Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã... đứng giữa đại lộ chính của Finis.
Nơi này được người ta gọi là “Phố Mạo Hiểm Giả”, với một chiếc bảng quảng cáo khổng lồ kiểu tablet được dựng lên ở ngay giữa phố.
“Gì… cơ…!?”
Tôi ngỡ ngàng nhìn quanh.
Rain đang ôm chầm lấy tay tôi với gương mặt đẫm nước mắt, những người còn lại cũng trố mắt nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi.
Chỉ trừ một người.
『Ờm thì… Mọi người có nhìn thấy không? Mấy anh chị đã ra được bên ngoài rồi chứ ạ?』
Trên chiếc bảng tablet khổng lồ ấy, hiện ra hình ảnh nơi tận cùng của "Vô Sắc Ám” mà chúng tôi vừa rời khỏi.
Và ở đó, chỉ có một mình Nibelrun đang đứng, mỉm cười nhẹ nhàng về phía màn hình.
“Run, sao lại…!?”
『Em đã “ước” rồi. Nhưng mà… không sao đâu, đúng không? Bởi vì đó là điều mà Run thực lòng mong muốn mà.』
Cảm giác như em ấy nghe được tiếng tôi… không, chắc chắn là nghe được.
Trong người tôi vẫn còn vương lại luồng khí “Hoàng Kim”.
Chúng tôi vẫn còn kết nối.
『Em xin lỗi vì đã phá thứ tự… Nhưng anh à, giống như anh yêu quý các chị ấy, thì em cũng yêu mọi người lắm lắm luôn đấy.』
Phải rồi, giữa tôi, chú và Nibelrun—ba người Walker đã hứa với nhau về thứ tự hi sinh.
Vì để đóng cánh cổng đó lại, cần có người bước qua bên kia.
Người đầu tiên là chú tôi.
Người thứ hai là tôi.
Và nếu cả hai người chúng tôi chết, thì khi đó mới đến lượt Nibelrun.
Đó là điều đã hứa.
“Không được, Run! Dừng lại đi! Anh đã hứa với họ rồi mà! Hứa là sẽ đem lại hạnh phúc cho em!”
『Em biết. Nhưng… đây mới là “hạnh phúc thật sự” của Run cơ mà. Anh và các chị luôn luôn được hạnh phúc, không bị chia lìa. Đó là điều Run mong muốn nhất.』
Nibelrun bắt đầu chậm rãi bước về phía cánh cổng.
Trên gương mặt ấy không có chút sợ hãi, chỉ có nụ cười mãn nguyện.
“Run-chan, đợi bọn chị với! Bọn chị sẽ quay lại đó mà!”
“Run! Dừng lại ngay! Làm chuyện như thế này… sau này chị sẽ mắng đấy!”
Trước tiếng hét của Marina và Silk, Nibelrun vẫn mỉm cười.
『Cảm ơn mọi người. Nhưng như thế này là tốt nhất rồi. Nếu Run vẫn còn tồn tại, thì gốc rễ của "Đào Thải” sẽ không biến mất đâu.』
“Nhưng nếu là Yuke-san thì kiểu gì cũng xử lý được mà!”
“Đúng đấy! Em còn chưa đi chơi công viên như đã hứa đâu đấy! Cùng với Hội Trưởng, với chị Mamal, và với tụi chị nữa… Em hứa là sẽ đi mà!?”
Trước lời của Nene và Jamie, Nibelrun chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
『Run cũng muốn đi công viên lắm chứ. Nhưng… như thế là đủ rồi. Run đã được mạo hiểm mà. Cùng với mọi người.』
Nibelrun xoay người lại, quay về phía chúng tôi.
『Anh ơi, các chị ơi! Run đã rất hạnh phúc đấy!』
Trước những người chúng tôi giờ đây chỉ còn biết lặng câm, Nibelrun nở nụ cười rạng rỡ làm sáng cả màn hình.
Tôi hiểu… không còn cách nào ngăn lại được nữa rồi.
Quyết tâm của Nibelrun quá kiên định, còn tận cùng mê cung thì ở quá xa.
『À, nhưng mà… nếu được sinh ra lần nữa, lần này em muốn làm con trai.』
Đang tiến về phía “Cánh Cửa Thâm Uyên” lấp lánh vặn xoắn, Nibelrun thì thầm.
『Rồi sau đó, em sẽ trở thành nhà văn! Em sẽ mạo hiểm thật nhiều như các anh chị, rồi viết thật nhiều câu chuyện! Khi sách được xuất bản, em sẽ ký tặng nữa… rồi làm cho thật nhiều người thấy hồi hộp háo hức! Nghe tuyệt vời lắm đúng không ạ?』
“…Ừ. Ý tưởng… tuyệt lắm.”
Trong tầm nhìn đang nhòe đi vì nước mắt, tôi thấy Nibelrun đang mỉm cười mãn nguyện bên kia màn hình.
『Fufu, bắt đầu thấy háo hức rồi đấy. Vậy thì… em đi đây!』
Nibelrun lao về phía “Cánh Cửa Thâm Uyên” rực rỡ méo mó.
Trông em như thể còn đang thấy vui, không hề quay đầu lại.
──Rồi, cùng với tiếng cánh cửa đóng sầm lại, buổi “truyền phát” cũng kết thúc.
“Run…!”
Dù tôi đã nghiến chặt răng, nước mắt và tiếng nấc vẫn cứ trào ra.
Nỗi hối hận vì đã để Nibelrun hi sinh, và cơn phẫn nộ không biết trút vào đâu, cuộn xoáy khiến tôi nghẹt thở.
“Ueehhh! Run-chaaaaan…! Khônggggg…!”
“Không thể nào… chuyện này… không thể nào là thật được…!”
“Con bé đó… sao lại… tại sao lại như vậy chứ…”
Tiếng gào khóc của Marina vang vọng khắp con phố.
Nene thì nấc nghẹn từng hồi.
Silk chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
“…Tại sao… tại sao con bé lại… chưa từng nói gì về chuyện này cả…”
Jamie ngước nhìn bầu trời, nước mắt tuôn rơi.
Là người thân thiết như chị em ruột với Nibelrun, nỗi đau của Jamie hẳn phải sâu sắc nhường nào.
“Không được… Ừm… chuyện này… không thể để như vậy được.”
Rain – người vẫn bám lấy cánh tay tôi – thì thầm, rồi hít một hơi thật sâu.
Em ấy từ từ rời khỏi tay tôi, đứng thẳng người lên.
“Yuke, cùng nhau… ngẩng đầu lên đi ạ.”
“Rain…?”
Vẫn còn nước mắt trên má, nhưng Rain đang mỉm cười khi nhìn vào màn hình nay chỉ toàn nhiễu sóng.
“Run… đã cứu bọn mình. Với ý chí và sự dũng cảm của chính em ấy. Vậy nên… bọn mình phải đáp lại. Phải thực hiện cho bằng được điều ước và mong muốn của Run.”