"Không được."
Giữa bầu không khí căng thẳng, tộc trưởng tộc Elf lặp lại lời vừa nãy.
"Nhưng… ông ơi…!"
"Chuyện rời khỏi khu rừng mà không nói ai ta có thể bỏ qua. Với một Elf trẻ tuổi đang thừa năng lượng và tò mò, chuyện ấy là điều dễ hiểu. Nhất là với cháu—người thừa kế tên gọi Hổ Phách Sâm – Amberwood, ta đã cho phép ra ngoài tìm hiểu thế giới, giao lưu với chủng tộc khác."
Nói tới đó, tộc trưởng nhìn thẳng vào Silk và cả tôi.
"Nhưng việc phục vụ cho một vị vua của loài người thì tuyệt đối không thể chấp nhận được."
"Chỉ là trên danh nghĩa thôi. Cháu đâu có trở thành tài sản của con người đâu."
"Dù chỉ là danh nghĩa cũng không được. Phải biết vị trí của mình đi, Silk. Hơn nữa, việc người cháu định nên kết lá lại là một gã loài người, chuyện đó càng không thể chấp nhận. Cháu là huyết thống trực hệ của tộc Hổ Phách Sâm – Amberwood kia mà."
"Chuyện đó thì có liên quan gì chứ ạ!?"
Giờ thì biết làm gì đây… tôi—Yuke Feldio—thầm nghĩ.
Tôi biết là sẽ không được đón chào nồng nhiệt, nhưng không ngờ họ lại cứng rắn đến mức này.
Tôi bắt đầu hiểu vì sao Silk lại không muốn trở về nhà.
"Ông cứng đầu quá rồi đấy!"
"Bình tĩnh nào, Silk."
Mà, nói thật thì tôi cũng thấy vậy.
Dù vậy, nếu đứng trên vị trí của trưởng lão tộc Elf, thì cũng chẳng khác gì vương tộc bên tôi.
Một nàng công chúa của một bộ tộc lại đi trở thành—dù chỉ là hình thức—tài sản của nước khác, bảo sao họ không chấp nhận cho nổi.
—Hai tuần trước.
Với chiến công tiêu diệt Mê Cung Phản Chuyển Tenebre, Vô Sắc Ám và Cánh Cửa Thâm Uyên – Abyss Gate, toàn bộ tổ đội Clover được phong thăng lên hạng A.
Về chuyện đó, Silk chỉ nhún vai, bảo "thì có sao đâu", nhưng vì thân phận của cô ấy vốn không đơn giản, nên quốc vương đã chỉ thị rằng: phải đến đúng nơi, theo đúng nghi thức.
Thế là chúng tôi lên đường tới quê nhà của cô ấy—đảo Vilmren.
Và rồi, với tư cách là thủ lĩnh của Clover kiêm đặc sứ Vương quốc Welmeria, tôi được diện kiến trưởng lão Elran—ông nội của Silk.
…Và kết quả là như bây giờ.
Cuộc tranh cãi này thực ra bắt đầu từ trước cả khi tôi kịp chào hỏi, vì Silk đã bật lại lời làu bàu đầu tiên của ông.
Thư của nhà vua vẫn còn nằm trong túi mà mối quan hệ đôi bên đã bắt đầu rạn nứt thế này, cảm giác không ổn cho lắm.
"Silk, đến bao giờ cháu mới ý thức được vai trò của mình trong hàng trưởng lão?"
"Chính vì đầu ông cứng quá nên cháu mới vậy đấy. Lúc nào cũng chỉ biết đến luật lệ và truyền thống. Ông còn chẳng biết thế giới bên ngoài đã thay đổi thế nào đâu ạ!"
Cảm thấy bầu không khí giữa hai người ngày càng đáng lo, tôi đành mở miệng can thiệp.
Để mặc thế này, họ mà lao vào đánh nhau thì khổ.
"Trưởng lão Elran, người đứng đầu Hổ Phách Sâm – Amberwood. Xin hãy cho tôi vài phút."
"Gã loài người kia, dù chúng ta có cả vĩnh kiếp đi nữa, thì thời gian dành cho ngươi vẫn chỉ ít ỏi. Nói ngắn gọn thôi."
Silk cau mày định bật lại, nhưng tôi ra hiệu giữ bình tĩnh rồi lấy thư từ trong túi ra.
Đây là công văn chính thức, có đóng ấn của Vương quốc Welmeria.
"Dạ, đây là lời gửi từ quốc vương Vincent Đệ Ngũ."
Tôi không hiểu rõ nghi thức của Elf, nhưng vẫn quỳ một chân và dâng thư bằng cả hai tay.
Trưởng lão Elran miễn cưỡng nhận lấy, rồi không chút do dự mở ra ngay tại chỗ.
Tôi nhìn ông đọc, vừa nhìn vừa âm thầm thấy đau dạ dày.
Vì tôi không hề biết nội dung trong thư là gì.
Cũng chẳng đoán nổi ông sẽ phản ứng ra sao.
"Ừm. Ta hiểu những gì vị quốc vương ngươi muốn nói."
"Xin đa tạ ngài."
Thái độ của trưởng lão có phần bớt gay gắt, khiến tôi nhẹ nhõm đôi chút.
Chắc trong thư có viết điều gì đó có lợi.
"Silk."
"Dạ… vâng."
"Những việc cháu đã làm, không chỉ mang lại lợi ích cho riêng tộc Hổ Phách Sâm chúng ta, mà còn có ích cho cả tộc Elf nói chung. Về chuyện đó, ta có thể khen cháu đã làm rất tốt."
Trên khuôn mặt Silk hiện lên chút niềm vui.
Nhưng rồi trưởng lão lại tiếp lời:
"Nhưng—ta vẫn không thể thừa nhận cái gọi là 'hạng A' ấy, và càng không thể chấp nhận việc cháu kết lá với gã này."
Lời ấy không chỉ khiến Silk mà cả tôi cũng thấy sốc.
Với tôi, Silk là một người bạn đồng hành không thể thiếu nữa rồi.
Chắc hẳn cô ấy cũng nghĩ như vậy.
Thế mà bị từ chối phũ phàng thế này, bảo sao không chán nản.
"Cháu hiểu rồi, ông nội."
"Cuối cùng cháu cũng chịu hiểu rồi à, Silk."
"Vâng. Cháu hiểu rằng… nói chuyện với ông đúng là vô ích."
Giọng của Silk giờ không còn giận dữ nữa, mà là một thứ lạnh lẽo lạ lẫm—gần như sát khí.
Cô đứng dậy, không buồn che giấu cảm xúc ấy, rồi quay sang tôi.
"Vậy thì, ta về lại Finis thôi. Như cháu đã nghĩ, mọi thứ đều vô ích."
"Này này, Silk. Đừng nóng vậy chứ."
"Ơ kìa, anh nghĩ em dễ nổi nóng sao?"
Thế mà trông em chẳng khác gì đang sôi máu cả đấy.
Tôi thì cũng có vài điều muốn nói, nhưng nếu rút lui thế này thì lại trái với vai trò một quốc sứ .
"Silk. Cháu sẽ ở lại đây."
"Gì…?"
Silk giật mình, nhưng trưởng lão chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Thế là đủ rồi. Cháu bỏ nhà đi không lời từ biệt, trở thành mạo hiểm giả—một nghề đầy nguy hiểm. Đã thế lại còn định kết lá với một gã loài người. Những lời nói hoang đường ấy, ta không thể để yên. Cháu quá thiếu ý thức. Cả về thân phận lẫn nghĩa vụ của mình. Cháu đâu còn là đứa trẻ nữa."
"Cuộc đời cháu là của cháu! Cách sống, mục tiêu, và người mình yêu—tất cả đều do cháu quyết định!"
Lần đầu tiên, Silk lớn tiếng đến vậy.
Nhưng trưởng lão Elran vẫn lắc đầu, nói lại câu cũ—
"Không được."
“Silk, cháu phải hiểu rõ. Cháu là người thừa kế danh xưng ,'Hổ Phách Sâm – Amberwood’ của chúng ta. Từ khi chào đời, cháu đã được định sẵn phải làm gì, sống thế nào, yêu ai. Cháu đã bị thế giới loài người nhuộm màu quá sâu rồi. Từ giờ, ta không cho phép cháu rời đảo nữa.”
"Ông thật là độc đoán!”
“Muốn nói thế thì hãy đợi đến khi cháu làm tròn bổn phận của mình đã.”
Thái độ quá cứng rắn khiến tôi cũng không thể im lặng mãi.
“Trưởng lão Elran, Silk vẫn là Silk. Xin hãy đối xử với cô ấy như một con người.”
"Ngươi đến đây với tư cách đại diện cho vương quốc, đúng không, dũng giả? Như thế chẳng phải là can thiệp nội chính sao?”
Đúng là trưởng lão của tộc Dark Elf đã sống mấy trăm năm—khí thế đúng là khác hẳn người thường.
Nhưng nếu lùi bước ở đây, tôi không xứng đáng đứng cạnh Silk nữa.
“Bây giờ tôi ở đây với tư cách là đồng đội của Silk—và là người bạn đời của cô ấy.”
“Nếu thế, ta cũng ở đây với tư cách là người đứng đầu toàn bộ tộc Elf trong rừng này. Elf có luật của Elf, có sứ mệnh của riêng mình. Là hậu duệ của trưởng lão thì trách nhiệm càng lớn. Ngươi phủ nhận điều đó sao?”
“Tôi không hề phủ nhận…”
“Vậy thì quên cô ấy đi. Vốn dĩ, đứa cháu bất tài này của ta lẽ ra phải là người gánh vác tương lai của khu rừng này. Ngươi có thể gánh trên vai cả lịch sử của 'Hổ Phách Sâm – Amberwood’ suốt trăm năm, hai trăm năm tới không?”
Tôi nghẹn lời trước câu hỏi của trưởng lão.
Bởi vì tuổi thọ của Elf và loài người hoàn toàn khác nhau.
Tôi chỉ là một con người bình thường, năm mươi năm nữa có lẽ đã phải xuống Cánh Đồng Xám—nơi vị bất tử giả vương xanh nhạt đang ngự trị.
Nhưng… không vì thế mà tôi có thể buông tay Silk tại đây.
“Trưởng lão Elran, tôi nghĩ cuộc nói chuyện này đến đây là đủ rồi.”
Ngay lúc tôi định mở lời, cánh cửa đại sảnh bị đẩy tung ra mà chẳng cần gõ.
Một người đàn ông Elf bước vào.
Làn da trắng tựa sương, đôi mắt lam như đá quý, mái tóc vàng óng như chỉ tơ.
Không phải là Dark Elf như dân Hổ Phách Sâm, mà là một Elf thực thụ.
"lwen. Ngươi không thể tự tiện xông vào như vậy được.”
“Thất lễ rồi. Nhưng tôi nghe thấy các người nhắc đến 'kết lá’, tôi cảm thấy không thể bỏ qua được nên đành vào xem thử.”
Elf tên Ilwen vừa nói, vừa bước thẳng đến đối diện chúng tôi.
Rồi anh ta cúi xuống, nhìn chằm chằm vào mặt Silk như muốn soi cho kỹ.
“Ra là em… chính là 'kết lá’ của ta—tức là cô dâu tương lai của ta nhỉ?”
“Gì…!?”
"Ta là Ilwen. Ilwen Pearlwood. Đến từ 'Chân Châu Sâm – Pearlwoods’ phía Tây, và là mảnh lá còn lại của em.”
Phớt lờ sự hiện diện của tôi, chàng Elf đẹp đến mức khó tin ấy thốt ra một câu khó tin không kém—rồi mỉm cười dịu dàng.
Nghi thức gắn bó linh hồn của Elf, tương đương với hôn ước Người đại diện của vương quốc Chức danh ngoại giao, người đại diện cho vua hoặc quốc gia thực hiện nhiệm vụ quan trọng.