Bước qua Hổ Phách Môn và đi thêm một đoạn, tôi khẽ ra hiệu bằng mắt cho Marina và Nene.
“Khởi động!”
“Khởi động”
Chiếc GoPro-kun của Marina lơ lửng bay lên, còn từ chiếc hoa tai của Nene vang lên một tiếng bíp nhỏ khi được kích hoạt.
Sau khi chắc chắn cả hai thiết bị đã khởi động, tôi cũng ấn nút trên chiếc GoPro-kun G mà mình vẫn cầm trên tay.
“Khởi động.”
GoPro-kun G khẽ phát ra một luồng khí tức "hoàng kim" trong chớp mắt—thật sự chỉ trong chớp mắt—rồi nhẹ nhàng lơ lửng lên không.
Kể từ sau khi Nibelrun biến mất, nó chưa từng khởi động lại.
Việc nó hoạt động trở lại thế này khiến lòng tôi không khỏi xao động.
“…Run…”
Jamie lặng lẽ lẩm bẩm, ánh mắt dán chặt vào GoPro-kun G đang bay.
Tôi đã nghe nói giữa cô ấy và Nibelrun từng có rất nhiều lời “hẹn ước”.
Việc không thể thực hiện những lời hứa đó, rồi để mất Run mãi mãi… nỗi đau mà cô ấy phải chịu chắc chắn còn nặng nề hơn bất kỳ ai trong chúng tôi.
“Hãy lên đường thôi, thầy. Em tin lần này chúng ta sẽ tìm được điều gì đó liên quan đến Run.”
“Ừ. Ít nhất thì… giờ chúng ta đã chắc chắn một điều: Run vẫn còn sống. Đừng vội, cứ từ từ tiến lên.”
Tôi vừa nói vừa đặt nhẹ tay lên lưng Jamie.
Cô hít sâu một hơi, thẳng lưng lại rồi nói “Rồi!” – tự tiếp thêm động lực.
“Biết rồi. Bắt đầu thôi nhỉ? Tôi cũng góp công chuẩn bị rồi đấy.”
Jamie nở một nụ cười hơi gượng, khẽ chạm ngón tay vào GoPro-kun G đang lơ lửng.
Gật đầu với cô, tôi nói khẩu lệnh kích hoạt thiết bị quay phim tự động dạng phi hành.
“──Bắt đầu phát sóng.”
Đèn màu xanh lá chuyển sang cam, báo hiệu đã vào chế độ phát trực tiếp.
“Xin chào mọi người, bọn tôi là Clover! Hiện tại, cả nhóm đang ở quê nhà của phó thủ lĩnh Silk – hòn đảo Vilrren.”
Silk đứng cạnh tôi, cúi đầu nhẹ trước ống kính.
Các thành viên lúc đầu còn lúng túng trước ống kính, giờ có vẻ đã quen với việc “lên hình” rồi.
Ngay cả tôi, ngày còn ở đội Thunder Pike, còn chẳng bao giờ xuất hiện trên buổi phát sóng.
“Thực ra, đảo hiện đang xảy ra dị biến. Cũng đã phát hiện dấu hiệu overflow – tràn ra quy mô nhỏ. Theo yêu cầu từ trưởng lão, bọn tôi sẽ tiến sâu vào khu vực cấm của tộc Dark Elf—Hổ Phách Sâm—để điều tra nguyên nhân.”
GoPro-kun G bay lên cao hơn một chút, ống kính hướng về toàn bộ nhóm.
Chắc là Marina đã cài đặt sẵn góc quay.
Mấy cài đặt quay phim của con bé – vì luôn nghiên cứu “góc quay ăn lượt xem” – đôi lúc khiến tôi cũng bất ngờ.
“Lâu rồi mới lên sóng lại, mong mọi người tiếp tục ủng hộ nhé.”
Cả nhóm cùng cúi chào.
Tôi biết đang để nhóm của Times phải chờ, nhưng nếu buổi phát sóng bất ngờ này có thể thu hút ánh nhìn của dư luận, thì coi như có thêm thời gian – họ sẽ thông cảm thôi.
“Vậy thì… bắt đầu buổi phát sóng mạo hiểm.”
Tôi ngẩng đầu, dứt lời rồi bước tiếp về con đường phía trước.
Trong thời gian chuẩn bị đến đây, tôi cũng đã tìm hiểu kha khá về đảo Vilmren và Hổ Phách Sâm.
Hòn đảo này nằm ở phía nam vương quốc Welmeria, khí hậu gần như cận nhiệt đới.
Nói là “rừng”, nhưng đúng hơn là một khu rậm rạp kiểu rừng rậm nhiệt đới.
Cây cao vút, dây leo quấn quanh, thêm cả lùm bụi nhỏ, và giữa chúng là các loại dương xỉ phủ kín mặt đất – thực vật ở đây mọc cực kỳ dày.
Cái gọi là “đường đi” cũng chỉ là những chỗ ít cây hơn, dưới chân toàn là lá khô và rễ cây trồi lên, chứ chẳng thấy mặt đất đâu.
Quả thật, không có người dẫn đường thì rất khó để đi sâu vào.
Hơn nữa, tầm nhìn cực kém – nghĩa là khả năng bị tấn công bất ngờ khá cao.
Times bảo không cần đi dò đường trước, nhưng chắc tôi nên giao việc cảnh giới xung quanh cho Nene.
“Nene.”
“Hiểu rồi ạ. Với địa hình nhiều chỗ bám thế này, lại càng là sở trường của em.”
“…Giờ mới để ý, Nene bình thường đâu có hay dùng từ ‘uchi’ nhỉ?”
“Nyanya!?”
Tôi lỡ miệng thắc mắc thì cô bé tai mèo đông cứng lại.
“E-Em đâu có dùng ‘uchi’ bao giờ đâu ạ”
“Nene, càng nói càng lộ đấy.”
Rain bình tĩnh chêm một câu, khiến Nene gục đầu tuyệt vọng.
Không ngờ chuyện đó lại khiến cô bé rối thế này.
“Em cố giấu đến giờ đấy, vậy mà bị bóc ngay trên buổi phát sóng… Em chỉ muốn che giấu việc mình là mèo quê mà thôi…”
“Ờ… em nói thế trên livestream có ổn không đấy?”
“…Hah.”
Bị nhắc, Nene giật mình nhìn chằm chằm vào GoPro-kun G.
Cái ống kính cũng như hiểu chuyện, chĩa thẳng về phía cô.
Rồi xong.
Thế là tiêu rồi.
“T-Thôi kệ, em lên đường đây.”
Cô bé nhảy lên cây không gây ra tiếng động nào, đúng chuẩn tộc tai mèo.
Dù vẫn nhanh nhẹn, nhưng trông có vẻ lóng ngóng hơn thường ngày – chắc vẫn còn rối.
“Lúc tụi mình tụ họp mấy đứa con gái, em ấy vẫn hay nói thế mà nhỉ?”
“Ừ, đúng là vậy. Có lẽ nói vô thức thôi.”
“Chắc… vậy thật.”
Ba cô gái mỉm cười nhẹ, tôi cũng cười khổ theo.
Tôi không nhắc chuyện lúc chỉ có hai đứa, em ấy cũng hay dùng “uchi” – có lẽ nên giữ im lặng thì hơn.
Dù sao thì, tôi thấy phiên bản “thật” của Nene vẫn dễ thương nhất.
"Cậu lại đang nghĩ mấy thứ lăng nhăng tán gái đúng không ạ?”
“Ể?”
“Nhìn cái mặt kìa. Đang phát sóng đó. Tỉnh táo lại đi?”
Jamie thì thầm chỉ trích sát bên, không để lọt vào buổi phát sóng.
Phải rồi.
Dù có hướng dẫn viên đi cùng, thì nơi này vẫn là khu vực cấm – gần như một mê cung tự nhiên:
Hổ Phách Sâm.
“Vậy thì tiến lên thôi. Times để lại dấu vết, Nene sẽ lần theo. Mọi người cứ quan sát kỹ xung quanh rồi chắc chắn mà tiến. Đội hình giữ như cũ, tôi sẽ đi sau chốt đoàn.”
“Vị trí dẫn đầu là của em nhỉ. Biblion, nhờ cậy cậu nhé?”
Trước lời của Silk, một con rắn trắng nhỏ trườn ra từ mái tóc cô.
Là tinh linh của sách và ký ức – Biblion có khả năng thống kê thông tin và thậm chí là dự đoán tương lai đơn giản.
Với sự cảnh giới từ Nene và năng lực cảm biến nguy hiểm của nó, ở nơi rậm rạp như Hổ Phách Sâm, chắc sẽ không bị đánh úp dễ dàng.
Chúng tôi chỉnh lại đội hình nghiêm chỉnh rồi bắt đầu chậm rãi tiến vào “Hổ Phách Sâm”.
Không biết có phải do ảnh hưởng từ dị biến hay không, mà khu rừng này yên ắng đến lạ thường, không một chút gió, khiến cảm giác bất an như mỗi lúc một lớn dần.
Và rồi, cảm giác đó đã trở thành hiện thực sau khi chúng tôi đi được một đoạn.
“uchi (ウチ)” là đại từ xưng hô ngôi thứ nhất, thường dùng bởi con gái vùng Kansai hoặc nông thôn Nhật, mang sắc thái mềm mại, dễ thương.