Buổi sáng của gia đình tôi bắt đầu sớm hơn so với người dân bình thường tại Vương Đô.
Trong các con gái, Elsa là người thức giấc đầu tiên.
Con bé chui ra khỏi chăn khi mặt trời còn chưa ló rạng, lúc mà dư âm của màn đêm vẫn còn vương vấn.
Luyện tập buổi sáng là thói quen hằng ngày của con bé. Từ hồi còn ở làng, nó chưa từng bỏ lỡ một ngày nào. Chắc hẳn chính điều đó đã bồi đắp nên sức mạnh hiện tại của nó.
Người thức dậy tiếp theo là Anna.
Trong khoảng thời gian cho đến bữa sáng, con bé sẽ nghiền ngẫm tất cả các đầu báo của Vương Đô.
Chắc hẳn với tư cách là Hội trưởng Hội Mạo hiểm giả, con bé cần phải để mắt đến mọi động tĩnh của thế giới. Sự nỗ lực không ngừng nghỉ đã giúp con bé gây dựng nên vị thế ngày hôm nay.
Nhân tiện, còn về phần tôi thì…
Tôi còn dậy sớm hơn cả mấy đứa con gái, vì còn phải chuẩn bị bữa sáng. Tôi sẽ trổ hết tài nghệ để đảm bảo các con có một ngày hoạt động thật năng nổ.
Và rồi, người dậy cuối cùng là Merill.
Nếu Elsa thức dậy từ trước bình minh, Anna thức dậy cùng lúc mặt trời mọc, thì Merill, mặt trời đã lên cao rồi mà vẫn còn đang say giấc trong chăn.
Sau khi Elsa và Anna đã đi làm, tôi bèn đi đến chỗ giường của Merill.
「Nào, Merill. Sắp đến lúc dậy rồi con.」
「Ưnya~. Cho Boku-chan thêm xíu nữa thôi...... Thêm mười phút nữa thôi mà~」
「Cái điệp khúc này ta với con đã lặp đi lặp lại suốt hai tiếng đồng hồ rồi đấy? Bữa sáng cũng chuẩn bị xong rồi. Không mau dậy ăn là nguội hết bây giờ.」
「Papa. Boku-chan há miệng sẵn rồi đây, đút cho con ăn đi~」
「Này này… Ta có phải là bảo mẫu chuyên chăm sóc cho một mình Merill đâu chứ?」
(Cơ mà, thực tế thì cũng na ná vậy thật.)
「Cứ thế này thì con sẽ muộn học đấy.」
「Hôm nay trời đẹp nên con nghỉ học~」
「Vậy ngày mưa thì con đi học à?」
「Ngày mưa thì ướt người, dễ bị cảm lạnh nên con cũng nghỉ nốt. Gặp mưa là gục. Gặp gió là ngã. Boku-chan muốn trở thành một người như thế đó……」
「Rốt cuộc thì cũng có ngày nào con đi đâu!」
Hầy, đúng lúc tôi đang thở dài thườn thượt.
CỐC CỐC.
Tiếng gõ cửa vang lên.
「Vâng?」
Mở cửa ra, tôi thấy một người phụ nữ trưởng thành đang đứng ở ngoài.
Đó là một mỹ nhân lạnh lùng đeo kính với mái tóc được búi gọn gàng. Cô khoác trên mình bộ đồng phục có vẻ là của học viện. Trông cô toát ra một vẻ cực kỳ nghiêm túc.
「À ừm. Cô là……?」
「Rất hân hạnh được gặp anh. Tôi là Irene. Hiện đang là giảng viên tại Học viện Phép thuật. Đây có phải là nhà của Merill-san không?」
「Vâng. Merill là con gái tôi, nhưng có chuyện gì không ạ?」
「Vậy thì…...」
「Tôi là bố của Merill. Tên tôi là Kaisel.」
「Ra là vậy. Trông anh trẻ quá nên tôi cứ ngỡ là anh trai cô bé. Kaisel-san. Tôi đã nghe danh của anh từ lâu rồi đấy ạ.」
「Danh tiếng của tôi ư?」
「Vâng. Merill-san hay kể lắm. Rằng cô bé có một người Papa vô cùng yêu quý, và quả quyết rằng “tương lai nhất định sẽ kết hôn với Papa”.」
「Haha……」
(Con bé Merill này, lại đi rêu rao mấy chuyện như vậy cơ à.)
「Vậy Irene-san đến nhà tôi có việc gì thế?」
「Tôi đến để đón Merill-san, cái con sâu lười chuyên gia trốn học đây.」
「Hóa ra là vậy.」
Tôi đã hiểu ra vấn đề, bèn quay vào trong nhà gọi lớn.
「Merill. Cô giáo ở Học viện Phép thuật đến đón con này!」
「Papa cứ bảo là Boku-chan không có nhà đi~」
「Tôi nghe thấy hết rồi nhé, Merill-san.」
「U-hyaa!?!?!? Hết cả hồn!?!??」
Chẳng biết từ lúc nào, Irene đã đứng ngay bên gối, khiến Merill giật bắn cả mình mà bật dậy. Bộ pijama xộc xệch của con bé trễ xuống, để lộ bờ vai phải.
「Nào, chúng ta đến học viện thôi. Là một học sinh đặc cách, cô có nghĩa vụ phải đến trường. Chừng nào cô chưa chịu đi thì tôi cũng sẽ không về đâu nhé?」
「Hông chơi! Boku-chan hông đến học viện đâu!」
「Tại sao vậy?」
「Người ta đã khó khăn lắm mới được sống cùng Papa rồi. Nếu đến học viện thì chẳng phải sẽ phải xa nhau hay sao???」
Merill chạy đến bên cạnh tôi rồi ôm chặt lấy cánh tay tôi.
「Boku-chan muốn ở bên Papa cả ngày cơ~!」
「Đúng là một cô con gái cuồng bố hết thuốc chữa.」`
Irene trông có vẻ ngao ngán, đưa tay đẩy gọng kính.
Là bố của con bé, tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài việc cúi đầu xin lỗi rối rít.
Irene chống tay lên cằm trầm ngâm một lúc. Rồi, như thể vừa nảy ra ý gì đó, cô liền nói.
「Vậy thì, chúng ta làm thế này đi.」
「Hửm?」
「Cô Merill không muốn phải xa bố của mình, đúng chứ? Nếu vậy thì, chỉ cần bố của cô bé cũng ở học viện thì cô bé sẽ đi học, đúng không nào?」
「「Ể?」」
Tôi và Merill đồng thanh thốt lên.
「Irene-san. Chuyện đó rốt cuộc là…...」
「Kaisel-san. Anh có muốn trở thành giảng viên của Học viện Phép thuật không? Nếu vậy thì tôi nghĩ Merill-san cũng sẽ đi học thôi.」
「G-Giảng viên sao?」
「Tất nhiên rồi. Chúng tôi sẽ trả một mức lương tương xứng. Thực lực phép thuật không quan trọng. Chỉ cần anh có thể sử dụng được phép thuật ở mức tối thiểu là được.」
「Thì, bản thân tôi cũng có chút hiểu biết về phép thuật.」
「Vậy thì không có vấn đề gì rồi. Xin thất lễ nhưng, không biết hiện tại Kaisel-san đang làm công việc gì?」
「Tôi không có nghề nghiệp ổn định, nhưng... tôi đang là giáo quan cho Kỵ sĩ đoàn, và làm một Mạo hiểm giả.」
「Tôi hiểu rồi. Nếu vậy, xin nhờ anh làm việc dưới hình thức giảng viên bán thời gian. Như thế thì anh vẫn có thể làm những công việc khác của mình.」
Nói xong, Irene liền hỏi.
「Anh thấy sao? Anh có thể nhận lời được không?」
「Ừm…」
「Papa sẽ làm giảng viên ạ? Thế thì ở trường mình cũng có thể tí tởn với nhau rồi! Nếu vậy thì có lẽ Boku-chan cũng sẽ đi học đó!」
Merill nói với giọng điệu đầy phấn khích.
「Merill-san cũng đã nói vậy rồi.」
Irene nhân cơ hội này liền tấn công tới, cặp kính loé lên một tia sáng.
「Tôi hiểu rồi. Tôi xin nhận công việc giảng viên bán thời gian.」
(Nếu làm vậy mà Merill chịu đến trường đàng hoàng thì cũng tốt.)
「Cảm ơn anh đã hợp tác. Về công việc giảng dạy, về cơ bản anh chỉ cần ở bên cạnh giảng viên chính là không có vấn đề gì. Chỉ có điều, vì đây là Học viện Phép thuật, nên nếu một người không có ma lực ở trong môi trường này quá lâu, cơ thể có thể sẽ có phản ứng bất thường. Vì vậy, tôi xin phép được kiểm tra xem Kaisel-san có ma lực hay không.」
「Tôi hiểu rồi.」
「Vậy thì, xin anh hãy chạm tay vào quả cầu pha lê này. Nếu là người có ma lực, nó sẽ phát sáng tùy theo lượng ma lực của người đó.」
Irene lấy ra một quả cầu pha lê rồi đưa ra trước mặt tôi.
Tôi dùng cả hai tay chạm vào quả cầu.
Quả cầu pha lê cảm nhận được ma lực và bắt đầu phát sáng.
Ánh sáng sinh ra từ trung tâm rồi loé lên, trong nháy mắt đã lan ra toàn bộ quả cầu.
「Ể!?? Á-Ánh sáng này mạnh tới mức nào thế này……! Không thể tin nổi! Lượng ma lực này… còn vượt xa cả tôi và những giảng viên khác… sao……?」
Irene trưng ra vẻ mặt như thể đang nhìn thấy một thứ gì đó không thể tin nổi.
「Kaisel-san! Xin anh hãy cùng tôi đến học viện gấp được không?? Tôi muốn giới thiệu anh với Viện Trưởng một lần!」
「Ể? À, vâng.」
Thế là tôi đột ngột phải lên đường đến Học viện Phép thuật.