Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

114 1053

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

134 1501

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

30 920

Unnamed Memory - After The End

(Đang ra)

Unnamed Memory - After The End

Furumiya Kuji

Phần hậu truyện After The End của series Unnamed Memory

29 1246

Tôi, sẽ trở thành twintail.

(Đang ra)

Tôi, sẽ trở thành twintail.

Mizusawa Yume

Cứ như thế, cuộc chiến nằm ngoài lẽ thường giữa Tail Red và bè lũ biến thái đã vén màn!

14 14

Volume 1 - Chương 04

Tôi đã về đến nhà.

Đó là một căn nhà biệt lập với mái tranh. Kế bên là một mảnh ruộng nhỏ được rào gỗ bao quanh. Những bông lúa mì vàng óng, chín mọng đang oằn mình tạo thành từng gợn sóng trong gió.

Tôi mở cửa chính và bước vào nhà.

Phòng khách im phăng phắc.

「Chichi-ue. Con không thấy Merill đâu cả.」

「Lạ thật. Lúc chúng ta đi luyện kiếm con bé vẫn còn trong phòng ngủ mà. ......Chẳng lẽ nào, nó vẫn còn đang ngủ nướng sao?」

Tôi ghé mắt vào phòng ngủ để kiểm tra.

Và rồi, tôi chỉ muốn ôm đầu bất lực.

Kia rồi.

Cái đống chăn vẫn phồng lên y hệt như lúc tôi thấy sáng nay.

Linh cảm xấu của tôi đã thành sự thật.

Merill, với cái đầu nhỏ đang lấp ló khỏi chăn như một chú rùa, vẫn đang ngáy「khò khò......」một cách ngon lành.

「......Này này. Đã quá trưa rồi đấy con biết không?」

Dù có thế nào đi nữa thì ngủ thế này là quá nhiều rồi.

「Thiệt tình, con bé này lười chảy thây ra được.」

Anna đưa tay lên trán, vẻ mặt chán chường thấy rõ.

Với một người chỉn chu như Anna, cái thói lười biếng ngủ đến quá trưa của Merill hẳn là một cảnh tượng vô cùng chướng tai gai mắt.

「Này, Merill. Dậy ngay cho bố. Trưa rồi đấy.」

Tôi lay lay cơ thể đang được bọc trong chăn của Merill.

「Ưm nha~ Boku-chan vẫn muốn ngủ nữa cơ~」

「Không được. Dậy mau.」

「Ưm ư~...... Thế thì, con biết rồi. Nếu Papa nhất quyết muốn con dậy, thì Papa phải hun má Boku-chan một cái đi.」

「Này này. Con đang nói cái gì vậy?」

「Bởi vì O-hime-sama phải được Ōji-sama đánh thức bằng một nụ hôn mà♪」

「Con đang nói cái gì vậy?」

Tôi lại buột miệng lặp lại câu hỏi một lần nữa.

「Merill. Em không phải là O-hime-sama. Em là em gái của chị. Đừng có làm mấy trò gây khó xử cho Papa...... à không, cho Chichi-ue nữa!」

「Gì chứ~. Elsa lúc nào cũng cứng nhắc hết á~. Có sao đâu chứ, kệ đi mà~. Papa ơi~, nhanh lên, hun má Boku-chan đi♪」

「Làm thế thì con sẽ dậy thật chứ?」

「Dậy liền dậy liền. Con dậy ngay tắp lự.」

「Đúng là hết nói nổi. Chịu thua con luôn.」

Tôi ngồi xổm xuống bên giường, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chiếc má mà Merill đã chìa ra sẵn.

「Giờ thì giữ lời hứa và dậy đi nhé?」

「Vâng ạ♪ Papa hun giỏi ghê á♪」

「Ờ thì... cảm ơn con.」

Được con gái khen hôn giỏi thì... tôi chỉ biết cười khổ cho qua chuyện.

Merill toe toét cười, rồi từ từ ngồi dậy khỏi đống chăn.

Đôi mắt tròn xoe đáng yêu. Sống mũi cao thẳng. Đôi môi màu hoa anh đào. Cô em út Merill là đứa con gái nữ tính nhất trong ba chị em.

Và cũng là một đứa trẻ siêu cấp mít ướt và nhõng nhẽo.

Con bé cứ bám dính lấy tôi mọi lúc mọi nơi, và mỗi khi ăn cơm thì gần như lúc nào cũng 「A♪」để được đút cho ăn.

Merill nhìn sang Elsa đang đứng cạnh và nói.

「Này, Elsa cũng để Papa hun một cái đi?」

「Hả??」

Gò má trắng nõn của Elsa bỗng đỏ bừng lên.

「Đ-Đừng có nói mấy lời ngớ ngẩn như thế! M-Mấy cái thứ yếu đuối như là hun hít… một kiếm sĩ như chị không cần đến!」

「Lại thế rồi. Ngại thì nói đi chứ~. Elsa đúng là không biết cách làm nũng gì cả.」

Merill nói xong, liền giang rộng hai tay về phía tôi. Con bé ngước mắt lên nhìn, cất giọng ngọt như kem tươi.

「Papa ơi~. Thay đồ ngủ cho Boku-chan đi mà♪」

「Merill, con nhõng nhẽo với bố quá rồi đấy.」

「Tại vì Boku-chan yêu Papa nhất mà♪」

Tôi lại bất giác cười khổ.

Mà nói đi cũng phải nói lại, nguyên nhân cũng do tôi, lần nào cũng nuông chiều con bé.

Nếu ai đó mà nhìn thấy cảnh tôi ngày nào cũng thay đồ ngủ cho đứa con gái đã mười tuổi của mình, thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị người ta chửi là một ông bố ngu ngốc cuồng con.

Nhưng biết sao được, vì con bé đáng yêu quá mà.

Không chỉ Merill. Mà cả Elsa và Anna cũng đáng yêu như nhau.

「Mà này Merill. Thế còn trường học thì sao? Hôm nay em có tiết mà đúng không?」

Anna khoanh tay hỏi.

Merill đang theo học phép thuật tại Trường Phép thuật của làng.

「Ê hê hê. Em cúp học rồi♪」, con bé lè lưỡi ra.

「Cúp học á...... Em nói hay nhỉ. Đi học đâu có miễn phí đâu. Toàn là tiền Papa trả đấy.」

「Tại vì chán lắm luôn. Trình độ trên lớp thấp èo à. Giáo viên trong trường còn không xài phép giỏi bằng Boku-chan nữa đó? Nhìn nè nhìn nè.」

Vừa nói, Merill vừa giơ một ngón tay lên.

Ngay lập tức...

Những bông hoa kết tinh từ băng đua nhau nở rộ trên đầu ngón tay con bé.

「Đây là...... Phép thuật Băng sao. Merill. Con học được nó ở đâu vậy?」

「Hôm trước Papa có dạy con Phép thuật Nước đúng không? Thế là, con tự mình thử nghiệm đủ thứ kiểu rồi tự dưng làm được luôn~」

Ứng dụng của Phép thuật Nước? Đây không phải là kỹ thuật mà một đứa trẻ mười tuổi có thể làm được.

Ngay cả những Pháp sư trưởng thành, số người không thể đạt đến cảnh giới này nhiều không đếm xuể. Ấy vậy mà con bé lại làm được một cách dễ như ăn kẹo.

Trong ba chị em, Merill sở hữu lượng ma lực vượt trội hơn hẳn.

Khả năng tiếp thu của con bé cũng rất nhanh.

Con bé hấp thụ những phép thuật tôi dạy nhanh như một miếng bọt biển khô. Không chỉ vậy, nó còn có thể ứng dụng như vừa rồi.

Tương lai của con bé thật đáng để mong chờ.

「Ê hê hê~. Ngầu không. Khen con đi, khen con đi♪」

Tôi xoa đầu Merill, con bé liền sung sướng giãn đôi má ra, trông mềm nhũn như một chú mèo con mất hết sức lực.

「Thay vì đến lớp học phép thuật, con thích ở nhà vầy nè, vừa được nũng nịu với Papa vừa được Papa dạy phép thuật hơn」

「Không được. Papa bận lắm. Không có thời gian mà lúc nào cũng kè kè với Merill đâu. Cho nên, em phải đến trường và học hành cho đàng hoàng vào.」

「Á á á! Anna, đau! Đau em! Đừng có véo tai em nữa~」

「Có đi học đàng hoàng không?」

「Đi! Em đi mà!」

「Biết điều là tốt.」

Anna mỉm cười rồi quay sang nói với tôi.

「Papa đừng lo. Cứ để con lo vụ Merill, con sẽ có trách nhiệm bắt nó đến trường. Papa cứ toàn tâm toàn ý lo cho công việc của mình đi nhé.」

「À, ừm………………」