Kể từ ngày các con gái lên Vương Đô, bốn năm nữa lại trôi qua.
Mấy cô con gái lúc gặp mặt còn đáng yêu như những viên ngọc, giờ đã mười tám tuổi. Một độ tuổi mà người ta đã sớm bắt đầu nghĩ đến chuyện kết hôn rồi.
Tôi cũng thuận theo dòng chảy thời gian mà bước sang tuổi ba mươi lăm. Một ông chú trung niên chính hiệu rồi.
Nghe tôi nói vậy...
「Cậu nói cái gì thế. Vẫn còn trẻ chán. Mới hôm trước cậu còn một mình quét sạch cả đàn Demon Wolf đến tấn công làng còn gì.」
Chủ quán rượu vừa phì phèo điếu xì gà, vừa nói với giọng bất lực.
「Với lại nhìn cậu cứ như mới hai mươi mấy thôi.」
「Mà, tại tôi vẫn tiếp tục rèn luyện với tư cách là vệ sĩ của làng thôi. Dù vậy, giờ mà đấu với Elsa chắc tôi thua mất.」
「Nghe nói Elsa đã trở thành Mạo hiểm giả hạng S rồi nhỉ.」
「Vâng. Hình như con bé còn vô địch cả Lễ hội Kiếm Thần tổ chức ở Vương Đô nữa. Tài năng được nhiều người công nhận nên giờ con bé đang làm Đoàn Trưởng Kỵ Sĩ Đoàn kiêm Cận vệ cho công chúa điện hạ đấy đấy ạ.」
「Thăng tiến vượt bậc còn gì. Đoàn trưởng Kỵ Sĩ Đoàn kiêm Cận vệ cho công chúa điện hạ cơ đấy. Ai mà ngờ con nhóc suốt ngày lẽo đẽo theo sau cậu ngày nào giờ đã thế kia chứ.」
Chủ quán nhả một làn khói xì gà, đôi mắt xa xăm đầy hoài niệm. Có lẽ trong khoảng không vô định kia, ông đang nhìn thấy hình bóng Elsa của ngày thơ bé.
Sau khi lên Vương Đô, Elsa đã bước đi trên con đường Mạo hiểm giả.
Con bé thuận lợi hoàn thành các nhiệm vụ, thăng hạng vù vù, và cuối cùng đã đạt được ước nguyện trở thành Mạo hiểm giả hạng S.
Nghe đồn, đó là tốc độ đạt hạng S nhanh nhất trong lịch sử Vương Đô.
Sau khi trở thành Mạo hiểm giả hạng S, trong lá thư gửi cho tôi, bên cạnh những lời vui mừng, Elsa còn viết thế này.
『Trước khi đến Vương Đô, con đã vô cùng bất an. Một kẻ như con, ngay cả một đòn cũng không thể đánh trúng Chichi-ue, liệu có thể làm Mạo hiểm giả được không. Nhưng nỗi lo đó đã trở nên thừa thãi. Kể từ khi đến Vương Đô, con vẫn chưa gặp được ai tài giỏi hơn Chichi-ue cả. Giờ con mới nhận ra, người gần gũi nhất với mình lại chính là người mạnh nhất.』
Tuy đã giải nghệ, nhưng tôi từng là một Mạo hiểm giả hạng A. Dù gì thì, người đời cũng từng xem tôi là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí Mạo hiểm giả hạng S tiếp theo.
Một Elsa đã được tôi khổ luyện cho đến nơi đến chốn thì dù có đi đâu, tài năng kiếm thuật của con bé cũng chẳng có gì phải xấu hổ.
「Mà này, Anna vào làm ở Hội Mạo hiểm giả và đang cố gắng lắm đúng không?」
「Vâng. Mới hôm trước con bé gửi thư về báo là đã được thăng chức lên Hội trưởng như mong muốn rồi. Hình như là Hội trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hội Mạo hiểm giả đấy ạ.」
「Với con bé đó thì cũng chả có gì lạ. Một đứa tài năng như nó thì hiếm có khó tìm lắm. Trở thành Hội trưởng là chuyện đương nhiên thôi.」
Ông chủ quán là người được Anna giúp cho quán rượu làm ăn phát đạt đã nhìn ra tài năng của con bé từ sớm.
Sau khi đến Vương Đô, Anna đã gia nhập Hội Mạo hiểm giả với tư cách nhân viên.
Nghe đâu đó là một kỳ thi khó với tỷ lệ chọi cực cao, nhưng con bé đã dễ dàng vượt qua nhờ đầu óc sẵn có của mình. Trong buổi phỏng vấn, nó đã phát huy tài ăn nói đến mức được nhận việc ngay tại chỗ.
Sau khi trở thành nhân viên Hội, con bé làm việc ở quầy lễ tân, nhưng đã nhanh chóng bộc lộ tài năng thiên bẩm và thăng tiến như diều gặp gió.
Và mới đây, con bé đã chính thức được thăng chức lên làm Hội trưởng. Trở thành Hội trưởng ở tuổi mười tám là một trường hợp xưa nay chưa từng có.
「Còn tình hình của Merill thì chắc chả cần phải hỏi đâu nhỉ. Con bé đó suốt ngày chạy về làng còn gì.」
「Haha...」
Tôi bất giác nở một nụ cười khổ.
Mới hôm qua Merill lại về làng. Mục đích là để gặp tôi.
「Boku-chan mà không gặp Papa một tuần là buồn chết mất đóoo~」, con bé cứ thế về thăm nhà với tần suất khoảng một lần một tuần.
Merill đã vào Học viện Phép thuật ở Vương Đô.
Theo lời Anna kể, con bé vẫn trốn học đều như vắt tranh. Nhưng thành tích thì lúc nào cũng đứng đầu và còn phát triển ra không biết bao nhiêu loại phép thuật mới.
Từ việc xây dựng cấu trúc phép thuật đơn giản hơn nhưng uy lực mạnh hơn, đến phát triển dược phẩm phép thuật, rồi chế tạo Ma cụ để dân thường cũng có thể sử dụng phép thuật. Nghe nói, những đóng góp của con bé khủng tới mức lịch sử phép thuật được chia thành hai kỷ nguyên: trước Merill và sau Merill.
Các con gái của tôi, đứa nào cũng đang nỗ lực hết mình trên con đường riêng.
「Này. Kaisel. Mấy gã Hành thương bảo có giữ thư của lũ trẻ nhà cậu này. Đây. Đọc rồi trả lời cho chúng nó đi.」
Chủ quán đưa cho tôi những lá thư mà ông nhận từ một Hành thương vừa ghé quán. Có đủ ba lá thư của ba đứa con gái tôi ở đó.
Tôi nhận lấy thư, mở ra và bắt đầu đọc.
Trong thư, ngoài việc báo cáo tình hình gần đây, lá nào cũng như lá nào, đều viết rằng chúng muốn lại được sống cùng tôi ở Vương Đô.
「Lúc nào cũng được tỏ tình thế này sướng nhỉ?」
Chủ quán vừa nói vừa ngó vào những lá thư trên tay tôi.
「Kaisel. Cậu cũng sửa soạn lên Vương Đô đi là vừa đấy.」
「Ể?」
「Cuộc sống của lũ trẻ chắc cũng đã ổn định và dư dả hơn rồi. Cậu mà lên Vương Đô ở thì chúng nó mừng phải biết.」
「Nhưng, còn chuyện của làng...」
「Gì chứ. Đừng lo. Nhờ cậu rèn luyện cho lũ trẻ mà vệ sĩ giờ không thiếu, ruộng vườn cũng có hàng rào phép thuật nên yên tâm rồi. Chuyện nhà cửa cứ để đó cho tôi. Trong lúc cậu ở Vương Đô, tôi sẽ chăm sóc cẩn thận. Lúc nào có hứng thì lại quay về thôi.」
Chủ quán chợt nhận ra vẻ mặt của tôi và nói tiếp.
「Vẫn còn vương vấn chuyện quá khứ à?」
「…」
Tôi gần như là một kẻ bị trục xuất khỏi Vương Đô. Lưng vẫn còn mang tiếng xấu.
Biết đâu ở Vương Đô vẫn còn người nhớ mặt tôi, và vì thế mà các con tôi cũng sẽ bị liên lụy.
「Không sao đâu. Mười tám năm rồi còn gì. Mọi người quên béng mặt cậu rồi. Với lại tướng mạo của cậu giờ cũng khác xưa nhiều rồi. Cứ ngậm miệng là chả ai nhận ra đâu.」
Chủ quán nói như thể nhìn thấu tim gan tôi. Ông vỗ vào lưng tôi một cái.
「Với lại, mấy đứa con gái yêu quý của cậu đã nhiệt tình mời mọc thế kia. Là một người cha, đáp lại tấm lòng của chúng nó không phải là nên sao?」
「Ông chủ…」
Tôi nhìn chằm chằm vào những lá thư một lúc, rồi khẽ gật đầu.
Đúng vậy nhỉ. Đây là một cơ hội hiếm có để được sống cùng các con.
Được. Quyết định rồi.
「Tôi hiểu rồi. Tôi quyết định sẽ đến Vương Đô một lần nữa.」
Sau mười tám năm ròng, tôi lại một lần nữa lên đường tới Vương Đô.
.
.
.
P/s: Chính thức chấm dứt tiền truyện, bắt đầu vào cốt truyện chính