Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 671

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 8

Vol 3 - Chương 59: Ra Đi và Cuộn Ma Pháp Rút Lui

"Cánh cửa thâm uyên - Abyss Gate” nhấp nháy lấp lánh một cách mờ ảo.

Cánh cửa hai cánh đang mở toang, phía bên kia phản chiếu vô vàn thế giới đang thay đổi không ngừng như một ống kính vạn hoa.

Chính thứ này mới là "Vô Sắc Ám” — bí bảo tối thượng của “Tháp”.

Là cánh cổng để vượt sang chiều không gian khác.

Tôi dùng kỹ năng của "Luyện Kim Thuật Sư” để giám định “Cánh cửa thâm uyên - Abyss Gate”.

Dù là đạo cụ ma pháp hay cổ vật gì đi nữa, xác nhận kỹ lưỡng là điều cần thiết.

Dù định khởi động hay dừng lại đi nữa.

“Thế nào? Có thể đóng lại được không ạ?”

“Ừ. Tôi vừa kiểm tra xong. Có thể đóng được.”

Đáng tiếc là, đúng như tôi dự đoán—chỉ còn cách đó.

“Vậy thì tốt quá. Thế là các mê cung phản chuyển Tenebre khắp nơi cũng sẽ biến mất nhỉ.”

“Phải, chắc là giờ đã biến mất rồi. Thứ áp chế ranh giới thế giới này chính là con rồng khi nãy.”

“Ý anh là con ma vật đó á?”

Nó là một dạng "đào thải”, mang hình dạng rồng.

Có lẽ là phần rìa của một thế giới nào đó, hoặc là tàn dư còn sót lại.

Dù là gì đi nữa, thứ đó đã xuất hiện cách đây 20 năm thông qua “Cánh cửa thâm uyên - Abyss Gate”, và được chú Saga cùng Benwood tạm thời phong ấn tại đây.

Tuy nhiên, đến khi giới hạn không còn giữ nổi, thế giới bắt đầu xảy ra dị biến.

Sự tràn ra liên tục — hiện tượng “Overflow” — diễn ra khắp nơi.

Ngày đó, việc vương quốc và Hội mạo hiểm giả dễ dàng giao nhiệm vụ quốc tuyển cho nhóm “Thunder Pike” đang suy tàn là bởi họ đã sớm nhận thấy sự nguy cấp.

Kết quả là, dù chúng tôi không đến được “Abyss Gate”, nhưng ít nhất cũng đã xác nhận được dị biến trong “Vô Sắc Ám”.

Và rồi, sự xuất hiện của Glad Shi=Im.

Điều đó khiến cán cân hoàn toàn sụp đổ… và “Abyss Gate” từng bị phong ấn đã bắt đầu hoạt động trở lại.

“...Có lẽ, đây là toàn bộ diễn biến của sự việc lần này. Tôi suy ra từ những mảnh vụn thông tin nghe được từ chú, nhưng chắc là không sai đâu.”

Dù nói vậy, tôi cũng gần như chắc chắn rằng đó là sự thật.

“Thế thì, giờ thế giới đã an toàn rồi nhỉ!”

“Đúng vậy. Miễn là chúng ta đóng cánh cổng này lại đúng cách.”

“Rồi? Thế cụ thể là đóng kiểu gì?”

Ngay bên cạnh Marina đang hớn hở, Jamie nhìn tôi với ánh mắt hơi nghiêm nghị.

Đã quen biết từ lâu, có lẽ cô ấy đã phần nào đoán được điều tôi định làm.

“──Phải sang phía bên kia để đóng.”

Tôi vừa nói vừa rút ra một cuộn ma pháp gài bên hông—【Cuộn ma pháp rút lui - Scroll of Exit】.

“Anh Yuke…?”

“? Ý anh là sao cơ ạ?”

“Tôi sẽ đưa mọi người về mặt đất. Còn ‘Abyss Gate’, tôi sẽ tự mình đóng lại.”

Với tính chất của 【Scroll of Exit】, tất cả đồng đội ở gần đều sẽ bị đưa ra khỏi mê cung, bất kể ý muốn.

Đó là một hành động cưỡng chế, không cần xác nhận từ người được dịch chuyển.

Tuy nhiên—người sử dụng cuộn này không bị ảnh hưởng.

Tôi nhận ra điều đó trong lần dùng trước, và có lẽ chỉ "Luyện Kim Thuật Sư” như tôi mới cảm nhận được sự tinh vi này.

Tôi nghĩ, với hiệu năng cao như vậy, cuộn này lẽ ra có thể dùng theo cách chính xác hơn nhiều: ví dụ như chỉ đưa một người ra khỏi mê cung.

…Chỉ là, số lượng quá ít nên vẫn chưa có nghiên cứu nào rõ ràng.

Dù vậy, chỉ cần biết rằng chỉ mình tôi có thể ở lại là đủ rồi.

“Đúng là vậy ha? Tôi phản đối, Yuke.”

“Xin lỗi, Jamie. Tôi đã quyết rồi.”

“Ể? Hả!? Không được đâu, Yuke! Tụi mình đã cùng đi đến tận đây rồi mà!? Anh từng nói ‘kết thúc cuộc mạo hiểm là khi quay về cơ mà’!”

Marina cuống quýt, rối rắm.

Cô nói đúng điểm yếu của tôi.

Hoàn toàn không sai.

Nhưng lần này, tôi không thể làm khác được.

“Để đóng ‘Abyss Gate’, chỉ còn cách đó. Và cổ vật ma pháp này... hình như chỉ có thể đóng lại từ phía bên kia thôi.”

Cánh cổng mở về phía bên kia.

Để đóng lại, phải đứng từ phía đó mà đẩy vào.

Và làm như thế—đồng nghĩa với việc cắt đứt khỏi thế giới này.

“Thầy. Nếu vậy thì, cả nhóm cùng đi là được mà.”

“Không được.”

Không rõ phía bên kia là nơi nào, liệu có thể sống sót không, thậm chí khái niệm “con người” liệu có còn giữ được hay không.

Dù thế nào đi nữa, nhìn con rồng vừa rồi là đủ biết: nơi đó chắc chắn không dành cho người bình thường.

Chỉ cần một mình tôi đi là đủ rồi.

“Thầy… định bỏ tụi em lại sao?”

“…Đúng vậy. Tôi xin lỗi.”

Tôi không tìm lời biện hộ.

Vì đó là sự thật.

“V-Vậy thì, mình cứ để mở nó… rồi về bàn lại kế hoạch cũng được mà?”

“Marina nói đúng đấy. Nhất định sẽ có cách giải quyết khác.”

“Chính vì không thể tìm ra cách đó suốt 20 năm… mà chú Saga đã đau đáu mãi, rồi cuối cùng mới đi đến quyết định sử dụng tôi. Và tôi cũng đã đồng ý với quyết định đó. Không ai dám chắc chúng ta sẽ thắng được ‘lần đào thải tiếp theo’. …Mong bọn em hiểu cho.”

“Mong cháu hiểu cho”—đó là lời chú từng nói với tôi.

Dù dằn vặt vì “không phải vì chuyện này mà cứu mạng cháu”, chú vẫn buộc phải chuẩn bị phương án dự phòng, nên đã đưa tôi bước vào con đường mạo hiểm giả.

Rồi đến khi thế giới thật sự sắp không thể cứu nổi, chú vẫn không thể ra quyết định.

Cái người giỏi giang đến mức gì cũng làm được đó.

Chính vì vậy, lần này, tôi mới tự mình quyết định.

Tôi hiểu—đây là sự ích kỷ.

Tôi biết mấy cô ấy sẽ muốn đi theo tôi.

Chính vì thế, tôi mới cần đến 【Scroll of Exit】 này.

Tôi không dùng nó như một cú bất ngờ, chỉ vì lòng mình còn do dự…

Tự cho mình cái quyền được nói lời tạm biệt với họ, được tiễn họ đi trong yên lòng—chính cái ích kỷ đó đã khiến tay tôi chần chừ.

“…Em sẽ đi cùng. Được chứ ạ?”

Rain nhìn tôi bằng ánh mắt cương quyết, khẽ nắm lấy vạt áo tôi.

Tôi nhẹ nhàng gạt tay em ra, lắc đầu.

“Không được, Rain. Tôi không thể dẫn em theo. Em sẽ chết mất. Tôi không muốn vì sự cố chấp của bản thân… vì cái lý tưởng cứu thế giới viển vông này mà đánh mất em.”

“Anh nói vậy mà mặt lại sắp khóc rồi. Em sẽ không để anh phải cô đơn. Đây là cách sống của em mà.”

Rain nắm lấy bàn tay đang run rẩy của tôi, áp má vào đó.

Thấy vậy, những người còn lại cũng vội chạy tới.

“Em cũng vậy! Nếu đi cùng anh, thì đi đâu cũng được hết!”

“Em cũng xin đi theo. Cho dù có chết, cũng không để anh đi một mình.”

“Dĩ nhiên là em cũng đi chứ? Người đã cho em một chốn quay về, chính là anh mà.”

“Đúng là đồ ngốc. Nếu dám quyến rũ người ta thì cũng phải có trách nhiệm đi chứ.”

Các cô gái nói thế, nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn cười với tôi.

Tôi cũng mỉm cười.

“Cảm ơn mọi người. Tôi thật may mắn vì có được bọn em.”

…Chính vì vậy, tôi không thể dẫn bọn em theo.

Vì hơn cả thế giới này, bọn em mới là điều quý giá nhất với tôi.

“Exit──'Khởi động’.”

Từ cuộn [Scroll of Exit] tuôn ra một luồng ma lực mãnh liệt, tạo nên làn gió lấp lánh ánh lân quang lan tỏa quanh chúng tôi.