Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 670

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Vol 4 - Chương 3: Hy vọng mong manh và buổi sáng ở Amberle

Trời đã về khuya.

Dưới ánh trăng, tôi và Rain đang ngồi cạnh nhau trong một chòi nghỉ nhỏ gần quán trọ.

“Nhìn này.”

Rain lấy ra một cái 【Tablet】 cỡ nhỏ từ chiếc Túi Ma Pháp.

Đây là một chiếc 【Tablet】 đặc chế từng được phân phát cho tổ đội 'Clover' để thử nghiệm xem các Đạo cụ ma pháp truyền tin quanh khu vực La=Jo có hoạt động bình thường không, và sau đó đã được nhà vua ban tặng luôn.

“Vẫn hơi chập chờn đấy...”

“Ể...?”

Rain bấm nút khởi động bên hông.

Mặc dù tín hiệu hơi nhiễu, nhưng hình ảnh vẫn hiện rõ trên màn hình.

Chiếc 【Tablet】 loại nhỏ này được tinh chỉnh để dễ bắt sóng ma lực hơn so với các dòng phổ thông.

Dẫu vậy, chuyện tín hiệu truyền đến tận nơi hẻo lánh như thế này vẫn thật khó tin.

“Tôi không nghe nói gì về chuyện trên đảo Vilmren có thiết bị truyền phát cả...”

“Ừm. Em cũng chỉ tình cờ phát hiện thôi.”

Tôi hiểu điều Rain muốn nói.

Và cả lý do vì sao em ấy giữ kín chuyện này, chỉ kể riêng cho tôi.

Bởi lẽ chiếc 【Tablet】 này cũng là một Đạo cụ ma pháp tương thích với “Hoàng Kim Lực” của Nibelrun.

Nếu một chuyện bất khả thi thế này lại đang xảy ra thật, thì có lẽ cũng chẳng sai khi muốn tìm chút hy vọng từ đó.

Có thể, Nibelrun — người đã biến mất vào Cánh cửa Thâm uyên thay tôi — hiện đang ở đâu đó trên hòn đảo này.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, tim tôi đã xốn xang.

“【La bàn của Kẻ Tìm kiếm – Seeker’s Compass】 thì sao?”

“Vẫn như trước… nhưng kim quay hơi chậm lại, thì phải ạ.”

Rain nhẹ nhàng lấy ra Đạo cụ ma pháp, còn tôi thì dán chặt mắt vào nó.

Kim của món Đạo cụ huyền thoại này — vốn có thể chỉ đến bất cứ thứ gì trên đời — vẫn đang xoay vòng như thể đang tìm kiếm mục tiêu.

So với lần trước tôi nhìn thấy thì chẳng khác gì mấy.

Nhưng không hiểu sao, lần này lại có cảm giác như kim đang thật sự chỉ về một nơi nào đó.

“Không chừng… Cánh cửa Thâm uyên đang ở gần đây chăng?”

“Cũng có thể. Nhưng… em không chắc, nên mới nói chuyện với Yuke ạ.”

“Thế thì mai mình thử nói chuyện với trưởng lão Elran luôn, nhỉ.”

“Ừm. Được.”

Không biết câu trả lời đó có làm Rain thất vọng không.

Lẽ ra tôi nên nói rằng mình sẽ đi ngay, bỏ hết mọi chuyện lại sau.

Tôi cũng thật sự muốn làm thế.

Nhưng nếu hy vọng mong manh ấy lại hóa thành nguyên do khiến mình tuyệt vọng hơn nữa, thì tôi không biết mình có thể chịu nổi không.

“Haizz… mình yếu đuối quá.”

“…Xin lỗi. Em không định làm anh khó xử.”

“Không, không sao mà. Có lẽ tôi vẫn chưa vượt qua được chuyện đó… hoặc cũng có thể là không nên vượt qua nữa.”

Trước tiên, tôi cần phải bình tâm nhìn nhận sự thật như chính nó là.

Ở một nơi xa lạ mà mọi người vẫn chưa quen thuộc, nếu tôi — người giữ vai trò thủ lĩnh — lại bị cảm xúc chi phối thì sẽ chỉ gây rắc rối cho cả nhóm.

Chuyện của Nibelrun vẫn quá mù mờ, tôi cũng không thể làm gì được.

Nhưng về chuyện đảo Vilmren bất ngờ nằm trong vùng phủ sóng truyền tin, cùng một vài thông tin liên quan khác, thì trước khi rời đi, tôi nhất định phải báo cáo cho trưởng lão Elran.

Dù cá nhân tôi có nghĩ gì về ông ta đi nữa, thì tôi vẫn có trách nhiệm phải báo cáo.

“…Mà này.”

“Hử?”

Khi tôi đang sắp xếp suy nghĩ cho ngày mai, Rain lại vòng ra trước mặt, ngẩng đầu nhìn tôi.

“Anh đã giải thích chuyện với Silk thế nào ạ?”

“Tôi bảo cô ấy là đối tác trong cả công việc lẫn đời sống.”

"Hừm… nghe vậy, em cũng hơi ghen đấy.”

Rain nói, vừa liếc lên tôi với ánh mắt là lạ.

Không đến mức thật sự ghen tuông, nhưng có lẽ em ấy cũng có vài suy nghĩ trong lòng.

Dù sao thì, trưởng lão Elran cũng là người đã nuôi dạy Silk.

“Tiếc là không có kết quả gì cả.”

“Giống như lúc với em thôi. Người quyết định vẫn là Silk.”

“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Nếu Silk chọn đi theo tôi và tổ đội 'Clover', thì tôi sẽ dốc toàn lực ủng hộ cô ấy.”

Nghe vậy, Rain khúc khích cười.

Nụ cười ấy được ánh trăng chiếu sáng dịu dàng, thoáng mang nét mộng ảo như một nàng tiên, khiến tôi bất giác xao xuyến.

Mà… chẳng lẽ tôi vừa nói gì kỳ lạ sao?

“Yuke vẫn chẳng thay đổi nhỉ.”

“Thế à? Tôi lại thấy mình thay đổi nhiều lắm rồi đó…”

Tôi gãi đầu nhẹ, rồi vòng tay ôm lấy đôi vai Rain khi em ấy tựa người vào tôi.

Nghĩ lại thì… trước đây, tôi đâu dám thân thiết với em ấy thế này.

“Dù có bị cấm điều tra ở đây, thì tôi vẫn muốn một lần nữa quay xuống vùng 'Vô Sắc Ám’ dưới Finis. Tôi sẽ tìm cách năn nỉ Benwood cho phép.”

“Ừm. Được.”

Rain khẽ gật đầu đáp lại lời tôi.

Sau đó, chúng tôi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi tựa vào nhau, ngước nhìn bầu trời sao nơi xứ lạ.

Cùng chia sẻ chút hy vọng và bất an, bàn tay hai đứa đan chặt vào nhau.

Sáng hôm sau.

Chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi để có thể lên đường bất cứ lúc nào, và trong lúc ăn sáng, tôi cùng thuyền trưởng Jules Stin — người chỉ huy chiếc vương quốc khách thuyền — bàn bạc thêm về lịch trình.

Ông không ngờ chúng tôi sẽ về ngay sau ngày đầu tiên tới nơi, nhưng cũng chẳng nghĩ rằng chuyến dừng chân sẽ kéo dài.

“Trong hôm nay, tôi sẽ cho người chất thêm thực phẩm và nước ngọt, đồng thời đẩy nhanh các khâu kiểm tra. Như vậy thì sáng mai có thể nhổ neo rồi.”

“Xin lỗi vì đã giục gấp như vậy.”

“Ôi dào, không sao đâu. Mà… các cậu ổn chứ?”

Ông ấy chắc đang muốn hỏi về chuyện kỳ nghỉ của chúng tôi.

Lần này cũng xem như một chuyến nghỉ dưỡng trá hình.

Bởi sau khi giải quyết xong vụ ‘Mê cung Phản chuyển Tenebre’ nổi loạn — hay còn gọi là "Đào thải” — và cứu lấy thế giới, tổ đội chúng tôi bỗng dưng bị tung hô như những anh hùng.

Với một tổ đội chỉ vừa được thăng hạng từ D lên, lại chẳng thuộc quý tộc hay dòng dõi gì, việc bị cuốn vào các buổi tiếp kiến, tiệc tùng, hay lời mời chiêu đãi từ khắp nơi thực sự là một gánh nặng.

Hơn nữa, thành quả đó còn được xây dựng trên sự hy sinh của Nibelrun, nên chúng tôi cũng không thể nào thật lòng mà vui mừng.

Thấy vậy, Quốc vương Vincent đã cho chúng tôi rời khỏi thủ đô với một nhiệm vụ ngầm, kèm theo cái cớ nghỉ phép.

Đó chính là lý do chúng tôi có mặt trong chuyến đi lần này.

“Nơi này cũng chẳng thể khiến lòng người yên ổn, mà giờ lại có thêm chuyện cần báo cáo cho nhà vua.”

Tôi còn phải bàn lại với cả tổ đội ‘Clover’, nhưng trước mắt thì những bất thường về vùng phủ sóng truyền tin cần được chia sẻ với vương gia, Học viện Hoàng gia, và Cục Phát tín Hoàng gia.

Hiện tại, công nghệ phát sóng bằng đạo cụ ma pháp đang bị Vương quốc Welmeria độc quyền, các quốc gia trên thế giới vẫn đang trong giai đoạn tham khảo và đàm phán để đưa vào sử dụng.

Nếu sự bất thường về vùng phủ sóng ở đảo Vilmren cũng đang xảy ra ở nơi khác, thì có thể làm rối loạn quá trình phối hợp đó.

…Nhưng với một người sáng suốt như Quốc vương Vincent và Hầu tước Bediboa, chắc chắn họ sẽ sớm nhận ra điều đó có ý nghĩa gì.

Nếu thuận lợi, có thể họ sẽ chính thức đặt vấn đề điều tra về các cánh cửa Abyss Gate đang tồn tại ở các nước, bao gồm cả đảo Vilmren này.

"Cậu đang trông rất trầm ngâm đấy, cậu Feldio.”

“Xin lỗi nhé, hình như tôi hay để lộ hết lên mặt.”

“Dù sao thì, việc chuẩn bị xuất phát chắc chắn sẽ xong vào sáng mai. Hôm nay mọi người cứ thong thả tham quan đi.”

“Cảm ơn thuyền trưởng.”

Tôi cúi đầu cảm ơn Jules – thuyền trưởng – vì sự chu đáo của ông ấy.

“Vậy thì, Yuke, hẹn hò với em đi!”

Vừa thấy tôi nói chuyện với thuyền trưởng xong, Marina liền nốc cạn tách ca cao rồi quay lại hướng về tôi.

“Khoan đã, Marina.”

“Chuẩn luôn đấy!”

Silk và Nene đứng hai bên đồng loạt giữ Marina lại, rồi cả hai cùng liếc mắt nhìn về phía tôi.

Tôi hơi lúng túng không biết phải phản ứng thế nào trước tình huống này… thì Jamie khẽ thở dài rồi lên tiếng.

“Mấy người thôi ngay đi. Đừng làm khổ Yuke nữa. Ai muốn đi thì tự đi là được.”

“Phải đó! Cả bọn mình cùng đi luôn!”

Nhìn chúng tôi rộn ràng như vậy, thuyền trưởng Jules bật cười sảng khoái.

“Quả nhiên các vị là những con người kỳ lạ! Tưởng như vừa cứu thế giới khỏi mối họa 'Đào thải’ bằng cách vượt qua mê cung khó nhất, ấy vậy mà giờ nhìn chẳng khác gì đám thanh niên đúng tuổi.”

Nghe thuyền trưởng nói thế, Jamie lại thở dài khe khẽ lần nữa.

“Tôi thì chỉ mong mọi người bớt náo loạn lại một chút thôi…”

“Vậy Jamie không đi à? Cả nhóm đi chơi với nhau luôn đi mà.”

“Có chứ!”

Jamie hơi đỏ mặt, nhưng vẫn đáp ngay như thế, khiến tôi và thuyền trưởng không nhịn được, cùng bật cười.