“Chuyện này là sao vậy, ông ơi…!”
Silk cau mày, trừng mắt nhìn ông mình.
Còn tôi thì vẫn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, chỉ có thể chăm chú nhìn gã Elf đứng trước mặt.
“Để củng cố mối kết nối giữa các tộc Elf, ta đã quyết định cháu sẽ kết hôn với một nam nhân từ khu rừng phía Tây. Vị đây, Ilwen, sẽ trở thành ‘một nửa’ của cháu.”
“Chuyện này quá ngang ngược rồi!”
“Đây là điều quan trọng và cần thiết với chúng ta. Đừng tùy tiện làm mình làm mẩy.”
Giọng điệu của trưởng lão Elran quá cứng rắn khiến tôi cũng phải lên tiếng:
"Trưởng lão Elran, chuyện này thật sự quá độc đoán. Với tư cách cá nhân, tôi không thể bỏ qua được.”
“Không thể bỏ qua à? Ngươi nghĩ mình là ai hả…!”
“Ít nhất thì tôi là người đứng về phía Silk.”
Ánh mắt giận dữ của trưởng lão quét tới tôi, nhưng tôi không thể chùn bước.
Dù có đáng sợ thế nào, người đang chịu tổn thương nhất lúc này chắc chắn là Silk.
Nếu tôi mà nao núng ở đây, thì chỉ càng khiến cô ấy phải lo nghĩ thêm.
“Ồ? Vậy cậu là gì của ‘một nửa’ ta đây?”
“Silk không phải là vật sở hữu của ai cả. Tôi đã truyền đạt xong chuyện cần nói. Giờ xin phép cáo lui. Silk, nhiệm vụ hoàn thành rồi. Em lo kiểm tra lịch trình lưu lại và chuẩn bị cho chuyến hồi hương. Thông báo cho các thành viên luôn nhé.”
“V–Vâng! Rõ ạ!”
Tôi cố tình dùng giọng ra lệnh để chỉ đạo cho Silk.
Cô hơi lúng túng một chút nhưng nhanh chóng gật đầu đáp lại.
Tôi ra hiệu cho cô bằng ánh mắt rồi đứng dậy cúi đầu chào.
Tư cách là một đặc sứ của vua thì hành xử thế này có thể không được khen ngợi,
nhưng ít nhất Silk sẽ có một lý do chính đáng để rời khỏi nơi này.
Dù sao thì hiện tại tôi là mạo hiểm giả hạng A của Vương quốc Welmeria, cũng là đặc sứ.
Mà Silk đang là thuộc cấp của tôi.
Nói cách khác, nếu làm theo mệnh lệnh của tôi thì cô ấy sẽ không bị coi là hành động tùy tiện.
“Đứng lại, Silk!”
“──Cháu thật sự thất vọng về ông đấy.”
Silk nói dứt câu mà không hề quay đầu lại.
Đôi vai khẽ run lên, chắc là vì tức giận.
"Cậu Feldio… chuyện này sẽ thành vấn đề lớn đấy…!”
“Tôi đã giữ đúng lễ nghĩa và lời lẽ. Giờ thì tùy Silk quyết định thôi.”
Tôi khẽ quay đầu, cúi nhẹ người chào.
Tôi cũng có nhiều điều muốn nói,
nhưng chuyện này vẫn là chuyện trong gia đình họ.
Nếu tôi can thiệp sâu thêm lúc này thì cũng không khôn ngoan.
Dù sao đi nữa, mọi người ở đây cũng cần phải bình tĩnh lại đã.
…Chỉ có điều, về cái gã tên Ilwen kia thì tôi vẫn không tài nào yên tâm được.
“Trời ạ, xem ra cô dâu của tôi có vẻ khá là khó nhằn đấy nhỉ, trưởng lão Elran?”
“Cứ để đó cho ta xử lý.”
Ngay trước khi cánh cửa đóng lại, tôi còn nghe thấy đoạn đối thoại ấy.
Nhưng tôi và Silk không dừng lại, mà cùng nhau rời khỏi thính phòng, hướng về thành phố duy nhất trên đảo Vilmren – thành phố Amberle của tộc Dark Elf.
◆
“Cái gì vậy trời? Không thể tin nổi!”
Jamie, nay đã chính thức là một thành viên của 'Clover', bực bội thốt lên trong khi ngồi phịch trên sofa với bộ đồ thường ngày.
Cô ấy đã hòa nhập hoàn toàn với chúng tôi.
“Từ xưa tới giờ đúng là họ hay viện cớ truyền thống để áp đặt mọi chuyện, nhưng mà nói thẳng thừng như vậy trước mặt thầy thì quá đáng thật đấy!”
“Bọn mình cũng… từng trải qua. Vất vả cho cậu rồi, Silk.”
Rain kiễng chân lên, ôm chặt lấy Silk.
Cô ấy cũng từng suýt bị ép đính hôn do xuất thân quý tộc nên hẳn rất thấu hiểu cảm giác của Silk lúc này.
“Nhưng mà thế này thì chẳng điều tra gì được nhỉ?”
“Thế… có sao không đó?”
Nene và Marina đang kiểm tra trang bị thì hỏi.
Tôi gật đầu đáp lại.
Phải, chúng tôi đến đây đâu chỉ vì chuyện của Silk.
──【Cánh cửa thâm uyên – Abyss Gate】.
Đạo cụ ma pháp nguy hiểm có thể kết nối với dị giới mà chúng tôi đã phong ấn cách đây vài tháng…
Có khả năng là một cái tương tự cũng tồn tại ở đảo Vilmren này.
Vì nơi này do tộc Dark Elf cai quản nên trước giờ gần như không thể tiếp cận.
Nhưng nhờ mối quan hệ của Silk, vua Vincent đã nhờ chúng tôi xác minh sự tồn tại và mức độ an toàn của nó – đó là một mật lệnh trao tay.
“Về việc đó… ngày mai em sẽ đến nói chuyện lại với ông nội.”
“Không, để tôi đi. Dạo này tôi thấy có gì đó… không ổn lắm.”
Biết nói thế này về quê nhà và ông nội của Silk là thất lễ, nhưng kể từ lúc đặt chân lên đảo Vilmren, tôi luôn có một cảm giác bất an mơ hồ.
Có thể là do căng thẳng vì nhiệm vụ đặc sứ, hoặc vì không quen không khí của nơi này…
Tôi mong là do tôi nghĩ quá thôi, nhưng cảm giác đó vẫn không biến mất.
Với lại, tôi không muốn để Silk tiếp xúc thêm với gã Ilwen đó.
Không rõ đây là ghen tuông đơn thuần, hay là bản năng cảnh giác trước một kẻ khó đoán, chính tôi cũng không biết rõ.
Có lẽ không chịu nổi không khí nặng nề, Marina quay sang Silk:
“Nè Silk, trên đảo này có cái mê cung nào giống như 'Vô Sắc Ám' không?”
“Ừm, em nghe nói là có một cái nằm ở trung tâm 'Hổ Phách Sâm’.”
“Vậy mấy người trên đảo có hay vào đó khám phá không?”
“Không đâu. Mình nghĩ chắc chỉ có ông nội là biết chỗ và cách vào thôi. Mình từng nghe nói chỗ đó được phong ấn và canh giữ cẩn mật.”
Ngay cả Silk, cháu gái trưởng lão, mà còn không biết cụ thể thì việc thu thập thông tin ở thành phố chắc chắn cũng không khả thi.
Nếu nơi đó do gia tộc trưởng lão quản lý và che giấu, thì có khả năng là thánh vực hoặc cấm địa.
Nếu thế, tôi – người ngoài tộc, lại thuộc vương quốc khác – mà đề cập sâu thì đúng là can thiệp nội bộ.
Nghĩ vậy, tôi khẽ gật đầu rồi quay lại nhìn mọi người.
“Được rồi. Cứ làm theo chỉ dẫn của Silk, chuẩn bị quay về. Ngày mai tôi sẽ tới gặp trưởng lão Elran để đề nghị điều tra, nếu thuyền sẵn sàng thì lập tức quay lại Welmeria.”
“Rõ rồi. Nhưng… thầy định đi một mình thật sao ạ?”
Thấy Silk lo lắng hỏi, tôi bật cười nhẹ.
“Sau hôm nay thì… em cũng thấy đấy. Không sao đâu, chắc trong thư của quốc vương cũng có nhắc tới rồi. Mà nếu không được yết kiến, tôi sẽ viết thư tay để nhờ người chuyển lời.”
“Vậy để em ra cảng trước nhé.”
“Ừ, nhờ em đấy, Nene.”
Con thuyền chúng tôi đi đến vẫn đang neo ở cảng Amberle.
Đó là thuyền chở khách dành cho nhân vật quan trọng do hải quân vương quốc Welmeria sở hữu, được vua Vincent đặc cách cho mượn trong chuyến đi này.
Chắc phía thuyền cũng chưa nghĩ đến chuyện phải về ngay trong ngày đầu tiên, nên cần báo trước để họ chuẩn bị sớm.
“……”
NeNe lao ra khỏi cửa quán trọ, trong khi Silk và các cô gái khác bắt đầu nhét hành lý vào lại sau khi đã mở tung ra──thì Rain lặng lẽ kéo nhẹ vạt áo tôi.
“Có chuyện gì vậy, Rain?”
“Có một điều… em thấy hơi băn khoăn. Lát nữa, anh rảnh không ạ?”
“Đương nhiên rồi.”
Không biết có phải hài lòng với câu trả lời của tôi không mà Rain khẽ gật đầu một cái, rồi quay lại nhập nhóm với Silk và mấy người kia.
Tôi nhìn họ trong tầm mắt, rồi rẽ bước về phía phòng mình để bắt đầu viết thư.