"Dậy đi mọi người!"
Tôi bật dậy theo tiếng hốt hoảng của Marina, và chỉ trong ba nhịp đếm, đầu óc đã tỉnh táo hoàn toàn.
Là bài học về “Tinh thần của mạo hiểm giả” mà chị Mamal từng nhồi vào tôi khi còn học dự bị mạo hiểm giả.
"Có chuyện gì à? Bị tập kích sao?"
"Không, không phải ạ. Nhưng... Silk biến mất rồi! Cả nhóm của Times nữa!"
"Cái gì cơ!?"
Vẫn chưa kịp hiểu tình hình, tôi vơ lấy bộ đồ đỏ thẫm rồi lao ra khỏi lều.
Trời vẫn còn tối, nhưng giữa kẽ lá, ánh rạng đông đã le lói hiện lên.
"Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?"
"Chắc khoảng một tiếng ạ. Anh Times đến gọi Silk đi, rồi sau đó..."
"Nhóm của anh ta đâu?"
"Họ cắm trại ngay gần đây mà giờ cũng biến mất luôn rồi!"
Nghe Marina nói, tôi chạy thẳng tới khoảng rừng thưa phía trước.
Chỗ nhóm Cảnh giới Dark Elf dựng trại chỉ cách đây chừng hai chục thước.
Nhưng khi tới nơi, thứ còn lại chỉ là tàn lửa trại và mấy chiếc lều dã chiến.
Không thấy bóng dáng ai cả.
"Chuyện gì đang diễn ra thế này...? Silk đi đâu rồi..."
"Chưa biết, nhưng khả năng cao là cô ấy gặp chuyện rồi. Nene, nhờ em."
"Rõ ạ."
Sau khi thấy Nene bắt đầu thoăn thoắt trèo lên cây cao gần đó, tôi lấy từ túi ma pháp Magic Bag ra một túi nhỏ bằng nắm tay.
Từ ngày Nene gia nhập tổ đội, món đạo cụ ma pháp dùng một lần này đã không còn được đem ra dùng nữa.
Nhưng giờ là lúc thích hợp.
"Khởi động."
Tôi rắc cát trắng trong túi quanh khu vực, lệnh cho nó kích hoạt.
Lập tức, cát tỏa ra mịn như nước chảy, làm lộ rõ dấu chân xung quanh.
Đây là đạo cụ ma pháp tên gọi Dấu Vết hành trình, vốn dùng để ghi lại dấu chân trong mê cung để khỏi bị lạc, nhưng cũng rất hữu dụng để truy vết người mất tích.
Đây là khu vực sâu trong Hổ Phách Sâm — từ lâu không có ai lui tới.
Chắc chắn ngoài chúng tôi ra, không còn dấu chân nào khác.
"Dựa vào kích thước thì dấu chân này là của Silk. Nene, có thấy gì không?"
"Phía trước có một cái cây trông kỳ lắm ạ!"
Hướng cô chỉ cũng là nơi dấu chân của Silk và vài người khác dẫn đến.
Nhiều khả năng đó là dấu của nhóm Dark Elf và Silk... nhưng số lượng không khớp.
Chúng tôi chưa bước vào nên dấu chân ở đó tổng cộng sáu bộ.
Nhóm Times có bốn người, thêm Silk là năm.
Tức là... có thêm một người lạ!?
Có thể là họ hội quân với một người cảnh giới khác, nhưng loại giày hoàn toàn không giống.
...Linh cảm xấu đang dâng lên.
"Silk đâu rồi? Tìm thấy chưa?"
"Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"
"Chưa rõ. Nhưng bọn họ chắc chắn đã đi theo hướng này."
Sau khi Rain và Jamie hội quân, chúng tôi bám theo dấu vết tiến sâu vào rừng.
Nene lúc này đang kiểm tra một cái cây trông đầy nghi vấn.
Trước mắt là một "công trình" tạo nên từ vô số thân và rễ cây đan xen chằng chịt.
Nhìn qua khe hở, có thể thấy bên trong vẫn còn chăn mền và tàn tích của bữa ăn.
"Cái này... trông giống cái lồng ở nhà trưởng lão phải không?"
"Ừm. Có vẻ giống cái mà tớ từng chém đứt hôm trước."
"Rain, dùng La bàn của Kẻ tìm kiếm xem có tìm được Silk không?"
Chợt nhận ra điều đó, Rain lấy la bàn ra, nhưng lắc đầu.
"Không được rồi... Có thể là do vùng này bắt đầu biến thành mê cung ạ."
"Rốt cuộc đang xảy ra chuyện quái gì thế này..."
"Là do Ilwen Pearlwood."
Ngay lúc tôi nói ra điều đó, có ai đó từ trong lùm cây hiện thân ra trước mặt.
Là một cô gái Dark Elf quen thuộc.
Cô cúi đầu chào bọn tôi, nét mặt nghiêm túc.
"Saisa...ria-san?"
"Lâu rồi không gặp. Mọi người vẫn khỏe chứ?"
Saisaria là người từng hỗ trợ chúng tôi trong cuộc điều tra ở vùng ven biển.
Nhờ cô ấy giúp đỡ, mọi chuyện lúc đó mới suôn sẻ.
"Sao cô lại ở đây?"
"Có biến ở Amberle, nên tôi vội đuổi theo các anh. Ilwen Pearlwood — người đang bị quản thúc — đã biến mất."
Nghe vậy, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
Nếu liên kết tình hình này với lời cô ấy, khả năng cao là Silk đã bị Ilwen bắt cóc.
Và với những gì Marina kể, nhóm Cảnh giới đi cùng chúng tôi có thể đã thông đồng.
"Xem ra... tôi đã không kịp rồi. Thật xin lỗi."
"Không sao. À, cô từng nói mình xuất thân từ nhóm Cảnh giới phải không? Có thể giúp chúng tôi tìm đường không?"
"...Anh Times và mấy người kia giờ sao rồi?"
"Họ dụ Silk ra rồi biến mất luôn. Dùng cả đạo cụ ma pháp cũng không lần được dấu."
Dấu Vết hành trình vốn bao phủ phạm vi khá rộng, nhưng mọi dấu vết đều dừng lại ở đây.
Nghe nói Times biến mất, Saisaria thoáng cau mặt.
Nhưng rất nhanh, cô quay lại nhìn tôi, vẻ mặt trở nên cương nghị.
"Chắc chắn họ dùng sức mạnh tinh linh để che giấu dấu vết. Không đảm bảo sẽ hoàn hảo, nhưng tôi cũng là một người Cảnh giới, ít nhất vẫn có thể dẫn đường trong rừng."
"Giúp bọn tôi với. Tôi muốn cứu được Silk."
Tôi cúi đầu. Cô gật nhẹ, rồi làm động tác như lắng tai nghe.
Ngay sau đó, cô quay về một hướng nhất định.
"Mọi người, chuẩn bị xuất phát đi. Tôi sẽ nhờ Thổ tinh linh Gnome giúp lần theo dấu sư huynh."
"Rõ. Mọi người, lấy vật dụng cần thiết rồi nhanh chóng khởi hành!"
Cả nhóm gật đầu, rồi chạy vội về trại chuẩn bị.
"Xin lỗi nhé, Saisaria-san."
"Không sao. Đây cũng là trách nhiệm của tôi. Và tôi cũng không thể tha thứ cho sự phản bội của anh Times."
"...Nhưng vẫn chưa chắc là họ phản bội mà."
"Không, họ đã phản bội tộc rồi. Vì để theo phe Ilwen Pearlwood, họ đã tấn công và giam giữ anh Kijim — người vốn được phân công dẫn đường cho các anh."
"Cái gì cơ...!?"
Saisaria cúi mặt, vai khẽ run.
Không rõ đó là vì phẫn nộ hay đau đớn, nhưng tôi đã hiểu — lý do cô liều mình đuổi theo chúng tôi, là vì chuyện này.
"Tôi cũng đi chuẩn bị đây, sẽ quay lại ngay."
"Vâng. Tôi sẽ cố gọi các Thổ tinh linh Gnome trong phạm vi rộng nhất có thể để lần theo dấu vết. Khi mọi người sẵn sàng, ta sẽ lập tức bắt đầu truy đuổi."
Tôi gật đầu đáp lại Saisaria rồi chạy nhanh về phía lều.
Tự nhắc bản thân không được nôn nóng, nhưng lòng vẫn cứ bồn chồn.
Vừa siết chặt dây lưng của bộ trang phục mạo hiểm giả, tôi vừa thầm cầu mong cho Silk bình an vô sự.