua vai Ilwen, hướng về phía Silk.
Chỉ có giọng nói của cô ấy, không lộ chút biểu cảm nào, vang vọng trong khu vườn tĩnh lặng.
"Phải… là như vậy. Và cũng… phải như vậy."
Câu trả lời đó khiến tôi không khỏi bị sốc.
Nhưng lời lẽ như thể đang gắng gượng làm tròn bổn phận ấy, nghe sao đầy mâu thuẫn.
"Em định gánh vác trách nhiệm của mình. Đây là chuyện chỉ có em mới làm được."
"Tốt lắm. Đúng là Silk của ta."
Ilwen vừa nói vừa đưa tay vuốt má Silk từ phía sau.
Cái kiểu thân mật vô duyên ấy khiến cơn giận trong tôi suýt nữa bốc lên.
Nhưng lý trí vẫn còn giữ được tôi bình tĩnh.
"Rồi, cụ thể định làm gì? Nói rõ đi."
Chắc thấy tôi bị đẩy vào thế im lặng, Jamie lên tiếng.
"Nếu đây là quyết định của Silk, thì tụi này tôn trọng. Nhưng… bọn này không thể cứ đứng yên nhìn như vậy được đâu."
Cô chỉ tay về phía trước — nơi cánh 【Cửa Thâm Uyên – Abyss Gate】 đang hé mở.
Nơi tận cùng thế giới, cũng là cây cầu của sự "đào thải".
Việc nó đang mở, dù theo hướng nào đi nữa, cũng chỉ dẫn tới thảm họa.
"……Em sẽ chọn ra vị vua. Một Vị Chân Sâm Vương. Một người có thể lập ra trật tự mới mà toàn bộ tộc Elf đều có thể chấp nhận."
"Và người đó, không ai khác chính là ta – Chân Sâm Vương."
Ilwen nở một nụ cười bỉ ổi không chút dáng vẻ của một vị vua.
"Chính vì lý do đó mà cánh cửa này là cần thiết. Để sử dụng trọn vẹn sức mạnh của Thế Giới Thụ, chừng này vẫn chưa đủ."
"Nếu làm vậy, thì 'đào thải' sẽ bắt đầu mất!?"
"Chính vì thế, mới cần Hổ Phách Đồng. Chính vì thế, mới cần Chân Sâm Vương. Ta không ngu ngốc như các người. Thứ gì có thể lợi dụng, thì phải tận dụng triệt để chứ."
Ilwen bước đi như một gã hề diễn tuồng, chẳng khác nào trò cười giả vờ làm vua.
"Nào, mọi thứ đã sẵn sàng. Khởi đầu đi thôi, Silk. Sự ra đời của một vị vua mới."
Silk gật đầu trước lời hắn.
Đôi mắt cô ánh lên sắc hổ phách, rồi lặng lẽ bắt đầu tụng niệm lời khấn.