Tôi, một cựu Anh Hùng, người đã bị cả công chúa lẫn bạn gái từ chối, được thánh nữ yêu cầu chiến đấu chống lại quỷ tộc. Vậy thì, với tư cách là một sinh viên khoa nhân văn, tôi sẽ cho họ thấy khả năng của mình.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

45 387

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

25 168

Đầu Voi

(Hoàn thành)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

39 103

Honnō-ji kara Hajimeru Nobunaga to no Tenka Tōitsu

(Đang ra)

Honnō-ji kara Hajimeru Nobunaga to no Tenka Tōitsu

Hitachinosuke Kankou

Khởi nguồn từ “Shōsetsuka ni Narō”, một bản lịch sử – fantasy thời Chiến Quốc nay chính thức khai màn!

3 6

Nhà có năm em kế

(Đang ra)

Nhà có năm em kế

Harunadon

Romcom tuổi trẻ dưới một mái nhà của chúng mình—khai màn!

5 7

Vật Lý Học của Tinh Linh

(Hoàn thành)

Vật Lý Học của Tinh Linh

Denji Yuutai

Bí mật của thế giới và tội lỗi đã phạm phải. Cuộc chạy trốn của chàng trai trẻ và nàng tiên bắt đầu từ đây.

13 13

Vol 1: Lãnh địa hoàng kim rực cháy - Chương 17: Gặp Gỡ Tình Cũ Khó Xử - Anh Hùng Cũng Cảm Thấy!

Sau đó, tôi cứ thế lẽo đẽo theo Hinata đi quanh trường một lúc. Thật là lạ, Hinata dù học ở đây lâu hơn tôi có một năm, vậy mà lại rành rẽ khuôn viên trường hơn cả tôi. Chẳng hiểu cái lý lẽ nào đứng đằng sau chuyện này nữa.

Đến giờ phút này, chúng tôi cũng đã đi ngắm nghía gần hết những chỗ cần xem rồi.

「Senpai, senpai.」

「Có chuyện gì vậy?」

Hinata đang vui vẻ trò chuyện với Lisha thì gọi tôi.

「Senpai, nếu em nhớ không lầm thì lát nữa anh có tiết học, đúng không ạ?」

「Ồ, em biết rõ ghê ha.」

「Anh đừng có mà coi thường mạng lưới thông tin của con gái nha. Tiết sau em trống, nên nếu được thì để em dẫn Lisha-chan đi dạo quanh thành phố luôn nhé? Em có thể giới thiệu cho cô bé mấy cửa hàng mà con gái tụi em hay ghé.」

「Nếu em làm đến mức đó thì anh rất cảm kích, nhưng mà có ổn không vậy?」

「Chứ senpai thì có dẫn Lisha-chan đến mấy cửa hàng đó được đâu, đúng không ạ?」

「Đúng là có lý.」

Hồi còn hẹn hò với Tsukiko, tôi không hẳn là tránh mấy cửa hàng đó, nhưng đúng là có những nơi phụ nữ không thể dẫn đàn ông vào. Ngoài cửa hàng đồ lót ra thì tôi cũng không nghĩ ra được nhiều chỗ khác.

Ở thành phố gần đây, tôi có thể dễ dàng chạy tới với năng lực của mình, với lại hôm qua con quỷ cũng đã dùng khá nhiều ma lực để tạo ra sinh vật đó rồi. Giờ là ban ngày, nên chắc cũng ổn thôi.

「Này, Lisha.」

「Dạ, có chuyện gì ạ?」

Tôi gọi Lisha lại, rút một tờ 10.000 yên từ ví ra rồi đưa cho cô bé.

「Nếu em cần gì thì cứ mua bằng tiền này nhé. Nhưng đừng có phung phí đấy, tiền sinh hoạt của anh đang eo hẹp lắm.」

「Thật sự là được sao ạ?」

「Chắc em cũng cần nhiều thứ mà, đây là khoản chi cần thiết thôi.」

Lisha cẩn thận bỏ tờ 10.000 yên vào túi.

Dù sao thì tiền cũng bay đi vèo vèo thật... Không biết nếu có hóa đơn ghi tên nữ thần thì sau này tôi có được hoàn lại tiền không nhỉ?

Khi tôi định cất ví đi thì Hinata huých khuỷu tay vào tôi. Có chuyện gì vậy?

「Ối chà, senpai hào phóng ghê nha.」

「Biết sao giờ, cái gì cũng đắt đỏ mà... À, Hinata này, em dùng số tiền này mua gì em thích đi.」

Tôi định rút một tờ 2.000 yên ra để trả công dẫn đường cho cô bé, nhưng cô bé lắc đầu.

「Em không cần đâu.」

「Kể cả em nói thế thì em cũng đã dẫn đường rồi mà...」

「Anh nói cái gì vậy?」

Hinata phồng má, vẻ mặt hờn dỗi.

「Hinata không phải loại người lấy tiền khi đi chơi đâu.」

「Hinata, em...」

「Hehe, anh nghĩ em dễ thương hả? Anh nghĩ em dễ thương đúng không? Thôi thì chịu thôi, sự thật là em dễ thương mà.」

「Thì tại mỗi lần đi chơi em toàn bắt anh bao nên anh mới nghĩ...」

「Hứ!」

Oạch! Cú đá thấp của Hinata nổ phát vào bắp chân tôi. Tuy nhiên, đó chỉ là cú đá của một nữ sinh viên đại học, tôi chẳng cảm thấy đau đớn gì cả.

Mà nếu cô bé muốn làm tôi bị thương thì nên rèn thêm chút sức mạnh cơ bắp đi. Thật lòng mà nói, cô bé đã dễ thương sẵn rồi mà.

「Lisha-chan, chúng ta bỏ cái tên ngốc đó lại thôi!」

「Dạ, vâng ạ! Yuusuke-san, gặp lại anh sau nhé!」

「Đi cẩn thận rồi về an toàn nhé!」

Khi nhìn hai người họ đi xa dần, tôi bắt đầu bước đi, suy nghĩ xem mình nên dùng lời lẽ nào để thuyết phục Souji và Matsuda đây.

Giờ đã liên minh với Hinata rồi, chỉ còn là thu xếp mấy chuyện lặt vặt thôi. Tuy nhiên, còn có Matsuda nữa. Tên biến thái đó đôi khi hành xử khó lường thật.

Hôm qua hắn ta lẩm bẩm 「nữ hoàng」 khi nhìn thấy Lisha, nên nếu hắn mà đi chệch hướng, có lẽ tôi sẽ phải dùng nắm đấm để "thương lượng" thay vì lời nói mất.

Nhắc mới nhớ, hôm qua tôi mải suy nghĩ cách đưa Lisha vào trường đại học quá, mà quên béng mất không hỏi về người phụ nữ đi cùng Lisha.

Rốt cuộc cô ta là người thế nào nhỉ? Dù tôi đã quen với những pháp sư trừ tà và cả những kẻ lừa đảo trên Trái Đất có thể điều khiển ma thuật ở một mức độ nào đó, nhưng cô ta có vẻ còn cao tay hơn nhiều. Cô ta thuộc về một quốc gia, hành động độc lập, hay có huyết thống đặc biệt gì thì cũng chẳng quan trọng. Điều đáng lo ngại là hành động của cô ta quá khó đoán.

Thật đáng lo vì hành động của cô ta khó mà lường trước được. Nếu cô ta trở thành đồng minh thì thật đáng mừng. Nhưng nếu cô ta định loại bỏ tôi và Lisha, những kẻ ngoại lai này, thì lúc đó tôi chỉ còn nước chạy trối chết mà thôi. Tôi không thể rút kiếm với một người chưa làm gì sai cả.

「…Không thể nghĩ nhiều quá được.」

Đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu gì cả, và nếu có thì tôi cũng phải chấp nhận thôi. Thật ngạc nhiên là mọi chuyện thường tự giải quyết ổn thỏa vào phút chót.

Giờ đây, vừa suy tư về những chuyện đó, tôi vừa đi đến lớp cho tiết học tiếp theo. Đầu óc tôi ngập tràn những suy nghĩ về Asteris, cuộc Đại chiến Thần Ma, Lisha, và tất cả những gì đã xảy ra trong hai ngày qua.

Tuy nhiên, tôi đã quên mất một điều. Tôi đã quên mất lý do vì sao hôm qua mình lại đến trường với vẻ mặt như đưa đám như vậy.

Và đôi khi, những thứ đã bị lãng quên lại quay trở lại vào những khoảnh khắc bất tiện nhất. Ngay khi bạn mất cảnh giác, chúng sẽ ập đến như một mũi tên từ hư không.

「Yuusuke?」

Một giọng nói dịu dàng khẽ thì thầm.

Một luồng điện giật chạy dọc sống lưng từ đỉnh đầu xuống, và tôi vô thức quay về phía giọng nói đó. Lẽ ra tôi nên giả vờ như không nghe thấy và cứ thế bước tiếp mới phải.

「Tsukiko…」

Đứng đó là người con gái tôi yêu. Isumi Tsukiko, người đã chia tay tôi, đang mang vẻ mặt hối lỗi.

Với thân hình nhỏ nhắn và mái tóc dài ngang vai, trông cô ấy như thể mang cả bầu trời đêm trong đôi mắt mình. Đôi mắt ấy, tôi đã nhìn thấy biết bao lần, giờ đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi không biết phải nói gì.

Từ cái ngày bị đá, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Liệu tôi có nên im lặng và tránh mặt cô ấy để quên đi, hay nên quay lại làm bạn và đối xử thân thiện? Hay tôi không nên bỏ cuộc và cố gắng rút ngắn khoảng cách một lần nữa?

Thôi nào, hẳn là dễ thôi. Cứ giơ tay lên như mọi khi và nói, "Này, sao hôm qua cậu lại nghỉ học?"

Chỉ là quay lại làm bạn với người mà tôi đã hẹn hò vỏn vẹn một năm thôi mà.

Chúng tôi đâu có kết hôn. Cô ấy cũng không nói bất cứ điều gì tổn thương như cái cô gái kia trước khi tôi trở về từ Asteris. Vậy nên hẳn là dễ thôi.

「…?」

Thế nhưng, tôi chẳng thể thốt nên lời, cũng chẳng thể tiếp tục nhìn Tsukiko được nữa. Khoảnh khắc tôi nhận ra mình không thể đối xử với cô ấy như trước kia được nữa, cơ thể tôi đông cứng lại, trông thật nực cười.

Rồi thì, tôi đã đứng như vậy bao lâu nhỉ? Khi cuối cùng tôi ngẩng đầu lên, Tsukiko đã đi mất rồi.

“...Ha ha.”

Tôi có thể bật cười. Tsukiko đã nghĩ gì khi thấy tôi, kẻ thậm chí còn không thể giao tiếp đàng hoàng với người mình đã từ chối cơ chứ?

Đây chính là cái giá của một anh hùng. Dù có tích lũy bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu, dù có nhuốm máu đến mức nào, dù có chai sạn với nỗi đau thể xác ra sao, thì nỗi đau khi bị ai đó từ chối vẫn là không thể chịu đựng nổi.

“Ôi...”

Rồi tôi chợt nhận ra. Tôi đã gây ra nỗi đau đó cho Lisha. Tôi đã hai lần gạt đi bàn tay cô ấy, bàn tay đã bám víu vào một hy vọng mỏng manh.

Thật thảm hại.

Cho đến khi tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên, tôi vẫn đứng im tại chỗ, không thể nhúc nhích.