Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 5: Năm tháng tựa lưỡi dao - Chương 3: Câu Chuyện Nơi Làng Quê Thần Châu (Hạ)

Sương mù ở làng quê không phải là khói bụi thô ráp, đầy hạt, mà là làn sương nước mềm mại thấm vào lòng người, chầm chậm di chuyển giữa cánh đồng, lúc dày lúc mỏng. Đi về phía trước vài trăm mét, sương mù dần tan, vạn vật như vừa được tắm gội. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con đường vừa đi qua vẫn bị bao phủ trong hơi nước. Lục Ly không để tâm, chỉ nghĩ rằng cảnh quê vốn là như vậy.

Dần dần xuất hiện những căn nhà cấp bốn bằng gạch đỏ cũ kỹ hai bên đường đất, trong nhà cỏ dại mọc um tùm, cây cối mọc tràn lan, ghế gỗ đổ nát giăng đầy tơ nhện, dấu vết của năm tháng hiện ra rõ mồn một. Lục Ly đoán chủ nhân của những ngôi nhà này đã không trở về ít nhất ba mươi năm. Lại đi thêm mười mấy phút, qua bảy, tám ngôi nhà hoang, Lục Ly vẫn không gặp một người sống nào, cả ngôi làng yên tĩnh chết chóc, đừng nói đến bóng người, ngay cả tiếng chim hót cũng không hề vang lên.

Lục Ly nghe thấy tiếng cót két sau lưng, cậu quay đầu lại thì thấy một bóng đen gầy như khỉ vọt ra từ một ngôi nhà cũ, loáng một cái đã từ nhà hoang chui vào rừng trúc phía sau, hoàn toàn không nhìn rõ. Đó là gì? Khỉ sao? Sao hình như tay còn cầm một cái hái? Khỉ cũng biết gặt lúa sao? Lục Ly cảm thấy có chút hoang đường, trực giác mách bảo cậu đừng tiến lên xem xét. Phim kinh dị thường có tình tiết thế này, một gã đô con giỏi bóng bầu dục nghe thấy tiếng động lạ ở một ngôi nhà ma vùng quê hẻo lánh, không nghĩ đến việc rời đi, mà lại còn ngu ngốc tiến lên xem thử.

Đó là khỉ sao? Không quan trọng. Tại sao lại cầm hái? Cũng không quan trọng.

Quan trọng là phải tăng tốc, tìm người sống. Ngôi làng này dù có hoang tàn đến đâu, cũng không đến nỗi đi nửa tiếng đồng hồ mà không thấy một người sống nào chứ.

“Cót két.” Thoạt nghe như tiếng khỉ, nhưng nếu lắng nghe kỹ, lại giống như người đang giả tiếng khỉ kêu. Lục Ly đột ngột quay đầu, thấy trong những ngôi nhà hoang cậu vừa đi qua đều có bóng đen lấp ló. Cậu vừa quay đầu, những bóng đen đó lại lập tức rụt vào trong nhà. Lục Ly thấy sống lưng lạnh toát, chuyện gì thế này? Vẫn còn người sống trong những căn nhà hoang đó sao?

“Xin chào, có ai không?” Lục Ly gọi một tiếng. Cậu thà tin rằng đây là trò đùa của trẻ con trong làng, nhưng ông chú rõ ràng đã nói trong làng này chỉ còn người già. Chẳng lẽ các cụ già quá buồn chán nên cố tình giả khỉ để dọa cậu?

Không có ai trả lời, giọng nói của Lục Ly vang vọng giữa miền quê vắng lặng.

Cậu thường nghe nói ở quê khó đối phó nhất là chó, chúng vẫn còn hung dữ, lại đi theo bầy, gặp xe máy hay xe đạp đi qua là sẽ điên cuồng đuổi theo cắn. Nhưng cậu chưa bao giờ nghe nói ở vùng quê Xuyên Hải có khỉ.

Có người đang cười, trốn sau nhà hoang mà cười, tiếng cười rất ré. Chỉ cười một lúc, như thể sợ bị Lục Ly phát hiện. Tiếng cười đó hệt như tiếng cười gian xảo của một ông lão sáu mươi tuổi, vừa nham hiểm vừa đê tiện.

Lục Ly nhặt một cây gậy gỗ dưới đất để phòng thân.

Cậu tiếp tục đi về phía trước, hễ cậu quay lưng đi, sau lưng lại vang lên tiếng cười khanh khách gian xảo của khỉ, đứt quãng, kèm theo tiếng của một loài linh trưởng nào đó đang bò bằng bốn chi trên mặt đất. Hơn nữa không chỉ có một con, từ trong những viên gạch, những mảng tơ nhện của những ngôi nhà hoang, liên tục vang lên những tiếng động lạ, cùng tiếng lưỡi hái rỉ sét cọ vào gạch đỏ.

Chuyện này tuyệt đối không bình thường.

Lục Ly tăng tốc, từ đi nhanh chuyển sang chạy chậm, từ chạy chậm chuyển sang chạy nước rút, tiếng động sau lưng cũng ngày càng dồn dập, càng gấp gáp, như những con chó săn đang bám riết theo dấu chân cậu. Trong đầu cậu lóe lên vô số ý nghĩ, chẳng hạn như ngôi làng này đã sớm bị khỉ hay sơn tiêu gì đó chiếm giữ, hoặc là người già trong làng đều đã bị chó hoang đói lả xé xác.

Tiếng động kỳ quái sau lưng ngày càng gần, tiếng khỉ kêu cót két không còn che giấu nữa, vang lên ngay bên tai Lục Ly, ngay sau lưng Lục Ly.

Là khỉ sao? Chắc là khỉ nhỉ? Tim Lục Ly đập thình thịch, đó tuyệt đối không phải tiếng khỉ, đó là tiếng người, là người đang giả tiếng khỉ, nhưng… tại sao?

Cậu cảm thấy ba lô của mình bị giật mạnh một cái, người loạng choạng, nhưng phản ứng của Lục Ly cực nhanh, cậu đột ngột dùng sức, thoát khỏi thứ đang kéo ba lô, lao về phía trước với tốc độ chạy nước rút. Những thứ đó vẫn bám riết không tha, Lục Ly thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước bọt chảy ròng ròng.

“GÂU!” Tiếng chó sủa vang trời vang lên trước mặt Lục Ly, cậu chỉ cảm thấy đầu óc bị tiếng sủa vang dội này làm cho tê dại. Trong phút chốc, không khí như ngưng đọng, Lục Ly thấy mây trên bầu trời xanh thẳm biến đổi nhanh chóng, trắng xóa như chó trắng, thoáng chốc đã tan biến. Một con chó vàng lớn cao đến đầu gối đứng trước mặt cậu, lông xù, mũi đen, là một con chó nhà quê điển hình, tiếng sủa vừa rồi chính là của nó.

“Chàng trai trẻ, cậu tìm ai?” Bên cạnh con chó vàng, một ông lão chống gậy đứng đó, mái tóc bạc trắng như cỏ khô, nếp nhăn trên mặt tựa như những rãnh sâu, bàn tay tựa que than còn cầm một chiếc mũ rơm.

Hơi thở của Lục Ly có chút gấp gáp, cậu quay đầu nhìn lại: “Có quái vật…” Nhưng con đường nhỏ sau lưng lại yên tĩnh và thanh bình, cơn gió đầu xuân lướt qua những cành cây khô, như thể mọi thứ đều là ảo giác của cậu.

Lục Ly ngẩn người: “Có thứ kêu tiếng khỉ đuổi theo tôi, còn muốn cướp ba lô của tôi.”

“Là trẻ con trong làng nghịch ngợm thôi.” Ông lão nói.

Trẻ con trong làng? Trẻ con ở đâu lại gây ra động tĩnh như vậy? Lục Ly vừa định phản bác, thì thấy con chó vàng nhiệt tình lại gần, liếm ống quần Lục Ly. Cậu đành nuốt câu hỏi vào trong.

Ông lão lại hỏi lần nữa: “Chàng trai trẻ, cậu tìm ai?”

“…Cháu tìm vợ chồng Mai Tú Trưng.”

Ông lão thở dài một tiếng, quay người đi: “Theo ta.” Lục Ly còn chưa kịp động đậy, con chó vàng đã ân cần dẫn đường cho Lục Ly, lưỡi chó thè ra. Lục Ly vẫn không thể tin nổi mà nhìn con đường đất vừa đi qua, chỉ có thể thấy những dấu chân hoảng hốt của mình, những tiếng động lạ trước đó như thể thật sự chưa từng tồn tại.

Không thể nào… Cậu rõ ràng cảm thấy có người đang dùng sức nắm lấy ba lô của mình, còn nghe thấy tiếng hái kéo lê trên đất.

Đó không phải là trẻ con.

Lục Ly do dự đi theo ông lão bước chân tập tễnh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, nhưng hiện tượng kỳ lạ đó không hề xảy ra nữa. Gió nhẹ nắng ấm, mọi thứ vẫn bình thường.

“Ông ơi, trong làng còn trẻ con không ạ? Cháu nghe nói… Làng Sơn Trúc không còn người trẻ nữa.” Lục Ly hỏi.

“Có.” Ông lão nói rất chậm, từng chữ từng chữ một. Ông không giải thích gì thêm.

“Nhà họ Mai chết sạch lâu rồi.” Ánh mắt ông có chút đục ngầu, như đang hồi tưởng chuyện xưa. Ông lão giơ cây gậy lên, chỉ về phía một ngọn đồi nhỏ cây cối um tùm: “Đó là nhà cũ của nhà họ Mai, đã nhiều năm không ai trông nom rồi.”

Lục Ly còn chưa tiêu hóa hết thông tin mà ông lão mang lại, lại nghe ông run rẩy nói: “Chàng trai trẻ, đến nhà ta ngồi một lát đi. Có vài chuyện… phải từ từ nói cho cậu nghe.”

Con chó vàng gâu gâu hai tiếng, vẫy đuôi quanh Lục Ly, có thể thấy, chú chó nhà quê này rất thích Lục Ly. Lục Ly nhìn quanh, quả thật không thấy người sống nào khác, do dự một lát, cuối cùng vẫn đồng ý. Cậu vứt cây gậy phòng thân đi, đột nhiên nhận ra, chuyến đi đến Làng Sơn Trúc lần này, e rằng không hề đơn giản.