Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 671

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Vol 4 - Chương 7: Giải cứu và dị biến

"Yuke? Anh ở đó không ạ?"

Mấy tiếng đồng hồ vật lộn, thử đủ cách để thoát khỏi cái Nhà tù cây này mà không dùng đến Ma Pháp Hắc Ám... đến khi tôi bắt đầu tập trung sức mạnh nguyền chú vào đầu ngón tay, hết cách thật rồi, thì giọng nói đó vang lên từ bên ngoài.

"Marina?"

"Ah, đúng chỗ thật rồi! Anh tránh xa ra một chút nhé!"

Ngay sau khi cô dứt lời, một vật sắc bén xẹt qua ngay trước mũi tôi.

Bức tường bị chém ngọt lịm.

Khi thấy rõ lưỡi đao đó, tôi mới hiểu ra—là thanh thái đao của Marina.

"Em đến đón anh đây, Yuke!"

"Sao em lại đến đây?"

"Silk nói chắc chắn anh gặp rắc rối, nên em đi với Nene đến cứu ạ!"

Cô cất thái đao vào vỏ rồi cười tươi rói.

Phía sau cô là Nene, trông cũng nhẹ nhõm hẳn.

"Cảm ơn hai em. Mà… xin lỗi, lại để bọn em lo lắng."

"Lo lắng lắm luôn á! Đến bữa trưa em cũng chưa ăn đấy!"

"Tôi xin lỗi."

Đối với một người ham ăn như Marina thì đó là chuyện lớn.

Tôi cười gượng, đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô đang phồng má giận dỗi.

"Silk đâu rồi?"

"Cậu ấy bảo sẽ đến chỗ ông lão kia ạ."

"…Ra vậy."

Nếu nói là đến chỗ Trưởng lão Elran, chắc hẳn Ilwen cũng đi cùng.

Nghĩ đến cái kiểu cố chấp của hắn ta, tôi thấy hơi lo cho Silk.

Liệu có nên đến chỗ trưởng lão ngay bây giờ không—ngay khi ý nghĩ đó lướt qua, tôi cảm thấy một luồng tê rát chạy dọc sau gáy.

"Chuyện này là…!"

Theo phản xạ, tôi đưa tay chạm lên vết hôn của Persephone sau cổ.

Thấy vậy, Nene khẽ gật đầu.

"Quả nhiên rồi ạ. Trong lúc anh bị giam, đã có một biến động nhỏ xảy ra."

"Cái cảm giác này… là từ dị giới à?"

Lúc bị nhốt trong thân cây, tôi hoàn toàn không cảm nhận được.

Có lẽ căn phòng được tạo ra từ ma pháp tinh linh cường lực của Ilwen đã gần như cô lập mọi khí tức từ bên ngoài.

"Khả năng cao là vậy. Silk và một vài người dân nói rằng dòng chảy tinh linh đang bị lệch hẳn đi ạ."

Tinh linh bị ảnh hưởng mạnh bởi trạng thái của thế giới.

Mà một khi những sinh thể liên quan trực tiếp đến luật lệ của thế giới bắt đầu bất thường, tức là phải có nguyên nhân.

Ở vùng thấu minh ám đậm đặc, tinh linh rất dễ phát cuồng.

Bởi cái hỗn độn trong suốt ấy, vốn không thuộc về thế giới này.

Chỉ trong vài tiếng mà mọi chuyện đã chuyển biến quá nhanh.

Ngay cả nếu tôi kịp đưa bức thư đó tận tay trưởng lão Elran, chắc cũng không xoay chuyển được tình thế hiện giờ.

"Rain và Jamie đâu rồi?"

"Hai người đó đang dùng mấy đạo cụ đo lường ma pháp và kỹ năng Cảm nhận Ma Lực để thu thập thông tin ạ."

Tôi thầm khen ngợi họ trong lòng.

Jamie thì không nói, nhưng giờ không thể xem nhẹ bất kỳ ai trong nhóm nữa rồi.

"Tôi sẽ đến chỗ trưởng lão Elran gặp Silk. Hai em quay lại hỗ trợ Rain và Jamie đi."

"Rõ ạ! Em sẽ lượn quanh tìm thêm thông tin!"

"Em sẽ chuẩn bị, nhé?"

Tôi nghĩ một chút rồi gật đầu với Marina.

"Ừ, nhờ em đấy."

Không rõ chuyện này nghiêm trọng đến đâu.

Nhưng rõ ràng là có bất thường.

Không biết trưởng lão Elran, người cai quản Hổ Phách Sâm, sẽ phản ứng ra sao, nhưng chúng tôi là mạo hiểm giả, phải sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

"Vậy thì em đi đây!"

Nene bật người lao đi không một tiếng động.

Với một Miêu nhân tộc như cô ấy, khu rừng này đúng là sân nhà.

Chắc chắn cô ấy sẽ mang về được tin tức nào đó.

"Em cũng đi nhé. Với lại, cái chuyện em chém tường dinh thự với cái nhà này thủng một lỗ… anh nhớ xin lỗi giùm em nha?"

Marina lè nhẹ lưỡi rồi cũng chạy đi.

Ra là thế.

Tôi cứ thắc mắc bằng cách nào họ vào được, thì ra là… cắt toạc cả tường.

Chắc tôi sẽ bị trưởng lão mắng một trận, nhưng giờ phải làm điều mình cần trước đã.

"Rồi, đi thôi."

Tôi buông một câu như tiếp thêm tinh thần, rồi cất bước đến căn dinh thự nơi trưởng lão Elran đang ở.

"Thầy ơi!"

Giữa cảnh đám Dark Elf đang chạy rối loạn tứ phía, tôi vừa trông thấy cánh cổng lớn của dinh thự thì bắt gặp Silk.

Kế bên cô… là tên Elf đáng ghét đó.

"Cậu Feldio? Sao cậu lại—"

"Chuyện đó xin phép không trình bày. Trước hết, anh buông tay ra đi."

Tôi chen người vào giữa hai người, chắn trước Silk, rồi gạt tay Ilwen đang đặt trên vai cô ra.

Có vẻ hành động đó khiến hắn cực kỳ khó chịu, hắn trừng mắt nhìn tôi với ánh nhìn hoàn toàn không giống phong thái Elf.

"Đừng cản trở được không?"

Phớt lờ cái giọng điệu ra vẻ kịch sĩ ấy, tôi hỏi Silk ở phía sau:

"Tình hình thế nào?"

"Em cũng không rõ nữa… nhưng chắc chắn là không ổn ạ."

"Còn trưởng lão Elran?"

"Bị người này chặn lại nên vẫn chưa gặp được..."

"Được, vậy ta cùng đi. Đây là tình huống khẩn cấp, mong được phép bỏ qua lễ nghi."

Silk khẽ gật đầu “Vâng”, rồi bước lên đứng cạnh tôi.

Nhưng ngay lập tức, Ilwen chắn đường bọn tôi lại.

“Làm ơn dừng chân lại một chút.”

“Việc này không liên quan đến anh, Ilwen Pearlwood.”

Silk đáp rõ ràng và dứt khoát.

Ilwen thoáng khựng lại một nhịp, rồi ngay sau đó cố kéo lên một nụ cười gượng gạo.

“Với cương vị người kế vị tộc trưởng tương lai, tôi không thể để hai người tiếp tục. Nhất là tên nhân tộc kia thì càng không thể.”

“Người của Tộc Light Elf phía Tây, làm ơn đừng xen vào chuyện người khác.”

“...Ta là người kế nhiệm của Thị Tộc Hổ Phách Sâm này đấy?”

“Hiện tại, anh chỉ là khách. Và tôi cũng sẽ không bao giờ trở thành song diệp của anh.”

Trước lời đáp trả của Silk, từng chút một, vẻ tự tin dần rút khỏi khuôn mặt Ilwen.

Có lẽ hắn chưa từng nghĩ sẽ bị từ chối thẳng thừng như thế.

“Tôi không có gì để tranh cãi với anh cả. Đây là chuyện nội bộ của Thị Tộc Hổ Phách Sâm.”

“Vậy còn tên nhân tộc kia thì sao—”

“Thầy ấy là người quan trọng với tôi. Không phải kẻ ngoài như anh.”

Bị chặn ngang như thế, cuối cùng gương mặt Ilwen cũng vặn vẹo vì tức tối.

Trông hắn lúc này chẳng khác gì một thằng bạn thuở nhỏ đang nổi cáu vì không được chiều theo ý.

“Tại sao em lại—”

“Chẳng nói thêm nữa đâu. Đi thôi, thầy.”

“À… ờ.”

Không để tôi kịp chen lời, Silk đã kéo tay tôi đi.

Tôi để mặc cho cô ấy dẫn dắt, lặng lẽ sải bước đi ngang qua Ilwen.

“Chúng ta phải nhanh lên, thầy. Trước khi quá muộn.”

“Còn để hắn lại thế kia thì ổn không đấy?”

“Không sao đâu. Em có thầy ở bên mà.”

Silk siết tay tôi chặt thêm một chút, nở nụ cười nhỏ.

Chỉ vậy thôi mà sự ngột ngạt trong lòng tôi — thứ cảm giác nhoi nhói khi phải chạm mặt với ứng viên kết lá bất đắc dĩ — cũng như tan biến.

“Vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức, để không phụ mong đợi của em.”

“Thầy lúc nào cũng vượt xa mong đợi hết đấy. Dù là ông nội, hay cái người kia, chẳng ai nhận ra điều đó cả.”

Tôi bật cười nhẹ trước niềm tin nặng trĩu đó, đồng thời tự nhủ bản thân phải xứng đáng với cô gái này.

Ít nhất, tôi đã chuẩn bị tinh thần kể từ khoảnh khắc chia sẻ Stigmata — với cô ấy.

“…Em nói thế có nặng nề quá không ạ?”

Silk nghiêng đầu khẽ hỏi khi thấy tôi im lặng.

Tôi mỉm cười nhẹ với cô, rồi đáp:

“Không đâu. Chính vì có em nói vậy, tôi mới cảm thấy mình làm được.”

Silk đỏ mặt, còn tôi thì lần này là người nắm lại tay cô, dắt cả hai cùng tiến về phía dinh thự của tộc trưởng.