Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 669

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Vol 4 - Chương 4: Thành phố của tộc Elf và tai tiếng năm xưa

Cuối cùng thì cả bọn cùng nhau kéo ra khu trung tâm thành phố Amberle, thưởng thức khung cảnh mang đậm văn hóa đặc trưng của tộc Dark Elf dưới sự dẫn đường của Silk.

Cái kiểu hiểu nhầm lạc hậu rằng tộc Elf sống trên cây với lều vải làm từ lá và cành cây vẫn hay bị lan truyền, nhưng chỉ cần đến Amberle là sẽ thấy điều đó hoàn toàn sai lầm.

Dù không giống những thành phố bằng đá thường thấy ở Welmeria, kỹ thuật xây dựng bằng gỗ tinh xảo và tường đất ở đây chẳng hề thua kém chút nào so với các đô thị trên đại lục.

Theo lời Silk, Amberle được xây dựng bằng cách tận dụng triệt để keo kết dính làm từ nhựa cây và kỹ thuật xây dựng tên là "kế thủ" , tạo nên một khu phố tuyệt đẹp hòa quyện hoàn toàn với thiên nhiên của hòn đảo.

Thì ra là vậy.

Phố xá hài hòa như thế này đúng thật xứng đáng gọi là “thành phố của tộc Elf”.

“Giờ thì, tôi sẽ đến chỗ trưởng lão Elran đây.”

Sau khi đi vòng quanh chợ sáng với đầy những loại trái cây lạ, thịt khô làm từ mấy con thú trông chẳng quen mắt, và ghé qua mấy tiệm thuốc có bày bán các loại gia vị cùng thảo dược đặc sản của đảo Vilmren, tôi dừng bước và quay lại nói với các đồng đội.

Trước bữa sáng, tôi đã nhờ Nene đi báo trước một tiếng, nhưng nhận được câu trả lời là “buổi sáng bận”.

Tôi biết rõ đó là một cách từ chối khéo, nhưng cũng không thể vì thế mà bỏ cuộc, nên bảo Nene chỉ cần truyền đạt là “chỉ xin gặp một lát trước buổi trưa”.

Tệ nhất thì dù không được diện kiến, chỉ cần trưởng lão nhận lấy bản báo cáo là tôi cũng đã làm tròn trách nhiệm.

“Thật sự không cần em đi cùng chứ ạ?”

“Lần này tôi chỉ cần báo cáo một số nội dung thôi, mình tôi là đủ rồi.”

“...Em hiểu rồi. Anh đi cẩn thận nhé, Yuke-san.”

Silk cúi đầu nhẹ một cái, các thành viên còn lại cũng vẫy tay chào nhẹ.

“Tôi sẽ quay lại sớm thôi, bữa trưa mọi người chờ chút nhé. Cùng nhau ăn cho vui.”

"Rõ ạ! Tụi em sẽ đi tìm tiệm nào ngon ngon trước!”

Gật nhẹ đáp lại lời Nene vui vẻ, tôi quay lưng đi về phía ngược với cảng—về hướng "Hổ Phách Sâm”.

Dinh thự của trưởng lão nằm ở khu vực rìa Hổ Phách Sâm, gần như bị rừng nuốt trọn.

“Được rồi, đi thôi.”

Tự lẩm bẩm như để xua tan chút căng thẳng, tôi kiểm tra lại phong thư trong áo.

Có lẽ do chuyện xảy ra hôm qua, tôi bắt đầu cảm thấy hơi ái ngại với trưởng lão Elran.

Bị từ chối thẳng thừng mối quan hệ với Silk như vậy thì cũng chẳng trách được.

Tôi hiểu mà—nếu một cô cháu gái đang tuổi lớn đột nhiên dắt về một tên đàn ông ngoại tộc, thì phản ứng như vậy cũng là dễ hiểu.

Nhưng nếu là người trong cuộc thì vẫn mong được đối xử nhẹ nhàng hơn một chút, được thông cảm một chút.

Vừa nghĩ vừa leo con dốc thoai thoải, tôi cuối cùng cũng đến được trước cổng tư dinh của trưởng lão.

"Nhân tộc à. Có việc gì?”

Một thanh niên Dark Elf đứng gác trước cổng bước ra chắn đường tôi với thái độ đầy đe dọa.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần là sẽ không được hoan nghênh, nhưng không ngờ lại bị đối xử trắng trợn đến mức này.

“Tôi đến vì có chuyện gấp cần trình báo với trưởng lão Elran.”

“Tiếc là có lệnh không tiếp ai cả.”

“...Vậy sao.”

Xem ra tôi bị ghét đến mức này rồi.

Nếu vậy thì ít nhất cũng phải làm tròn đạo lý.

Vấn đề đang xảy ra trên đảo này là chuyện mà họ bắt buộc phải nắm được.

“Vậy xin hãy chuyển giúp phong thư ghi lại điều cần thiết này đến trưởng lão.”

“Không nhận. Ta là binh sĩ, không phải sai vặt.”

Khuôn mặt anh ta đầy vẻ chế giễu khi từ chối tôi phũ phàng.

Thật là, có cần ghét đến mức đó không chứ.

“Bỏ lại tiểu thư Silk mà cút đi cho khuất mắt đi. Bọn ta không hoan nghênh các ngươi.”

“Tôi hiểu quan điểm của anh. Nhưng đây là việc liên quan đến đảo Vilmren. Nếu không thể gặp trưởng lão, xin hãy gọi người có thẩm quyền để tôi có thể trình bày.”

Lời tôi nói có vẻ khiến anh ta khó chịu, khí sắc đột ngột lạnh hẳn đi, ánh mắt trừng trừng như sắp rút vũ khí ra.

Dù vậy, nếu ở đây mà nói “vâng, tôi về đây” thì với tư cách là đặc sứ của Vương quốc Welmeria, tôi sẽ hoàn toàn thất trách.

“Thôi được rồi, cứ cho cậu ta vào đi.”

Khi binh sĩ Dark Elf sắp chạm tay vào vũ khí, một giọng nói mát lạnh vang lên từ sau cánh cổng.

“Ngài Ilwen...”

“Ta sẽ nghe cậu ta nói. Sau đó ta sẽ tự quyết định có báo lại với trưởng lão hay không. Như vậy ổn chứ?”

Giọng nói nửa như nựng nịu, Ilwen vừa nói vừa làm dịu binh sĩ.

“Cậu cũng thấy ổn chứ, cậu Feldio?”

“Vâng, như vậy là đủ rồi. Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian đâu.”

“Vậy mời cậu theo lối này.”

Tránh sang bên cạnh người binh sĩ vẫn đang nhìn chằm chằm mình, tôi theo sau Ilwen.

Tôi không rõ địa vị thực sự của anh ta đến mức nào, nhưng chắc chắn là đỡ hơn việc tiếp tục đôi co tại cổng.

Băng qua khu vườn được chăm sóc cẩn thận, Ilwen ngoảnh đầu nhìn lại nhẹ nhàng.

“Mới hôm qua mà hôm nay đã đến nữa à, cậu cũng gan ghê.”

“Có tình huống cần phải nhanh chóng báo cáo nên không thể chậm trễ.”

"Hừm, chăm làm thật đấy.”

Giọng nói có phần thoải mái lạ thường so với phong thái thường thấy ở tộc Elf khiến tôi lại có chút bối rối như hôm qua.

Tôi biết không nên mang định kiến, nhưng thực sự không thấy yên tâm nổi.

“Đây là căn nhà phụ ta đang ở tạm. Mời vào.”

Tôi cúi đầu cảm ơn khi Ilwen tự tay mở cửa mời vào, rồi bước chân vào căn nhà hình tròn được xây ngay cạnh vườn.

“Vậy, nói tôi nghe xem nào.”

“Cảm ơn anh. Nội dung cụ thể tôi đã viết trong này.”

Ngồi xuống chiếc ghế được mời, tôi rút thư ra từ trong áo.

Ilwen cầm lấy thư, đặt lên một chiếc khay gỗ nhỏ rồi quay lại phía tôi.

“Thư này tôi sẽ chuyển cho ngài Elran sau. Tự tôi mở ra thì lại bị mắng nữa cho coi. Thế, rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra vậy?”

Kỹ thuật nối ghép gỗ không dùng đinh hoặc kim loại, mà dùng móc gài, khe rãnh, hoặc các hình cắt tinh xảo để lắp chặt các bộ phận lại với nhau. Đây là kỹ thuật truyền thống có thật trong mộc Nhật Bản (和風建築), cực kỳ bền chắc và thường được dùng trong chùa chiền, đền đài.