「Haha…… Chủ quán vẫn thực dụng như ngày nào nhỉ.」
「Đương nhiên rồi. Lão đây mê tiền lắm mà. Cơ mà khổ nỗi, tiền nó lại chẳng mê lão tí nào, cứ ngoảnh mặt làm ngơ thôi.」
Chủ quán rít một hơi xì gà rồi nở một nụ cười khổ.
Thấy vậy, tôi cũng chỉ biết cười trừ theo.
Sau khi chào chủ quán và rời khỏi quán rượu, tôi rảo bước trên đường về nhà.
Con đường thẳng tắp, bên tay phải là những cánh đồng được bao quanh bởi hàng rào. Lác đác vài bóng người đang làm việc ở đó.
Mọi năm, cứ vào tầm này là ma vật lại mò đến phá hoại mùa màng. Chắc con Demon Pig hôm trước cũng đến vì mục đích đó.
Đúng lúc ấy, tầm nhìn của tôi đột nhiên bị tước đoạt.
「Đoán xem ai nào~♪」
Hình như một đôi tay từ sau vươn tới, bịt chặt mắt tôi lại.
Một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai.
Dĩ nhiên, tôi biết tỏng là ai rồi. Nhưng mà trả lời ngay thì lại mất vui. Hay là mình cứ tận hưởng trò này thêm một chút nhỉ?
「Để xem nào. Cho tôi một gợi ý được không?」
「Gợi ý là~... một người cực kỳ, cực kỳ yêu anh đó~♪」
「Hừm. Ai vậy ta……」
「Fufufu. Người thích anh thì nhiều lắm đó nha~. Nhưng mà, trong số đó thì em là người có tình cảm mãnh liệt nhất đó?」
「Cái gợi ý này còn làm khó tôi hơn nữa đấy. Tự mình nói ra tên một người mà mình nghĩ là họ yêu mình nhất trần đời, nghe nó cứ sao sao ấy.」
Lỡ mà đoán sai một cái thì độn thổ cũng không hết nhục.
Chẳng khác nào tự mình tuyên bố đang đơn phương người ta cả.
「Thế à~. Anh nhà mình nhát gái ghê. Nhưng mà em cũng thích điểm đó đó~. Hay là, em cho thêm một gợi ý siêu to khổng lồ nữa nhé?」
Người đang bịt mắt tôi cất giọng véo von như đang hát.
「Boku-chan là một trong những cô con gái của Papa đó~♪」
「Em vừa xưng là ‘Boku-chan’ rồi còn gì……」
Trong đám con gái nhà tôi, đứa tự xưng là ‘Boku’ chỉ có một mà thôi.
「Nào. Papa. Trả lời đi chứ? Tên của thiên tài pháp sư, cũng là cô con gái út trong ba chị em yêu Papa nhất trên đời này là gì nàooo?」
「Thế thì khác gì nói luôn đáp án rồi! ……Là Merill, đúng chứ?」
「Ping poong~♪」
Bụp một tiếng, đôi tay đang che mắt tôi được gỡ ra.
Ánh sáng lại tràn ngập tầm nhìn.
Quay lại, tôi thấy cô con gái rượu Merill đang đứng chắp tay sau lưng. Con bé đang toe toét một nụ cười mãn nguyện.
「Ê hê hê~」
「Trông con vui ra mặt nhỉ.」
「Mufufu. Tại được ‘tình thương mến thương’ với Papa vui quá mà~♪」
「Mà này, còn trường Phép thuật thì sao? Giờ này đáng lẽ đang là giờ học mà. Hay là, lại trốn học nữa hả?」
「Tehe~♪」
Merill le lưỡi ra một cái.
「Thiệt tình... Thầy giáo của con lại đến phàn nàn nữa rồi đấy. Hạnh kiểm của Merill có vấn đề. Trong lớp thì toàn ngủ gật, chẳng thèm nghe giảng. Giờ thực hành thì toàn dùng mấy phép thuật chưa được dạy. Đã thế cuối cùng còn gạ kèo solo với thầy giáo rồi cho người ta đo ván luôn nữa chứ.」
「Tại thầy cứ lải nhải nhức cả tai ấy. Boku-chan nghĩ là nếu cho thầy biết ai mới là người mạnh hơn thì thầy sẽ im miệng ngay thôi à.」
Merill đắc chí nói, rồi con bé ưỡn ngực.
「Boku-chan thắng thầy giáo ngon ơ luôn đó. Ngầu không cơ chứ~. Ehehe~. Papa, khen Boku-chan nhiều vào đi~♪」
「Haizzz……」
Tôi thở dài một hơi não nuột.
「Vụ này thì ta không thể khen con được rồi, Merill.」
「Hả? Tại sao ạ?」
「Đúng là thắng được thầy giáo là một chuyện rất ghê gớm. Ta cũng công nhận con có tài năng, Merill ạ. Nhưng phép thuật không phải là thứ dùng để làm tổn thương người khác. Phép thuật tồn tại để làm cho cuộc sống của con người trở nên tốt đẹp hơn. Chính vì nó hữu ích cho mọi người nên nó mới có giá trị, con hiểu không?」
Đúng lúc tôi đang giảng giải cho Merill thì.
「Ồ. Kaisel phải không?」
Một người đàn ông đang làm đồng nhận ra tôi liền bước tới.
Đó là nông phu Gondola.
Ông ấy trùm khăn trên đầu, mặc một bộ đồ bằng vải lanh. Quần được buộc lại ở mắt cá chân và chân đi một đôi giày nông dân đế dày.
「Xem ra bác làm ăn khấm khá nhỉ,」 tôi nói.
「Năm nay bội thu lắm đó. Có khi còn là vụ mùa lớn nhất từ trước tới giờ luôn. Tất cả là nhờ ngăn chặn được lũ ma vật tấn công đấy.」
Gondola đưa mắt nhìn về phía cánh đồng.
「Một phần là nhờ Kaisel làm vệ sĩ cho bọn ta, nhưng quan trọng nhất, chính là cái hàng rào phép thuật mà cậu làm đã phát huy tác dụng cực lớn đó.」
「Hàng rào phép thuật ạ?」 Merill nghiêng đầu thắc mắc.
「Ừ. Cái hàng rào này được yểm phép thuật vào đó. Thiết kế của nó là sẽ phóng ra một luồng điện cao thế mỗi khi có con ma vật nào nhắm vào hoa màu mà chạm phải. Nhờ nó mà hoa màu không còn bị phá nữa. Nhìn cái cảnh con Demon Pig đáng ghét đó cụp đuôi bỏ chạy mới hả hê làm sao.」
Gondola vừa nói vừa cười khoái chí, cái bụng bia của ông rung lên bần bật.
「Lúc nào thu hoạch xong, ta sẽ mang ít đồ ngon qua biếu nhà cậu nhé. Cứ yên tâm, rau nhà ta là số một trong làng này đấy.」
「Như vậy có được không ạ?」
「Đương nhiên rồi. Cậu đã giúp bọn ta nhiều mà. Coi như đây là quà đáp lễ. Sống trên đời là phải có qua có lại chứ.」
Gondola giơ ngón cái lên, rồi nhìn sang Merill.
「Ăn nhiều rau của bác vào rồi mau lớn nhé, Merill.」
Nhe răng cười một cái, Gondola nói "Vậy nhé" rồi quay lại phía cánh đồng. Merill đờ đẫn nhìn theo bóng lưng ông ấy.
Tôi quay sang phía Merill, định tiếp tục câu chuyện dang dở.
「Ừm... lúc nãy chúng ta đang nói dở chuyện gì ấy nhỉ?」
「Dạ không... Thôi được rồi ạ. Con nghĩ là con đã hiểu được phần nào điều Papa muốn nói rồi. Phép thuật của Papa là dành cho tất cả mọi người…」