Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 671

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 8

Vol 3 - Chương 61: Nguyện cầu nơi bầu trời

Đã một tháng trôi qua kể từ ngày bọn tôi trở về.

Các mê cung khắp nơi đã ngừng bạo tẩu, và tình hình hỗn loạn của thế giới đang dần lắng xuống.

May mắn thay, cả Benwood lẫn nhóm chị Mamal đều đã trở về an toàn.

Tuy vẫn có nhiều hy sinh, nhưng so với mức độ "đào thải" mà thế giới này phải đối mặt thì tổn thất như vậy vẫn là quy mô nhỏ.

Dĩ nhiên, là so với chuyện "cả thế giới sắp sửa bị hủy diệt" thôi.

Còn bọn tôi thì… những ngày qua cứ thế bận túi bụi: hết nhận phỏng vấn rồi lại từ chối, hết phải vào cung yết kiến rồi lại bị lôi đi khắp nơi.

Mà cũng phải, bọn tôi đã "phát sóng trực tiếp" toàn bộ cuộc chinh phạt như thế cơ mà.

Không chỉ trong Vương quốc Welmeria, mà từ các quốc gia khác cũng dồn dập gửi lời "xin gặp mặt để bày tỏ lòng cảm tạ", gọi bọn tôi là "anh hùng", là "dũng giả", và thế là phải vào vương cung tiếp khách liên tục.

Nói thật, mấy lễ nghi quý tộc gì đó tôi chẳng hiểu nổi, đến phát lo loét bao tử luôn ấy.

Chỉ có một cuộc gặp là tôi thấy vui: buổi hội đàm với Mastoma.

Nhờ thể hiện năng lực vượt trội trong sự kiện lần này, anh ta đã được chọn làm quốc vương kế vị của Salmutaria.

Tuy vậy, chính chủ thì lại tỏ vẻ không hài lòng lắm, cứ làu bàu "chắc họ không thể làm ngơ mối liên hệ giữa ta và 'dũng giả' được".

…Vậy là, dù vẫn đang rất bận, nhưng hiện tại bọn tôi đang lênh đênh trên biển.

Mọi chuyện bắt đầu từ việc Silk được thăng hạng mạo hiểm giả lên hạng A, và được phong tước Bá tước mê cung vì những cống hiến lần này.

Tôi từng nghe cô ấy nói mình đến từ Hổ Phách Sâm – Amberwood nằm trên hòn đảo Vilmren ở phía Nam…

…Nhưng thực ra, cô ấy còn là cháu gái của tộc trưởng vùng đó.

Tức là, Silk chính là công chúa thật sự.

Việc một người có liên hệ tới quyền kế vị của quốc gia khác bị quốc vương Welmeria tự ý phong tước và biến thành "tài sản cá nhân" — nghe thôi đã thấy nguy hiểm cỡ nào rồi.

Dù bản thân Silk nói không để tâm, nhưng đây là chuyện hoàn toàn có thể trở thành rắc rối ngoại giao.

Thế là, vương cung quyết định cử người sang tận nơi để "thăm hỏi" phía bên kia.

Vua Welmeria có nói: "Đây là vương mệnh", nhưng tôi đoán, chắc ông ấy chỉ muốn tìm cớ cho bọn tôi được nghỉ dưỡng sau bao nhiêu tiệc tùng và lễ chúc mừng mệt mỏi thôi.

Phải nói thật lòng, được rời khỏi vương đô như thế này là tôi biết ơn lắm.

“Sao vậy anh?”

Silk, trong bộ váy liền xinh xắn, đứng cạnh tôi đang ngẩn người ra trước mặt biển.

“Liệu ông của em có giết tôi không?”

“Có thể lắm… nhưng là anh thì không sao đâu ạ”

Niềm tin tuyệt đối này nặng ghê.

Bị một trưởng lão Dark Elf sống cả ngàn năm nhắm tới, thì tôi có mấy cái mạng cũng không đủ.

“Thật ra… em cũng hơi hồi hộp. Vì em là đứa bỏ nhà đi, giờ không biết nên đối mặt thế nào…”

“Tôi hiểu mà. Tôi cũng chưa về quê lần nào.”

Tôi vẫn chưa có can đảm quay lại vùng quê Almetch — nơi vẫn còn vương lại cảm giác về Simon và chú Saga.

Và có lẽ sau này, tôi cũng sẽ chẳng về.

“Cơ mà… rồi cũng ổn thôi.”

“Ừm, em cũng nghĩ vậy. Còn chút nữa là đến rồi, em đi chuẩn bị xuống tàu đây.”

“Ừ, nhờ em đấy, công chúa.”

“Anh đừng chọc em nữa, thầy à.”

Silk lè lưỡi một cái tinh nghịch rồi chạy về phía sàn tàu.

Tôi tiễn cô ấy bằng ánh mắt, rồi lại lặng người nhìn biển.

…Thì có ai đó kéo vạt áo tôi.

“Yuke.”

“Sao thế? Rain?”

“Cái này, anh xem đi ạ.”

Thứ cô bé chìa ra là [La bàn của Kẻ Tìm kiếm – Seeker’s Compass].

“T… Tôi vẫn chưa trả cái đó.”

“Không phải chuyện đó. Anh nhìn kỹ đi ạ.”

Rain bấm nút kích hoạt, cây kim bên trong lập tức xoay vòng vòng.

Đây là phản ứng chưa từng thấy trước đây.

“Cái này là…?”

“Nó đang chỉ về phía Run.”

“…!”

Từ ngày Run biến mất sau cánh cửa ấy, chúng tôi đã dùng [Seeker’s Compass] vài lần, mong biết đâu con bé bị dịch chuyển đến đâu đó trên thế giới này.

Nhưng mỗi lần như thế, cây kim đều bất động.

Tức là — “thứ đó không còn tồn tại ở thế giới này nữa”.

Thế nhưng giờ đây… kim đang xoay.

“Chắc là… con bé đang ở một thế giới khác.”

“Ừ.”

“Có khi… con bé đã chuyển sinh rồi ha?”

“Có thể lắm.”

Nhìn kim la bàn xoay tròn, tôi và Rain nhìn nhau cười.

Nước mắt gần như trào ra, nhưng tôi cố kiềm lại.

“Không biết giờ này con bé đã thành nhà văn chưa ta?”

“Chà… ai mà biết được. Nhưng… ừ…”

Tôi không nói nên lời.

Chỉ mong, con bé được sống hạnh phúc là đủ rồi.

“Nhưng mà nghĩ lại… chính Run là người bảo tôi hãy sống hạnh phúc mà. Giờ tôi phải làm gì đây?”

“Dễ mà.”

Rain kiễng chân lên, đặt một nụ hôn lên môi tôi.

“Đó, hạnh phúc nhé.”

Tôi cười đáp lại nụ cười của Rain, rồi ôm lấy cô bé.

Tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ — đúng là con gái.

Thứ ấm áp mà tôi cứ tưởng sẽ không bao giờ chạm đến được nữa, giờ lại ở trong vòng tay.

Tôi đã từng định buông bỏ điều này… thật ngu ngốc biết bao.

Nibelrun đã đúng.

“Ah! Yuke đang ôm Rain kìa! Không công bằng!”

“Lén lút gì đó! Có tội rồi đấy! Em đòi Nene time bù đắp đó!”

Tiếng la hét và tiếng chân chạy rần rần lại gần.

Chắc chắn mấy đứa này sắp lại đòi hỏi vô lý gì nữa cho coi.

Nghe thì cũng vui đấy… nhưng có lúc bọn nhỏ bày trò lố quá cũng khổ.

“Lại nữa hả? Này, làm ơn suy nghĩ trước khi hành động đi. Lần nào cũng làm loạn lên.”

“Không còn cách nào đâu. Là anh Yuke mà.”

Hai giọng nói bình tĩnh vang lên phía sau, chậm hơn một nhịp.

Nói gì thì nói, hai cô bé này kiểu gì rồi cũng sẽ làm nũng sau đó cho xem.

Dù tính cách khác nhau nhưng lại hợp cạ bất ngờ, đúng là hai cô này cũng không đơn giản.

“Fufu, vì em là người giỏi nhất mà.”

Và rồi, cô gái trong vòng tay tôi lại tiếp tục trêu chọc như thế.

Không, có lẽ đúng hơn là—em tin tưởng tôi.

Em tin rằng tôi sẽ thực hiện được điều ước duy nhất của Nibelrun.

Giữa tiếng ồn ào thân quen và ấm áp của đồng đội, tôi chỉ biết cười khẽ.

Nếu đây chính là cuộc sống bình thường mà em ấy hằng mong ước… thì tôi lại càng thấy nó quý giá hơn bao giờ hết.

“Được rồi, sắp đến đảo Vilmren rồi đấy. Mọi người sẵn sàng cả chứ?”

Trước lời tôi nói, cả nhóm đều gật đầu.

Một nơi chưa từng đặt chân đến.

Không biết điều gì đang chờ đợi, nhưng cho dù là gì đi nữa, chúng tôi sẽ cùng nhau đối mặt.

Vì vậy, tôi ngẩng đầu lên bầu trời và cất tiếng:

“Rồi, vừa cẩn thận vừa tận hưởng nào.”

Tôi nói ra câu quen thuộc, như một lời cầu nguyện để câu chuyện của chúng tôi có thể đến được với em ấy—nơi nào đó giữa bầu trời xa kia.