"…Tóm lại là như vậy. Mọi người thấy sao?”
Tôi trở lại nhà trọ, nói thế sau khi chỉ kịp xin lỗi qua loa vì đã khiến họ lo lắng.
Có lẽ vì vậy mà Jamie thở hắt ra một hơi thật dài rồi nhíu chặt đôi mày.
“Không phải thế, đúng không, Yuke?”
"Tôi… tôi biết đã làm mọi người lo lắng rồi mà.”
“Đúng vậy đó! Bọn này ai cũng… thật sự lo cho cậu hết sức luôn đấy!”
Jamie quát lên, còn các thành viên khác thì gật đầu liên tục.
Có vẻ tôi đã quá vội vã, bỏ lại quá nhiều điều phía sau mà không nhận ra.
“Xin lỗi. Tại tôi bất cẩn quá…”
“Không phải vấn đề ở chỗ đó. Trước tiên thì, này.”
Jamie dang rộng hai tay và đứng chờ tôi.
Tôi ngớ ra một lúc vì không hiểu ý cô ấy là gì…
À, ra vậy.
Đúng là tôi vẫn còn phải học cách cư xử với con gái nhiều lắm.
Tôi vòng tay ôm lấy Jamie.
Thời còn ở Thunder Pike, tôi chưa từng nghĩ sẽ có lúc mình làm vậy với cô ấy.
“Á! Chị Jamie chơi không đẹp gì cả!”
“Em… bị chậm tay rồi.”
“Ai nhanh thì người đó thắng thôi. Nào, Yuke, đến lượt mọi người còn lại đấy.”
Jamie cười tinh nghịch, buông tôi ra rồi đẩy nhẹ vào lưng tôi.
Đứng chờ phía trước là các đồng đội đang nối hàng một cách đầy chủ ý.
“Lần hai là tới em!”
Tôi chưa kịp phản ứng thì Marina đã nhanh chân lao tới ôm chầm lấy.
Cú va chạm khá mạnh, nhưng cảm giác mềm mại lại khiến tôi lảo đảo… tuy vậy vẫn gắng ôm lại mà không ngã.
“Ehehe.”
“Nhờ có em đến mà tôi mới thoát được đó, Marina.”
“Không sao đâu. Hễ anh gặp chuyện, em nhất định sẽ giúp anh!”
Marina cười rạng rỡ, tôi đưa tay xoa đầu cô bé và thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Nếu khi đó bị kẹt lại, tôi có khi lại phải dựa vào ma pháp hắc ám mất.
Thứ sức mạnh đó đến từ ngoài thế giới này.
Nếu không cẩn thận, chính tôi sẽ trở thành vật dẫn cho ‘đào thải’.
Có lẽ vì thế mà tiền nhân mới cấm tuyệt đối việc học hay sử dụng loại ma pháp đó.
Dù có kiểm soát được, dựa dẫm vào nó quá nhiều cũng không ổn.
“Vậy thì… tiếp theo là Rain nhé.”
Marina buông tôi ra rồi xoay người sang bên.
Ở đó, Rain đang đứng, hai má phồng nhẹ.
Tôi quỳ một gối trước mặt cô ấy, lần này là tôi chủ động ôm lấy.
“Em ổn chứ?”
“Ừm, không sao ạ.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Chúng tôi ôm nhau trong im lặng, chẳng cần nói gì nhiều.
Chỉ vậy là đủ.
“Về chuyện Nibelrun, anh tính sao?”
"Tôi sẽ nói sau. Phần nào khó diễn đạt thì nhờ em giúp nhé.”
“Ừm. Được thôi.”
Rain trả lời rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên má tôi trước khi lùi lại.
Nói gì thì nói, người biểu lộ tình cảm mạnh mẽ nhất vẫn là cô ấy.
“…Hử? Còn Nene?”
Tôi tưởng tiếp theo là Nene, nhưng khi nhìn lại thì thấy cô ấy đứng yên như bị đóng băng.
Tai và đuôi dựng thẳng, trông có vẻ đang rất căng thẳng.
“Sao thế?”
“À thì, tới lượt thật rồi thì… em tự dưng thấy run quá ạ…”
“Vậy à. Không sao đâu, cũng không phải chuyện ép buộc gì.”
Tôi cười nhẹ, gật đầu.
Thế nhưng Nene lại lắc đầu liên tục.
“Không phải em không muốn đâu nha!”
Nói thế rồi, cô ấy tiến lại gần từng bước rón rén như mèo đang cảnh giác.
Chẳng giống miêu nhan tộc Felci mà y như mèo thật vậy.
Tôi tiến lên một bước, nắm lấy tay cô ấy.
“Là em đã đi tìm tôi đúng không? Tôi biết ơn lắm.”
“Em đã rất cố gắng đó…”
“Nhờ vậy mà tôi mới được quay lại đây. Tất cả là nhờ em.”
Tôi kéo nhẹ tay và ôm lấy cô ấy.
Nene từ từ thả lỏng, tựa trán vào tôi rồi nói:
“Em lo lắm luôn đó. Ở quê em, người biến mất rồi không về nữa… nhiều lắm.”
“Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.”
“Nếu cần thì em sẽ lại đi tìm tiếp.”
Tôi xoa đầu cô ấy khi cô ấy dúi trán vào người tôi.
Chuyện Nene được chuyển đến Finis – chỗ của Mamal, tôi từng nghe sơ trong mấy lần nhậu.
Cô ấy lớn lên ở một khu tồi tàn thuộc thị trấn vốn đã chẳng an toàn, từng phải dựa vào các tổ chức tội phạm để sống cùng bạn bè… và đánh mất gần như tất cả.
Lần này có lẽ đã gợi lại ký ức đau buồn trong cô ấy.
“Không, không được… Giờ không phải lúc ủy mị thế này…”
Nene khẽ sụt sịt mũi, từ từ buông tôi ra rồi gật đầu dứt khoát.
Tôi thì muốn ôm thêm chút nữa, nhưng thôi, sau này sẽ lên lịch riêng cho Nene time.
“Không thể bỏ mặc chuyện liên quan đến [Cánh Cửa Thâm Uyên – Abyss Gate] được đâu!”
“Ừ, tôi biết. Vậy thì──”
Đang nói thì tôi cảm thấy ai đó kéo gấu áo mình.
Quay lại, tôi thấy Silk đang nắm lấy gấu áo tôi với vẻ hơi áy náy.
“Thưa thầy… Thầy không quên em đấy chứ ạ?”
◆
Tôi cũng đã ôm chào mừng Silk trở về một cách đầy đủ, rồi cùng mọi người mang bàn ghế vào một căn phòng trọ để giải thích lại sơ qua những gì đã diễn ra.
“……Nói tóm lại, tộc trưởng Elran đã gửi một nhiệm vụ trực tiếp đến bọn mình.”
──Nhiệm vụ trực tiếp.
Còn gọi là khế ước trực tiếp.
Là hình thức nhiệm vụ mà người ủy thác gửi thẳng cho mạo hiểm giả mà không thông qua Hội mạo hiểm.
Vốn dĩ, hình thức này không được khuyến khích.
Bởi vì phía Hội không thể kiểm soát được các rủi ro, và cũng dễ phát sinh vấn đề trong việc chi trả thù lao.
Ngược lại, đôi khi mạo hiểm giả lợi dụng điểm yếu của người ủy thác để đòi hỏi thù lao vô lý, cũng từng xảy ra không ít vụ.
Do đó, Hội mạo hiểm luôn giữ lập trường cơ bản là “mang về trước để thẩm định đã”.
Tuy vậy, cũng có những người ưa chuộng hình thức này bởi không cần tốn phí ủy thác hay phí chỉ định khi không qua Hội.
Ví dụ như một số quý tộc, họ thường có xu hướng thu nhận những mạo hiểm giả giỏi để làm người của mình.
Trường hợp lần này, có thể nói là vì lợi ích song phương nên mới thành thế.
Hơn nữa, bọn tôi đã nhận được chỉ thị từ phía quốc vương rằng “có thể điều tra, và nếu phát hiện vấn đề thì có thể tiến hành can thiệp”.
Nếu xét như thế, đây có lẽ không còn là nhiệm vụ trực tiếp đơn thuần nữa, mà thuộc phạm trù "nhiệm vụ sắc mệnh”──King's Order thì đúng hơn.
“Em sẽ làm theo quyết định của anh Yuke!”
Người đầu tiên gật đầu thật nhanh chính là Marina.
Dù như mọi khi, tôi vẫn mong em ấy sẽ suy nghĩ kỹ thêm một chút… nên hỏi lại để xác nhận.
“Em đã suy nghĩ kỹ chưa đó, Marina?”
“Đương nhiên rồi ạ! Bởi vì anh Yuke lúc nào cũng đặt bọn em lên hàng đầu mà!”
Sự tin tưởng quá mức ấy và nụ cười vô tư đến sáng bừng.
Chuẩn kiểu Marina luôn.
“Em thì muốn tham gia điều tra.──Anh Yuke, được chứ ạ?”
Tôi gật đầu với ánh nhìn hướng đến mình.
Rain liền lấy từ túi ma pháp – Magic Bag ra một thứ và đặt lên bàn──La bàn của kẻ tìm kiếm – Seeker’s Compass.
Kim la bàn quay chậm, rồi lại ngừng, rồi lại quay.
Cứ thế lặp đi lặp lại.
Nó hoạt động khác với những gì tôi thấy hôm qua.
“Rain, cái đó đang chỉ về đâu vậy?”
“Hướng… của Run.”
Câu trả lời của Rain khiến cả nhóm, trừ tôi, đều nín thở.
“Từ lúc dị biến bắt đầu, nó đã như vậy rồi. Silk, ở hướng đó… có gì?”
“……Có lẽ là hướng của ‘Thế giới thụ’. Vì mình chưa từng đích thân đến đó nên không dám chắc chắn.”
“Ừm. Vì vậy, mìng muốn nhận nhiệm vụ lần này.”
Rain chăm chú nhìn cây la bàn đang chuyển động loạn nhịp, ánh mắt em ấy toát lên quyết tâm mãnh liệt.
Theo sau Rain, Jamie và Nene cũng đứng dậy khỏi ghế.
“Chẳng có lý do gì để từ chối cả. Đúng không, Yuke?”
“Dĩ nhiên phải làm rồi!”
Tôi gật đầu với hai người họ rồi cũng đứng dậy khỏi ghế.
“Được, vậy thì bắt đầu chuẩn bị thôi. Tôi và Silk sẽ đến chỗ tộc trưởng Elran để thông báo việc chấp thuận nhiệm vụ. Nene, em hãy đến báo với thuyền trưởng Jules về chuyện này. Jamie thì lo rà soát lại các loại vật dụng mang theo.”
Ra lệnh đến đó, tôi mới với tay vào túi ma pháp – Magic Bag đeo ở hông và lấy ra một món đạo cụ ma pháp – Artifact.
“Rain, Marina, hai em lo điều chỉnh cái này giúp tôi. Tôi sẽ phụ sau.”
Thứ tôi đặt lên bàn là vật dụng ai trong nhóm cũng đều quen thuộc.
Theo lời tộc trưởng Elran, đây chính là một trong những con bài tẩy có thể đóng vai trò đối sách cho dị biến lần này.
Đúng vậy──là Gopro-kun đấy.