Người đàn ông nọ nắm lấy tay tôi rồi cúi đầu thật sâu.
「Thật lòng cảm ơn anh rất nhiều.」
「Vậy thì tốt quá rồi.」
Tôi mỉm cười, rồi tạm biệt anh ta.
Sau đó, tôi rảo bước về nhà.
「Kỹ năng phép thuật của con đang giúp ích cho đời, cho người thật đấy Merill ạ.」
「Boku-chan giỏi mà, phải không?」
「Ừm. Rất giỏi luôn. Con là cô con gái cưng mà ta không dám mơ tới đấy.」
「Ê hê hê~. Xoa đầu con đi~」
Tôi dịu dàng xoa đầu Merill.
Con bé nở một nụ cười hạnh phúc 「Mư-hư-hư」. Cái điệu bộ nũng nịu này đúng là chẳng giống một thiên tài đã tạo ra cuộc cách mạng trong đời sống thành thị chút nào.
Màn đêm dần buông xuống Vương Đô.
Bóng tối len lỏi vào giữa những tòa nhà san sát nhau.
Những ngọn đèn đường sử dụng ma cụ do Merill phát triển bắt đầu tỏa ra ánh sáng.
「Chichi-ue. Con xin lỗi, nhưng người có thể đi đón Anna được không ạ? Con nghĩ chắc chắn con bé sẽ vui lắm đấy ạ.」
「Ừm. Ta biết rồi.」
Tôi nhận lời Elsa, quyết định đi đón Anna.
Tôi rời nhà, băng qua khu dân cư để đến Hội Mạo hiểm giả nằm trên con đường lớn.
Đi được một lúc, một tòa nhà bề thế trông như công sở hiện ra trước mắt.
Đây chính là tổng bộ của Hội Mạo hiểm giả.
Đã có một thời tôi cũng ngày ngày lui tới nơi này.
Từ lúc trở thành Mạo hiểm giả năm mười bốn tuổi, cho đến khi giải nghệ năm mười bảy tuổi, trong suốt ba năm ngắn ngủi ấy, ký ức của tôi chỉ toàn là hình ảnh mình cắm rễ ở đây.
(Tính ra cũng đã mười tám năm rồi mình mới đặt chân lại nơi này…)
Tôi đẩy cửa, bước vào trong.
Khung cảnh bên trong gần như chẳng có gì thay đổi.
Giữa không gian rộng thênh thang là một tấm bảng thông báo khổng lồ dán đầy các giấy ủy thác nhiệm vụ, các Mạo hiểm giả sẽ chọn nhiệm vụ từ đây rồi mang đến quầy lễ tân ở phía trong.
Tại quầy lễ tân, các nữ lễ tân của Hội luôn túc trực, họ sẽ nhận giấy ủy thác, xem xét thứ hạng, sự phù hợp của Mạo hiểm giả rồi mới chấp nhận nhiệm vụ.
Đôi khi, Mạo hiểm giả cũng có thể nhận nhiệm vụ trực tiếp từ các cô lễ tân.
Tầng hai của Hội là một quán rượu, thường được dùng làm nơi họp bàn chiến thuật trước nhiệm vụ, hoặc là nơi ăn mừng sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Càng nhìn, cảm giác hoài niệm lại càng dâng trào.
Bóng dáng Anna lại không thấy đâu cả.
Chắc con bé không ở ngoài này rồi?
Tôi quyết định bắt chuyện với một cô lễ tân đang vận chuyển giấy tờ.
「Xin lỗi. Cho tôi hỏi chút được không?」
「Vâng. Chuyện gì vậy ạ?」
「Cho hỏi Anna có ở đây không? Hội trưởng ấy.」
「Anna-san ạ, chị ấy đang làm việc trong phòng trong rồi ạ. Nếu có việc gì, tôi có thể nhận thay được không ạ?」
「Không. Tôi không đến vì công việc. Chỉ là đến đón Anna thôi.」
「Đến đón... Hả!」
Cô lễ tân mở to mắt như thể vừa nhận ra điều gì đó. Cô nàng lắp ba lắp bắp, vừa chỉ tay vào mặt tôi vừa hét lên đầy phấn khích.
「Lẽ nào anh là... người yêu của Anna-san phải không ạ?!?!?!?」
Ể?
Trước suy đoán không thể ngờ tới này, tôi suýt thì té ngửa.
Tôi là người yêu của Anna?
「Anna-san nhà ta, có người yêu từ lúc nào không biết. Mà lại còn là một người đàn ông trưởng thành tuyệt vời thế này chứ! Chị ấy cũng không phải dạng vừa đâu nha!」
Cô lễ tân tự mình quắn quéo cả lên 「Kyaa!」.
「À này… Tôi không phải là người yêu của Anna đâu. Tôi là bố của con bé. Từ hôm nay chúng tôi sẽ sống cùng nhau ở Vương Đô nên tôi đến đón con bé thôi.」
「Ể? Anh là bố của Anna-san ạ?」
「Đúng vậy.」
Khi tôi gật đầu, cô lễ tân đặt tay lên cằm và cười toe toét.
「Ồ~. Vậy ra anh chính là Kaisel-san trong lời đồn ạ.」
「Lời đồn? Là sao?」
「Trước đây Anna-san có kể cho bọn em nghe đó ạ. Rằng Papa của chị ấy là một người rất chín chắn, mạnh mẽ, đáng tin cậy và tuyệt vời. Một người khiến cho Anna-san, vốn được mệnh danh là thiên tài mỹ nhân thăng tiến nhanh nhất lịch sử Hội Mạo hiểm giả, phải khen ngợi đến mức đó. Nên bọn em cứ đồn với nhau rằng chắc hẳn bố của chị ấy phải là một người cực kỳ ghê gớm. Vì vậy, được gặp anh là vinh hạnh của em ạ.」
「Này này. Khen thế thì quá lời rồi đấy.」
「Hừm. Hể~」
「Sao cô cứ nhìn tôi chằm chằm thế?」
「Kaisel-san. Đúng như lời đồn, anh là một người rất tuyệt vời! Vừa trẻ trung vừa ngầu nữa! Khác một trời một vực với ông bố bụng bia của em!」
「Ha ha…………」
「Nhưng mà, anh không giống Anna-san lắm nhỉ?」
「!」
Nghe câu nói đó, tim tôi như ngừng đập.
Tôi và Anna không giống nhau...
Đó là điều hiển nhiên.
Bởi vì, tôi và Anna không phải là bố con ruột thịt.
「A. Nhưng mà khoản trai xinh gái đẹp thì giống nhau ạ. Thích thật đó~. Chắc chắn mẹ của chị ấy cũng là một người vô cùng xinh đẹp nhỉ~」
Cô lễ tân mơ màng nói.
Mẹ ruột của Anna à... Dù tôi chẳng còn cơ hội nào để gặp mặt, nhưng tôi cũng nghĩ rằng chắc hẳn bà ấy là một người đẹp đúng như lời cô lễ tân này nói.
Trong lúc tôi đang bị choáng ngợp trước cô lễ tân cứ thao thao bất tuyệt, một tiếng quát lớn bỗng vang vọng khắp Hội.
「Thế là thế nào hả! Hả!」
C-Cái gì vậy!?!?!
Nhìn sang, tôi thấy một gã đàn ông trông như Mạo hiểm giả, thân hình vạm vỡ đang gây sự với một cô gái ở quầy lễ tân. Gân xanh nổi đầy trên thái dương của gã đàn ông đầu trọc ấy.
Mắt long lên sòng sọc, hơi thở thì phì phò. Trông có vẻ gã đang bực tức chuyện gì đó.
「Gald-san. Vì vậy… như tôi đã giải thích lúc nãy rồi ạ.」
「Tao đã bảo là không chấp nhận được! Này! Kêu đứa chịu trách nhiệm ra đây! Đứa chịu trách nhiệm ấy! Nói chuyện với cái thứ tép riu như mày thì ích gì!」
RẦM!
Gã mạo hiểm giả tên Gald dùng nắm đấm to bè của mình đập mạnh xuống quầy lễ tân. Cô lễ tân hét lên một tiếng rồi lùi lại.
Cả Hội được một phen náo loạn. Các cô lễ tân khác ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi. Còn những Mạo hiểm giả khác thì lại vờ như không phải chuyện của mình.