Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

134 13864

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

2 1

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

Chili Chili

Chuyển sinh vào một thế giới game otome...?Nagase Matsuri chợt nhận ra bản thân mình đã chuyển sinh vào vào một thế giới game otome.Vai trò của cô là một "Nữ Phụ Giúp Đỡ".

3 1

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

63 1646

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

46 3535

Volume 1 - Chương 14

「Gald-san. Có chuyện gì vậy?」

Giữa lúc đó, một cô gái vẫn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh và cất tiếng hỏi.

Người xuất hiện từ cánh cửa phía trong chính là Anna.

Mái tóc được tết gọn gàng của cô vắt hờ hững bên vai trái.

Trông cô đã chững chạc hơn hẳn so với bốn năm trước, một vẻ đẹp toát lên sự thông minh.

Bộ đồng phục trên người cô trông cao cấp hơn hẳn so với của các nữ lễ tân khác. Quả không hổ danh Hội trưởng.

Gã Mạo hiểm giả đầu trọc tên Gald gằn giọng như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.

「‘Có chuyện gì’ cái con khỉ! Tại sao tao lại không nhận được nhiệm vụ này chứ! Ngon ăn thế cơ mà!」

「Haizz……」

Anna liếc qua tờ yêu cầu nhiệm vụ rồi nói với Gald.

「Đơn giản thôi mà. Anh vẫn đang là Mạo hiểm giả hạng C, đúng chứ? Nhiệm vụ này chỉ dành cho Mạo hiểm giả từ hạng A trở lên thôi.」

「Thế thì mau nâng tôi lên hạng A đi!」

「Điều đó là không thể. Quy định là quy định. Hơn nữa, cá nhân tôi cũng không khuyến khích Gald-san nhận nhiệm vụ này đâu.」

「Hả? Tại sao?」

「Vì với thực lực hiện tại của anh, chắc chắn anh sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ. Tôi không thể cử đi một người mà tôi biết tỏng là họ sẽ chỉ quay về dưới dạng một cái xác được.」

「Hả!」

Có vẻ như con bé đã chọc đúng vào vảy ngược của hắn rồi. Gald trợn trừng mắt. Cánh tay phải to như khúc gỗ của hắn túm lấy cổ áo Anna.

「Con ranh kia! Mày đang coi thường ông đây đấy à!」

Các nữ lễ tân hét lên thất thanh. Tôi định can thiệp, nhưng rồi lại khựng lại khi thấy chính Anna chẳng hề chau mày lấy một cái. Anna chán nản thở dài.

「Haizzz… Mấy kẻ bất tài thì lại càng hay ảo tưởng sức mạnh. Chết thì mặc xác anh thôi, nhưng trách nhiệm lại đổ lên đầu chúng tôi hết cả.」

Cái gan không hề nao núng dù bị một gã Mạo hiểm giả mặt mày bặm trợn túm cổ áo đúng là phi thường thật, nhưng sức tay của cô thì không đủ để gạt hắn ra.

Anna đảo mắt nhìn quanh rồi dừng lại khi thấy bóng dáng của tôi. Ngay khoảnh khắc đó, một nụ cười mỉm đầy ẩn ý hiện lên trên môi cô như thể vừa nảy ra ý gì đó.

「Phải rồi. Vậy, chúng ta làm thế này đi.」

Anna giơ một ngón tay lên và nói.

「Nếu anh vật tay thắng được người đang đứng ở kia, tôi sẽ cho phép anh nhận nhiệm vụ lần này.」

「Hả? Thằng này là thằng nào?」

「Anh ấy là một cựu Mạo hiểm giả hạng A. Có điều, anh ấy đã rửa tay gác kiếm từ mười tám năm trước rồi, thế nên kinh nghiệm cũng mai một đi ít nhiều. Nếu anh mà lại thua một trận đọ sức với người như vậy, thì chẳng phải chứng tỏ là anh vẫn còn non tay để nhận nhiệm vụ này sao?」

「Nếu tao thắng, mày sẽ cho tao nhận nhiệm vụ, đúng chứ?」

「Vâng. Tôi xin lấy tư cách Hội trưởng ra để đảm bảo.」

Anna gật đầu, Gald hừ mũi một cách đắc chí.

「Được thôi. Này! Mày đó! Đúng như con nhóc này vừa nói! Mày sẽ là bàn đạp cho ông đây, mau vật tay với tao!」

「Này này… Tôi đã nói gì đâu cơ chứ.」

Trong lúc tôi chẳng hay biết gì, một trận đấu với một đối thủ lạ hoắc đã được định đoạt.

「Xin lỗi Papa. Papa xử lý gọn nhẹ anh ta giúp con nhé.」

Anna bước đến chỗ tôi, vừa xin lỗi vừa thì thầm.

Mà thôi, đã là con gái nhờ vả thì sao mình nỡ từ chối được.

Hơn nữa, gã này còn đang cản trở công việc và gây phiền phức cho Anna.

Nếu vậy thì, lý do để chiến đấu đã quá đủ rồi.

「Được rồi. Tôi sẽ là đối thủ của anh.」

「Phải thế chứ. Nói trước nhé, tao không nương tay đâu đấy? Tao sẽ khiến mày không bao giờ dùng lại được cánh tay đó nữa đâu.」

「Haha. Xin hãy nhẹ tay cho.」

Chúng tôi ngồi đối diện nhau qua một thùng rượu, rồi nắm chặt tay đối phương.

Cơ bắp tay của Gald cuồn cuộn nổi lên. Ra là vậy, trông cũng ra gì phết. Đúng là Mạo hiểm giả hạng C có khác.

「Vậy thì... Bắt đầu!」

「ORAÀAAAAA!!」

Gald dồn hết trọng tâm hòng đè bẹp tôi, nhưng... cánh tay của hắn lại bị vật xuống theo một hướng hoàn toàn ngược lại.

「GƯOOOOOOOOOAAAAA!?!?!?」

Thùng rượu vỡ tan tành.

Không chỉ cánh tay, mà cả cơ thể của Gald cũng bị đập xuống sàn.

Hắn vừa la hét thất thanh, vừa lăn lộn trên sàn.

Cánh tay đó đã bị bẻ cong theo một hướng không tưởng.

「Xin lỗi! Tôi lỡ tay quá! Anh có sao không?!?」

「Vâng. Phân định thắng thua. Thế này là anh hiểu rồi chứ? Anh vẫn còn kém xa Mạo hiểm giả hạng A lắm.」

Anna nhìn Gald đang quằn quại dưới sàn mà cười khổ.

「 Mà chắc là anh ta cũng chẳng nghe thấy gì nữa rồi.」

「Papa. Cảm ơn Papa nhé. Papa đã cứu con một bàn thua trông thấy.」

「Chuyện đó thì không sao……… nhưng mà ta thấy hơi có lỗi với anh Mạo hiểm giả kia.」

「Không sao đâu ạ. Gã đó trước nay đã nổi tiếng xấu tính, hay bạo hành các nữ lễ tân rồi. Thỉnh thoảng cũng phải cho một bài học mới chừa được.」

「Nhưng mà, lỡ ta thua thì con tính sao? Dù gì ta cũng là cựu Mạo hiểm giả hạng A, nhưng đã nghỉ mười tám năm rồi đấy.」

「Ể? Con có nghĩ đến chuyện đó đâu.」

Anna nói với vẻ mặt ngơ ngác.

「Papa của con là người mạnh nhất thế giới mà. Làm sao mà thua được chứ.」

Niềm tin ghê gớm thật.

「Ta hỏi cho chắc thôi nhé. Đó là con mắt tinh tường của một Hội trưởng, hay là sự thiên vị của một cô con gái rượu đây?」

「Fufu. Câu trả lời là cả hai ạ.」

Anna mỉm cười tinh nghịch.

Mà kể cũng lạ, lúc nãy ở Hội Mạo hiểm giả, khi tên tôi được nhắc đến, tim tôi đã đập thót một cái. Nhưng có vẻ như chẳng còn ai nhớ đến tôi nữa.

Vừa thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời trong lòng tôi cũng dấy lên một cảm giác gai gợn.

Dẫu sao thì, tôi cũng từng là Mạo hiểm giả hạng A trẻ tuổi nhất thời đó. Vậy mà chẳng một tay Mạo hiểm giả nào nhận ra thân phận của tôi, cảm giác này thật khó tả.

Hay là…

Năm tháng trôi qua đã thực sự làm phai mờ ký ức của mọi người rồi?

Thôi, nghĩ nhiều cũng chẳng có câu trả lời. Cứ không bị bại lộ là tốt nhất rồi. Giờ đây, tôi là bố của ba cô con gái. Như vậy là đủ rồi còn gì.

Sau khi đón Anna, tôi trở về nhà.

Tôi kể cho Anna nghe chuyện mình đã đi xem nhà ở phố quý tộc và khu dân cư, và cuối cùng quyết định chọn sống ở khu dân cư. Nghe xong, cô ấy tủm tỉm cười.

「Đúng là Papa có khác.」

Thật sao?

「Con cũng thích ở khu dân cư hơn. Ở phố quý tộc ngột ngạt lắm. Con chẳng muốn phải dính dáng đến mấy kẻ phiền phức ngoài chỗ làm đâu.」

「Trước giờ Anna sống ở đâu thế?」

「Con thuê một căn hộ gần Hội Mạo hiểm giả ạ.」

「Xin lỗi con nhé. Giờ chỗ ở lại hơi xa chỗ làm.」

「Ưm ưm. Papa đừng bận tâm. Vả lại, ngày nào Papa chẳng đưa đón con đi làm. Đường tối đến mấy con cũng chẳng sợ.」

「Ể? Đưa đón á? Ta á?」

「Fufu. Đùa thôi. Con đâu phải là Merill.」

Nhìn Anna cười như vậy, tôi lại một lần nữa nhận ra con bé đã thực sự trưởng thành. Giống như Elsa, con bé đã xinh đẹp hơn rất nhiều so với trước khi rời làng.

Khi chúng tôi bước vào nhà, Elsa và Merill đã ra đón.

Cả gia đình lại đông đủ.

Thật sự đã tám năm rồi mới có dịp này.

Dù có vẻ như mấy đứa con gái của tôi vẫn thường xuyên gặp nhau.

「Papa~. Boku-chan đói meo râu rồi~」

「Ừ. Ta nấu cơm ngay đây.」

Tôi bắt tay vào chuẩn bị bữa tối trong căn bếp mới.

「Chichi-ue. Để con giúp một tay ạ.」

「Elsa. Đừng bận tâm. Con đã mệt vì công việc rồi, cứ nghỉ ngơi đi. Hôm nay ta sẽ làm món hầm thịt thỏ mà con thích nhé.」

「M-món hầm thịt thỏ.............!」

「Này Papa. Có cả bánh nướng nữa đúng không ạ?」

「Ừ. Dĩ nhiên rồi.」

Món hầm thịt thỏ. Bánh nướng nhân thịt. Cháo yến mạch và cá trắng chiên bơ.

Kèm theo đó là salad rau củ hái từ làng.

Toàn những món khoái khẩu của các con gái tôi được dọn lên bàn ăn.

「Ểểểể!?!?」

「Merill. Trước hết em phải đến trường cho đàng hoàng đã. Cứ trốn học mãi là bị đuổi cổ đấy.」

「Vô tư vô tư. Boku-chan là học sinh đặc cách mà. Lại còn phát minh ra bao nhiêu là phép thuật nữa. Không có chuyện bị đuổi học đâu~」

Merill vừa nói vừa ôm chầm lấy cánh tay tôi.

「Thế nên là Papa, ở cạnh Boku-chan nhé?」

「Haha……」

Tôi chỉ biết cười khổ trước sự nũng nịu của Merill.

Ngày đầu tiên ở Vương Đô.

Cứ ngỡ công cuộc tìm việc sẽ gian nan lắm, ai dè nhờ có mấy cô con gái và người dân ở Vương Đô, xem ra từ ngày mai mình sẽ bận tối mắt tối mũi rồi.