Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 670

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Vol 4 - Chương 12: Câu chuyện của trưởng lão và nhiệm vụ

Quay lại vài tiếng trước.

Tôi đã được trưởng lão Elran đặt cho vài câu hỏi liên quan đến chuyện lần này.

“Feldio, theo ngươi thì điều gì đã khiến thế giới này trở thành như vậy, và điều gì khiến bản thân ta tồn tại trong nó?”

Tôi chưa từng suy nghĩ gì về mấy chuyện đó, nên sau một thoáng ngẫm nghĩ, tôi nhớ lại điều mà chú mình từng nói rồi cất lời:

“Là lịch sử… và con người, chăng?”

“Phải vậy. Thế giới này tồn tại là nhờ vào ‘cuộc sống của bản thân’ mà ta đã trải qua cho đến giờ, và bởi ‘người khác’ quan sát nó. Những điều ấy lan tỏa như cành lá, chồng chất lên nhau và tạo thành thế giới.”

“…Nếu vậy thì, chỗ này…”

“Silk quả là một cành lá sắc sảo. Chuyện đạo lý ở đây chẳng khớp vào đâu cả, phải không?”

Không rõ đó có phải lời khen không, nhưng việc lẽ thường không ăn khớp thì tôi đồng tình.

Hòn đảo Vilmren – nơi tộc Dark Elf sinh sống – theo lời trưởng lão, từng dạt đến từ dị giới vào thời đại xa xưa.

Thực tế, hiện tại hòn đảo đang chịu ảnh hưởng từ 【Cánh Cửa Thâm Uyên – Abyss Gate】, và dị biến đã bắt đầu xảy ra.

Nhưng trước đó thì vẫn không sao cả.

Nếu không vì những bất thường đến từ 【Cánh Cửa Thâm Uyên】, thì thậm chí sẽ chẳng ai biết rằng nơi này vốn không thuộc về thế giới này.

…Vì sao ư?

Vì hòn đảo này từ lâu đã ổn định như một yếu tố của thế giới hiện tại.

Ngay cả những mê cung nằm rải rác khắp đại lục, nếu bất ổn thì chúng cũng sẽ trào ra, gây ra hiện tượng “overflow” hay “stampede”.

Nếu 【Cánh Cửa Thâm Uyên】 dính líu vào, thế giới dị thường sẽ tràn ra, dẫn đến cả thảm họa đảo ngược.

Nhưng khi ở trạng thái bình thường, tất cả đó là một phần cấu trúc của thế giới này.

Và thứ duy trì cấu trúc ấy – chính là “nhận thức tập thể của chúng ta rằng nơi này tồn tại trong thế giới này”.

“…Thì ra là vậy. Nếu tập trung nhận thức tập thể bằng cách phát sóng… để củng cố thêm khái niệm tồn tại của đảo Vilmren này──”

Tôi buột miệng lẩm bẩm, và trưởng lão Elran mỉm cười đầy ẩn ý.

Silk thì có vẻ không theo kịp cuộc trò chuyện, hơi nghiêng đầu như đang bối rối.

“‘Dấu ấn tồn tại – Stigmata’ của chúng ta, Dark Elf, chính là hòn đảo này đấy.”

──『Dấu ấn tồn tại – Stigma』.

Là thiết bị khái niệm mà những kẻ lang thang – Walkers mang trong mình để giữ bản ngã nơi thế giới bên ngoài.

Là sức mạnh giúp đối đầu với "Thấu minh ám” – mê cung phản chuyển Tenebre.

Là cây đinh giữ chặt ý chí, bảo chứng cho ta vẫn là chính mình.

Thiếu nó, chúng tôi sẽ bị quy luật của thế giới bên ngoài xâm lấn trong chớp mắt, đánh mất chính mình.

Giống như cư dân của “Glad Shi=Im” – những kẻ trôi dạt đến thế giới này, hay như “Shadow Stalker” lang thang trong thảm họa mê cung phản chuyển Tenebre.

Dark Elf – những ai nương tựa vào Hổ Phách Sâm này – đã dựa vào sự tồn tại của đảo Vilmren và lịch sử kể từ ngày dạt đến đây để khẳng định dấu ấn tồn tại của mình trong thế giới này và bám trụ lại.

Nếu điều đó lung lay… thì không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.

Biện pháp đối phó chính là: phát sóng.

May thay, kỳ vọng đối với các buổi phát sóng của bọn tôi – tổ đội “Clover” – hẳn là rất cao.

Nếu dự án mở rộng truyền phát do Vương quốc tiến hành diễn ra suôn sẻ, thì có thể sẽ có vài quốc gia xem được buổi phát sóng của bọn tôi…

Và khi chúng tôi tiến hành chinh phục【Cánh Cửa Thâm Uyên】lần thứ hai, chắc chắn sẽ thu hút nhiều sự chú ý.

Khi đó, sự chú ý ấy sẽ giúp củng cố 『dấu ấn tồn tại – Stigmata』 mang tên đảo Vilmren.

Nhận thức từ bên ngoài rằng “nơi này tồn tại trong thế giới của chúng tôi” sẽ giữ hòn đảo này nằm trong phạm vi “quy luật của thế giới này” dù bị ảnh hưởng bởi 【Cánh Cửa Thâm Uyên】.

Vả lại, giờ đây bọn tôi có trong tay phương tiện thực hiện điều đó.

Nguồn "hoàng kim lực” đang rò rỉ từ phía bên kia của 【Cánh Cửa Thâm Uyên】 có thể vượt qua cả mạng lưới ma pháp hiện tại để truyền phát đến tận Welmeria – bên kia đại dương.

Giống như lần trước, khi bọn tôi đã từng thách thức "Tử Cốc” ở Salmutaria – nơi bị đảo ngược thành mê cung Tenebre.

Điều kiện đã hội đủ.

Còn lại, chỉ phụ thuộc vào bọn tôi mà thôi.

“Hiểu rồi. Tôi sẽ làm hết sức có thể.”

──Và hiện tại.

Mọi người đang hướng ánh mắt về phía “GoPro-kun G” đang đặt trước mặt.

Trong ánh mắt ấy có kỳ vọng, lo lắng, quyết tâm… Tuy khác nhau, nhưng rõ ràng ai cũng sẵn sàng chiến đấu.

“Tình hình trên đảo Vilmren, cảnh bọn mình điều tra, nếu cần thì cả lúc chinh phục mê cung nữa – tất cả sẽ được phát sóng bằng thứ này.”

“Đã được bảo dưỡng… tốt. Vậy là… chắc chắn… dùng được.”

Rain gật đầu khẽ khi cầm lấy “GoPro-kun G”.

“‘La bàn của kẻ tìm kiếm – Seeker Compass’ rất thân với Rain, em thử đồng bộ nó với GoPro-kun G xem.”

“!”

Ít người biết, nhưng một số pháp cụ – nhất là đồ từ mê cung – có mối tương thích kỳ lạ với người dùng.

Hiện tượng kỳ bí ấy, đến cả các luyện kim thuật sư chuyên nghiệp cũng chưa thể lý giải, thường được gọi là “thân thuộc”.

Chẳng hạn như có pháp cụ tưởng đã hỏng, nhưng lại hoạt động khi đúng người dùng nó.

Có thể nói… chúng sở hữu cảm xúc tinh tế hơn ta tưởng.

Chính vì thế, lần này tôi mới giao cho Rain.

Cả chuyện món đồ ấy vẫn còn nằm trong tay, tôi tin đó là do cô ấy có duyên với “La bàn của kẻ tìm kiếm – Seeker Compass”.

“Rain thì còn hiểu được, chứ sao lại là em? Không phải đi mua đồ với chị Jamie tiện hơn sao ạ? Làm người xách đồ chẳng hạn.”

“Cần em lo phần thiết lập chi tiết cho việc phát sóng… cả ba máy luôn. Marina là người dùng quen với GoPro-kun rồi còn gì.”

『Gopro-kun G』, chiếc “Gopro-kun” mà Marina sở hữu cá nhân, và chiếc “Gopro-kun mini” gắn lên tai Nene.

Trong ba cái, chỉ có “Gopro-kun G” là được tích hợp cơ chế phát sóng đặc biệt, nhưng nếu đồng bộ các Gopro-kun còn lại thì cũng có thể sử dụng gián tiếp.

Marina thì từ trước tới giờ vẫn thường mang Gopro-kun theo bên mình để quay mấy buổi phát sóng nấu ăn hay các đoạn nhật ký đời thường, nên nếu không tính tôi thì—không, biết đâu còn hơn cả tôi nữa—cô ấy chính là người rành mấy phần cài đặt liên quan tới phát sóng nhất.

“Ưm… không biết có làm được không ta…”

“Chắc chắn là được mà? Cài đặt mấy món đạo cụ ma pháp chuyên dùng để phát sóng thì chị cũng từng làm rồi, nhưng chẳng tự tin là mình làm khéo được như em đâu.”

Trước tiếng rên khẽ của Marina, Jamie vỗ vai cô nàng và tiếp thêm động lực.

Nói vậy mới nhớ, từ sau khi tôi rời đi, các buổi phát sóng của “Thunder Pike” đều do Jamie phụ trách thì phải.

Người đã từng đụng vào thì hẳn sẽ hiểu rõ độ phức tạp của nó.

…Marina thì ngược lại, luôn xử lý mọi thứ trơn tru như thể đang chơi đùa, nên biết đâu cô ấy là kiểu thiên tài thiên về cảm giác cũng nên.

“Hiểu rồi! Để em thử xem sao. Nếu mà bị bí quá thì anh giúp em nhé?”

“Ừm. Đáng ra phải là việc của tôi, nhưng nhờ em đấy.”

Trước lời tôi nói, Marina hơi nhếch môi cười khổ.

“Không phải vậy đâu, Yuke. Chuẩn bị là việc cả nhóm phải cùng làm mà? Anh không được ôm hết mọi chuyện một mình đâu đó.”

“Đúng vậy thưa thầy. Hãy cứ thoải mái giao việc cho bọn em đi ạ. Và từ giờ trở đi, em xin thông báo là sẽ cấm tuyệt đối việc sử dụng thuốc hồi phục thể lực và thuốc tỉnh táo.”

“Yuke, không được làm chuyện đó… Tụi mình đã hứa rồi mà, nhớ không ạ?”

Chỉ trong chớp mắt, tôi đã bị cả ba người vây ép.

Cá nhân tôi thì nghĩ, để các thành viên có thể chiến đấu trong trạng thái tốt nhất, thì chút hy sinh của người thủ lĩnh kiêm hậu cần như tôi là điều hợp lý thôi mà.

“Ái chà, nhìn là biết cậu vẫn chưa chịu hiểu gì rồi đấy… Được rồi mọi người, bắt tay vô việc thôi. Tối nay nhất định phải ném tên này lên giường ngủ mới được!”

“Rõ luôn! Vậy em đi đây ạ!”

Nene nhanh nhẹn leo lên mái qua giếng trời rồi lặng lẽ phóng mình ra ngoài.

“Còn cậu, mau đi làm việc của mình đi. Silk, trông chừng tên cuồng việc này cho kỹ vào nhé? Là phó thủ lĩnh thì em phải biết kiểm soát thủ lĩnh trong những lúc thế này đấy?”

“V-vâng…”

Gật đầu đáp lại lời của Jamie, tôi liếc sang thì thấy Silk đang tròn mắt ra như bị đánh úp.

Lúc còn ở trong nhà trưởng lão thì không thấy gì bất thường, nhưng giờ nhìn kỹ… có lẽ em ấy đang có tâm sự gì đó.

Tốt nhất là để ý hỏi han sau.

“Được rồi, mọi người—bắt đầu nhận nhiệm vụ thôi.”

Theo mệnh lệnh của tôi, tất cả đồng loạt chuyển động.