"Tổ đội hạng A ‘Thunder Pike’ gọi Dark Elf là 'Sứ đồ của Tà Thần’!”
“Phát ngôn mang tính kỳ thị ‘lũ Dark Elf dã man’ cũng bị phanh phui!”
"Hiệp Nghị Hội Liên lạc Elf và các ủy ban nhân quyền các quốc gia đồng loạt lên án!”
— Những dòng giật tít lớn như vậy đang chiếm trọn trang báo trước mặt.
“Đó là sự nhục nhã mà cô ấy đã phải chịu đựng ở quốc gia loài người của các cậu đấy. Không thể để cô ấy tiếp tục ở lại nơi ô uế như thế này được… Đó là ý chí chung của tất cả Elf chúng tôi.”
Ilwen vừa gõ nhịp nhẹ ngón tay lên mặt bàn vừa thở dài đầy khoa trương.
Điệu bộ ấy quá sức diễn sâu, đến mức khiến người ta có cảm giác gã đang cố tình chế giễu tôi.
“Dù sao thì ta cũng cảm ơn vì cậu đã bảo vệ Silk đến tận bây giờ. Nhưng người nên trở thành song diệp cùng cô ấy là tôi, không phải cậu. Nhiệm vụ của cậu đến đây là hết rồi.”
“Chuyện đó không phải do tôi quyết định. Mà là do chính Silk.”
“Cô ấy không còn sự lựa chọn nào khác ngoài ta. Bởi vì sứ mệnh của cô ấy không nằm bên cạnh cậu.”
Ilwen nói bằng giọng đầy ẩn ý, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
Dù là một Elf có vẻ ngoài tuyệt mỹ, nhưng trong ánh mắt ấy lại ánh lên vẻ đắc thắng khó chịu.
Tôi từng nghĩ hắn ta có phần hơi nhẹ dạ, nhưng giờ thì rõ rồi.
Hắn đúng là loại người như thế này.
“Nếu Silk thực sự có một sứ mệnh, thì việc tôi ở lại bên cạnh và hỗ trợ cô ấy cũng là một phần của nhiệm vụ đó.”
“Không thể nào. Cậu không phải là Elf.”
“Dù không phải, tôi vẫn sẽ làm được gì đó khi ở bên cô ấy.”
Tôi vừa dứt lời, Ilwen lại thở dài lần nữa, lần này là với vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu xen lẫn khinh miệt.
“Đổi ý rồi. Có lẽ nên để cậu ở lại đây một thời gian vậy.”
“Ý anh là gì──... Hả!?”
Chiếc ghế tôi đang ngồi bỗng trườn ra những cành và rễ cây, trong chớp mắt trói chặt tay chân tôi lại.
Ma pháp Mộc tinh linh mà Silk thường dùng cũng giống thế này, nhưng không ngờ đến cả đồ nội thất bằng gỗ cũng có thể điều khiển được.
Tôi định dùng ma pháp để thoát ra… thì Ilwen giơ tay, cười nhạt và lắc đầu.
“Đừng chống cự nữa, được không? Nếu không lại thành chuyện quốc tế đấy.”
“Không phải chuyện đó cũng áp dụng cho anh sao!?”
“Loài người các cậu vốn hay có hành vi khiếm nhã với Elf. Giờ đã có tiền lệ thế này rồi, cậu nghĩ ai sẽ tin vào lời cậu nói hơn?”
Ilwen vừa nói, vừa nhấc tờ báo trên bàn lên, rồi đứng dậy nhìn xuống tôi.
Giả vờ tử tế để dụ tôi ra một chỗ vắng, rồi giăng bẫy...
Tên này thật sự là một kẻ nguy hiểm.
Không, phải nói là tôi đã quá bất cẩn mới đúng.
“Ta nghĩ nếu hai người đàn ông chịu khó nói chuyện thẳng thắn với nhau thì có khi đã thành bạn rồi, nhưng có vẻ chúng ta không hợp nhau.”
“Anh trói tôi lại... rồi định làm gì?”
“Thì dùng làm chủ đề nói chuyện lúc uống trà với Silk ấy mà. Biết đâu lại vui.”
Hắn định dùng tôi làm con tin để đàm phán với Silk?
Silk thông minh như vậy chắc chắn sẽ không bị dắt mũi.
Nhưng nếu để cô ấy quá lo lắng, thì không thể loại trừ khả năng nếu chẳng may.
Dù gì đi nữa, tôi cũng phải rời khỏi đây bằng được.
“Tôi hiểu bụng dạ của anh rồi.”
Cảm giác nóng rát dần lan ra má trái.
Tôi bắt đầu cưỡng chế phá vỡ dòng ma lực đang tác động lên cơ thể mình.
Một trong những loại ma pháp hắc ám — vừa là nguyền rủa vừa là chúc phúc mà tôi được ban tặng khi trở thành Sứ đồ của Bất Tử Giả Vương Xanh Nhạt — chính là <Phá Ma Thức – Dispel Magic>.
Miễn là là hiện tượng do ma pháp gây ra, thì loại ma pháp này đều có thể phá hủy.
Kể cả pháp cụ được cố định chắc chắn đến đâu, cũng sẽ bị hủy.
Thế nên loại trói buộc bằng tinh linh như thế này thì không thành vấn đề.
“Cái… gì vậy!? Cậu vừa làm gì với Mộc tinh linh Dryad thế hả…!”
Ilwen lùi lại một bước, vẻ mặt có chút sợ hãi.
Tôi không phải Elf, cũng không phải Tinh Linh Sư, nên không rõ tinh linh bị ảnh hưởng bởi <Phá Ma Thức> sẽ ra sao.
Nhưng nhìn thái độ của hắn thì tôi có thể đoán được, chuyện vừa xảy ra với tinh linh trú ngụ trong chiếc ghế kia chắc chắn không ổn chút nào.
“Tại sao người như cậu, lại dám mang thứ sức mạnh ô uế đó mà ở bên cạnh nửa còn lại của ta chứ!?”
“Tôi nói rồi, cô ấy không phải của anh!”
Tôi gằn giọng, rồi đứng bật dậy.
Cùng lúc đó, chiếc ghế vừa trói tôi liền khô héo, đen sạm như thân cây chết rồi vỡ vụn trên sàn.
… Có thể tinh linh Dryad trú trong chiếc ghế ấy đã bị tiêu diệt bởi ma pháp hắc ám của tôi.
Tôi không biết tinh linh có khái niệm về cái chết hay không, nhưng…
"Tôi xin phép rời đi.”
“Không dễ vậy đâu, Xích ma đạo sĩ bị nguyền rủa.”
Tôi vừa định mở cửa thì sàn nhà, bàn ghế — tất cả vật dụng bằng gỗ xung quanh đều đồng loạt trồi lên những nhánh cây, rễ cây, chặn lối tôi.
Được tinh linh hỗ trợ đến mức này…
Dù bản tính ra sao, năng lực tinh linh sư của hắn quả thực không thể coi thường.
“Làm ơn đừng cản đường tôi, Ilwen. Việc của tôi ở đây đã xong.”
“Còn việc của ta thì chưa.”
“Đừng ép tôi dùng lại ma pháp đó.”
Tôi không muốn giết tinh linh.
Tôi từng trò chuyện vài lần với Biblion — tinh linh của sách và ký ức sống trong mái tóc của Silk, và cũng từng được các tinh linh mà cô ấy triệu hồi giúp đỡ nhiều lần.
Tôi thực sự muốn rời khỏi đây một cách êm đẹp.
“Silk phải trở thành song diệp với ta. Đó là chuyện hệ trọng thế nào đối với Elf, cậu thì làm sao hiểu được.”
“Dù hệ trọng đến đâu, cũng không nên phớt lờ ý chí của chính Silk.”
“Đến mức này rồi thì mọi chuyện đâu còn do một mình cô ấy quyết định.”
Ilwen điều khiển đám Mộc tinh linh Dryad ngăn đường lui của tôi, rồi tiếp lời.
Dù vẫn tỏ ra sợ hãi trước ma pháp hắc ám tôi dùng, nhưng hắn rõ ràng không có ý định để tôi thoát.
“Cuộc hôn nhân giữa ta và Silk là chuyện quan trọng với toàn thể Elf. Vì gã Simon kia — kẻ từng là mạo hiểm giả hạng A của vương quốc Welmeria — đã gieo rắc những lời dối trá cổ hủ rằng Dark Elf phản bội Light Elf.”
Tôi vô thức nín thở, lòng chấn động không nhỏ.
Tôi có thể phản bác rằng đó chỉ là lời bịa đặt từ một kẻ như Simon.
Nhưng chuyện cậu ta từng là mạo hiểm giả hạng A của Welmeria là sự thật không thể chối cãi.
“Và chuyện đó liên quan gì tới việc ép Silk kết hôn?”
“Bởi vì nếu một Công chúa Dark Elf như cô ấy và một Light Elf phía Tây như ta trở thành ‘song diệp’, thì đó sẽ là thông điệp mạnh mẽ gửi đến trong lẫn ngoài tộc Elf — rằng chúng ta đoàn kết.”
“Tôi hiểu các anh nghĩ thế nào. Nhưng dùng hôn nhân mà bỏ qua ý chí của Silk thì tôi không thể chấp nhận.”
“Chúng ta đâu cần cậu chấp nhận.”
Ngay khi hắn nói dứt lời, cành lá và rễ cây xung quanh đồng loạt lan ra, bao phủ toàn bộ căn phòng.
Cứ như thể bị nhốt trong lòng một đại thụ, cửa sổ lẫn cửa ra vào đều biến mất hoàn toàn.
「Cái gì cơ!?」
「Như ta đã nói lúc nãy đấy. Cậu sẽ phải ở lại đây một thời gian. Dù có dùng lại ma pháp vừa rồi để chạy trốn thì ta cũng không ngăn cản đâu? Thảm sát tinh linh ngay trong thánh địa của tộc Elf — đúng là hành vi tiêu biểu của một kẻ xâm lược. Nhưng mà… cậu nên nghĩ xem điều đó sẽ khiến Silk và người dân nhìn cậu thế nào.」
「Ilwen…! Anh đúng là…!」
Tôi trừng mắt nhìn hắn, còn Ilwen thì nở một nụ cười đắc thắng rồi cúi đầu nhã nhặn.
「Vậy thì xin tạm biệt, đặc sứ của Vương quốc Welmeria. Ta kỳ vọng vào lương tri của cậu đấy.」
Nói rồi, hắn lách qua một khe hở giữa những rễ cây trên tường và biến mất khỏi tầm mắt.
Nghĩa đen là "hai chiếc lá non", một cách nói ẩn dụ trong văn hóa Elf về mối quan hệ hôn phối thiêng liêng. Cặp đôi 'song diệp' được xem như hai chiếc lá cùng mọc từ một nhánh, tượng trưng cho sự hòa hợp tuyệt đối về linh hồn.