「…Thầy ấy bị bắt!?」
Chúng tôi quay về nhà trọ để đợi anh Yuke, thì tin tức bất ngờ đó ập tới như sét đánh ngang tai.
Vệ binh mang tin đến bảo rằng “do gây rối trong dinh thự nên đã bị bắt giữ”.
Một người luôn giữ lễ nghĩa như anh Yuke mà lại làm chuyện như vậy ở quê tôi?
Không đời nào.
Cùng với cơn sốc là cảm giác “mình bị qua mặt rồi” khiến tôi nghiến chặt môi.
Dù là ông nội, tôi cũng không nghĩ ông sẽ dùng đến biện pháp cứng rắn như thế.
Đây là lỗi của tôi, vì đã quá chủ quan.
Lẽ ra tôi nên cố theo anh đến cùng.
「Khoan đã, ảnh là mạo hiểm giả hạng A của Vương quốc Welmeria đấy? Còn là đặc sứ, tức là thuộc hạ chính thức của nhà vua. Tự ý bắt giữ người như vậy là sao hả!? Mấy người đang nghĩ cái gì vậy!?」
Jamie-san gằn giọng chất vấn.
Chàng trai Dark Elf lắc đầu trả lời, vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
「Tôi không rõ. Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh được giao là truyền đạt lại chuyện này thôi」
Tôi nhận ra cậu ấy là một trong những vệ binh canh giữ dinh thự của ông nội.
Nếu nói có ai đủ quyền ra lệnh cho cậu ấy thì… chắc chỉ có ông nội mà thôi.
Lý do thì chưa rõ, nhưng việc anh Yuke bị bắt tại dinh thự trưởng lão có vẻ là sự thật không thể chối cãi.
「Người ta bảo sẽ tạm thời giam giữ cho đến khi tiểu thư Silk chịu ra nói chuyện. Xin mời theo tôi」
Tôi cũng đã lường trước khả năng này.
Mọi chuyện đều nằm trong quỹ đạo — cảm giác như đang dần thấy rõ toan tính của ông nội vậy.
「Không đời nào tôi để cô ấy đi theo」
Trước khi tôi kịp dằn lòng mà nói “Tôi sẽ đi”, Jamie-san đã đứng chắn trước tôi.
「Silk Amberwood ở đây là phó thủ lĩnh của tổ đội hạng A ‘Clover’ thuộc Vương quốc Welmeria đấy. Cả người cầm quyền chỉ huy lẫn phó thủ lĩnh đều bị bắt thì bọn tôi biết làm sao?」
「Nhưng mà…」
「Nếu cậu không thể trả lời ngay, thì đi tìm người nào có quyền trả lời đi. Cô bé này hiện tại đang là người chỉ huy bọn tôi. Cho đến khi thủ lĩnh bọn tôi quay về, cô ấy phải ở lại đây. Cậu hiểu chưa?」
Giọng nói mạnh mẽ của Jamir-san khiến cậu vệ binh phải lùi lại một bước.
Jamie-san cũng bước lên một bước, dí ngón tay sát mũi đối phương.
「Hiểu rồi thì mau đi đi! Nếu cậu còn lề mề, bọn tôi sẽ báo về nước để xin chỉ đạo ứng phó. Lúc đó, cậu chịu trách nhiệm được không?」
「…!」
Jamie-san đuổi thẳng cậu ta ra ngoài rồi đóng sập cửa lại.
Sau đó, chị thả vai xuống và thở dài một cái thật to.
Khuôn mặt lúc trước hơi ửng đỏ vì tức giận, giờ trông tái đi thấy rõ.
「Thiệt tình… hắn đang làm cái quái gì vậy chứ」
「Chắc là… lỗi tại em」
「Silk cũng thật là. Lúc nãy, em đã định chạy theo đúng không?」
「Chuyện đó thì…」
「Không được. Trong tình huống thế này, điều đầu tiên cần làm là kéo dài thời gian. Nếu cứ để người ta dắt mũi thì mình sẽ rơi vào đúng cái bẫy của họ đấy」
Chị ấy lườm tôi bằng ánh mắt lạnh tanh khiến tôi khựng lại.
Tuy không quen biết đã lâu, nhưng sao chị ấy lại tinh tường đến thế.
Tôi bị nhìn thấu sạch sành sanh rồi.
「Giờ cần giữ bình tĩnh để suy nghĩ cái đã. Nene, phiền em nhé…」
「Hiểu rồi ạ! Em sẽ đi thu thập thông tin ngay!」
Nene phóng vút lên sát trần nhà rồi len người qua giếng trời, lặng lẽ biến mất.
Việc đưa ra chỉ thị đó lẽ ra là trách nhiệm của tôi…
Thật chẳng ra gì.
Khi tôi còn đang cúi mặt, một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
「Không sao đâu. Anh ấy sẽ ổn thôi. Với lại, bọn mình còn ở đây mà. Cùng nghĩ cách cứu Yuke đi, được chứ?」
「…Vâng. Em xin lỗi」
Tôi khe khẽ đáp lại khi được chị ấy xoa nhẹ lưng, rồi thấy chị bước về phía Marina và Rain.
Chị ấy thật đáng tin… nhưng đồng thời, tôi lại thấy chột dạ.
Nhìn cách chị xử lý tình huống vừa rồi, nhìn cục diện hiện tại…
Tôi không khỏi nghĩ: người phù hợp làm phó thủ lĩnh có lẽ là Jamie-san mới phải.
Chị từng là thành viên trong tổ đội của anh Yuke, đã sát cánh suốt năm năm — từ khi cả hai còn là tân binh.
Dù từng chia tay một thời gian, nhưng sự tin tưởng giữa họ vẫn quá khác biệt so với tôi.
Còn tôi thì sao?
Tôi vẫn còn tâm lý dựa dẫm của một học trò cũ, vẫn thiếu kinh nghiệm.
Lúc nào cũng được mọi người giúp đỡ, tôi thật sự xứng đáng đứng cạnh anh ấy sao?
Lúc nãy cũng vậy.
Suýt chút nữa tôi đã bỏ quên vai trò phó thủ lĩnh mà chạy thẳng đến chỗ ông nội một mình.
Nghĩ rằng “vì là lỗi của mình”, "là vì anh Yuke” nên phải đi, tôi đã để tầm nhìn hẹp lại.
Tôi đâu có nghĩ chuyện đó có thể gây khó khăn cho cả đội Clover.
「Silk?」
Giọng Rain kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Lúc nhận ra thì tôi đã lại cúi đầu rồi.
「Cậu ổn chứ?」
「Ừm, không sao đâu. Mình chỉ đang nghĩ vài phương án hành động thôi」
Tôi nói dối một chút, để che giấu.
Tôi không muốn để lộ cái dáng vẻ thảm hại này trước mặt đồng đội.
「Tranh thủ lúc Nene chưa về, tụi mình thử tổng hợp lại thông tin một lần nữa nhé」
「Ừm. Cả chuyện hôm qua nữa, chắc nên rà lại từ đầu」
「Phải đó. Mục đích của ông nội, mình cũng cần làm rõ. Rồi cùng nhau tìm cách giải quyết」
Tôi vừa nói vậy, vừa âm thầm cất giấu trong lòng một lựa chọn — điều mà tôi không muốn nghĩ đến nhất.
Nếu phải đánh đổi bằng sự an toàn của anh Yuke… thì có lẽ, lựa chọn đó cũng không quá tệ.
Tôi tự nhủ như vậy, để trấn an chính mình.