「Không ạ. Con cũng có cùng suy nghĩ với Chichi-ue. Nghe người nói xong, lòng con nhẹ nhõm hẳn. Con không muốn sống chung một khu phố với hạng người như vậy đâu ạ.」
Elsa khẽ nở một nụ cười.
Vậy sao, tôi thầm nghĩ. Con bé đã leo lên tới chức Đoàn Trưởng Kỵ Sĩ Đoàn, nhưng bên trong nó vẫn chẳng có gì thay đổi so với hồi còn ở làng cả.
Vẫn giữ nguyên trái tim thẳng thắn và chân thành đó.
Chúng tôi quay trở lại khu dân cư từ phố quý tộc.
Rốt cuộc, cả nhà quyết định sẽ sống trong căn nhà mà chúng tôi đã xem đầu tiên.
Một căn nhà riêng ba tầng.
Dù vậy, đối với một kẻ từng sống trong một ngôi nhà mái tranh ở làng như tôi thì đây đã là một dinh thự rồi.
Chúng tôi đi đến quảng trường có đài phun nước ở trước nhà.
Có một đám đông đang tụ tập ở đó.
「Hửm? Có chuyện gì vậy?」
「Trông có vẻ náo nhiệt nhỉ.」
Tôi và Elsa tiến lại gần đám đông, len qua những người đang đứng xem. Và rồi, ở trung tâm đám đông, chính là Merill.
Con bé đội một chiếc mũ chóp nhọn như phù thủy.
Gương mặt baby cute phô mai que.
Trang phục thì hở hang, để lộ vai và rốn ra ngoài không khí. Bên dưới là một chiếc váy ngắn. Cái gu thời trang độc lạ mà chỉ mấy đứa dở hơi mới diện ra đường.
Merill đang dùng những quả cầu lửa tạo ra từ phép thuật để tung hứng. Năm quả cầu lửa cứ thế nhảy múa tưng tưng qua lại giữa hai lòng bàn tay con bé.
Lũ trẻ con thấy vậy liền vỗ tay cười rạng rỡ.
Người lớn thì huýt sáo cổ vũ ầm ĩ.
「Hô biến, hô biến nào♪」
Có lẽ vì được cổ vũ mà lên tinh thần, lần này Merill bắt đầu biểu diễn tiết mục múa nước. Nước phun ra từ hai chiếc quạt trên tay con bé như vòi phun nước.
Những giọt nước lấp lánh phản chiếu dưới ánh mặt trời.
「Tuyệt vời!」
「Đẹp quá đi!」
Khán giả hò reo vang dội trước màn múa nước của Merill.
「Fufu~. Tiết mục cuối cùng đây. Cho mọi người xem chiêu tủ của tôi nhé.」
Nói rồi, Merill ngước nhìn lên trên.
Con bé bắn một quả cầu lửa lên bầu trời được viền bởi những mái nhà. Quả cầu lửa kéo theo một cái đuôi màu đỏ, bay vút lên cao rồi đột nhiên nổ tung.
Cùng với một tiếng nổ lớn, một đóa hoa ánh sáng đỏ rực rỡ bung nở.
「「ỒỒỒỒỒỒ!」」
Khán giả vỗ tay như sấm dậy khi chứng kiến màn pháo hoa.
Merill mỉm cười mãn nguyện trước vẻ mặt cảm động của mọi người, rồi con bé cởi chiếc mũ chóp nhọn xuống và cúi đầu thật sâu.
「Nếu thấy hay thì cho xin ít tiền boa đi ạ♪」
Khán giả lần lượt bỏ tiền lẻ vào chiếc mũ chóp nhọn được lật ngửa.
Xoảng, xoảng.
Chẳng mấy chốc, chiếc mũ đã đầy ắp tiền lẻ.
「Yeah! Hốt được mớ tiền tiêu vặt rồi!」
Merill vừa áp má vào chiếc mũ đầy tiền, vừa thì thầm đầy yêu thương.
「Tiền ơi. Yêu tiền nhiều lắm♪」
「……Merill. Cuối cùng em cũng dậy rồi à?」
Elsa cất giọng, không giấu nổi vẻ chán nản.
「A. Elsa! Papa nữa! Chào buổi sáng~」
「Giờ quá trưa rồi đấy con.」
Tôi cười khổ.
「Vừa rồi là con đang biểu diễn nghệ thuật đường phố à?」
「Vâng ạ. Trong lúc chờ Papa với mọi người đến, Boku-chan rảnh quá mà~. Nhờ vậy mà Boku-chan được boa cho một mớ luôn!」
「Trông con chuyên nghiệp phết đấy.」
「Boku-chan làm mấy lần rồi mà~. Mọi người ai cũng thích xem phép thuật của Boku-chan. Lại còn được cho tiền boa nữa, đúng là một mũi tên trúng hai đích~!」
「Merill, em không có ý định tìm một công việc bình thường à? Với tài năng của em thì nơi nào cũng tranh nhau mời gọi cho mà xem.」
「Hông chịu đâu~. Boku-chan không muốn bị ai trói buộc hết! Boku-chan chỉ muốn nằm ườn ra cả ngày thôi.」
Merill nói với giọng nhõng nhẽo như trẻ con.
「Đúng là hết nói nổi em mà……」Elsa thở dài. 「Mà khoan, sao em biết bọn chị sẽ đến đây?」
「Hôm trước Elsa có cho em biết danh sách mấy căn nhà để chọn còn gì? Giữa phố quý tộc và khu dân cư, em đoán chắc chắn Papa và mọi người sẽ chọn bên này.」
「Thế Merill thích sống ở phố quý tộc hơn à?」
「Hông hề. Boku-chan thích tiền lắm đó~. Nhưng mà Boku-chan ghét cay ghét đắng mấy đứa cậy mình có tiền rồi vênh váo lắm♪」
Merill buông ra những lời độc địa bằng một giọng ngọt ngào.
Có vẻ như con bé cũng có nguyên tắc sống của riêng mình.
「Mà thôi. Boku-chan thì chỉ cần được sống cùng Papa là ở đâu cũng được hết á.」
Merill ôm chầm lấy tôi, nũng nịu như một chú cún con đòi chủ cưng nựng, 「Mùi của Papa sau bao ngày xa cách♪」
「Xa cách gì chứ…… Tuần trước chẳng phải mới gặp nhau rồi sao.」
Merill cứ mỗi tuần lại về làng một lần.
Đây là điều mà chỉ một đứa tự do tự tại như con bé mới làm được, khác hẳn với Elsa vừa là Mạo hiểm giả hạng S vừa là Đoàn Trưởng Kỵ Sĩ Đoàn, hay Anna đang là Hội trưởng Hội Mạo hiểm giả.
「Có chuyện rồi! Ai đó đến giúp với!」
Trong lúc chúng tôi đang nô đùa, một tiếng gọi thất thanh từ đâu đó vang lên.
Chúng tôi nhìn nhau rồi cùng hướng về phía phát ra tiếng gọi. Trước một đài phun nước khác, một người đàn ông đang đứng chết trân với vẻ mặt bối rối.
「Có chuyện gì vậy ạ?」 tôi hỏi.
「Chuyện là, ma lực trong ma cụ vận hành cái đài phun nước này hình như đã cạn kiệt rồi…… Cứ thế này thì chúng tôi sẽ không có nước sinh hoạt để dùng.」
Nhìn kỹ lại, quả ma cụ hình cầu được gắn trên bệ của đài phun nước đã mất đi ánh sáng. Chắc vì thế mà nước đã ngừng chảy.
「Merill. Trường hợp này thì phải làm sao hả em?」
Elsa hỏi Merill, người đã khai sinh ra ma cụ.
「Dễ ẹc à♪ Chỉ cần nạp ma lực vào ma cụ là được thôi.」
「Vậy thì, việc đó cứ để ta.」
Tôi bước vào bên trong đài phun nước đã cạn, đặt tay lên ma cụ được gắn trên bệ. Sau đó, tôi truyền ma lực của mình vào trong.
ÀO……!
Quả ma cụ đã tắt ngóm bỗng tỏa ra một luồng sáng mạnh mẽ.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo...
Nước lại bắt đầu phun ra từ đài phun nước, trong vắt và tinh khiết.
「Ồ! Nước chảy lại rồi!」
Người đàn ông hét lên sung sướng.
「Cảm ơn anh! Anh cứu chúng tôi rồi!」
「Chuyện nhỏ thôi mà.」
「Ngài là…… bố của Merill-sama đúng không ạ?」
「Vâng. Đúng vậy.」
「Nhờ Merill-sama phát minh ra ma cụ mà dân thường chúng tôi mới được hưởng ân huệ của phép thuật. Nhờ đó mà chất lượng cuộc sống đã được cải thiện vượt bậc. Chứ trước đây, việc tìm kiếm nước sinh hoạt cũng đã là một chuyện khó khăn rồi.」