Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 5: Năm tháng tựa lưỡi dao - Chương 7: Nhà họ Mai có cô con gái mới lớn (Phần 4)

Khi Lục Ly tỉnh lại lần nữa, cậu nhận ra mình không bị chôn lấp trong bùn đất, cũng chẳng bị lũ cuốn đến tận cùng thế giới. Cậu chỉ yên ổn nằm trên bãi biển, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, thoải mái vô cùng. Phải, là bãi biển, bãi biển ngay cạnh biển cả, khách du lịch đi thành từng nhóm hai ba người, chỉ có mình cậu trơ trọi một mình.

Cơn đau râm ran trong đầu đã dịu đi đôi chút, khả năng tư duy cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Không còn hồ nghi gì nữa, cô gái ban nãy chính là Mai Cẩm Lưu, mẹ đẻ của An Bách Lệ. Mà trận lụt vừa rồi, có lẽ chính là lí do tái sinh của Mai Cẩm Lưu. Còn về việc tại sao giây trước còn ở làng quê, bây giờ lại bất ngờ đến bãi biển, Lục Ly cũng chỉ có một suy đoán lờ mờ.

Bây giờ có thể xác nhận, người đầu tiên dùng sợi dây chuyền chính là Mai Cẩm Lưu. Vậy thì, lần tái sinh đầu tiên của Mai Cẩm Lưu là do bỏ mạng trong trận lụt, cho nên Mai Cẩm Lưu sau khi tái sinh đã báo cho những người khác trong làng Sơn Trúc trước khi trận lụt xảy ra, xem như đã hóa giải một bi kịch nhỏ trong thiên tai. Nghĩ vậy, mẹ đẻ của An Bách Lệ có lẽ cũng không phải là một người phụ nữ không thể cứu vãn?

“Anh… chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa?” Một người phụ nữ dừng lại ngay trước mặt Lục Ly, cô cỡ chừng hai mươi tuổi, mặc đồ bơi kín kẽ, đội mũ đi biển màu xanh da trời. Nét mặt người phụ nữ này có vài phần tương tự An Bách Lệ, nhưng ngũ quan không hề tinh tế bằng An Bách Lệ, từng cái nhíu mày nụ cười của người phụ nữ này lại có thêm vài phần sành đời và thực dụng khó tả.

Lục Ly không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

“Chúng ta chắc chắn đã gặp nhau ở đâu đó rồi, phải không?” Mai Cẩm Lưu nhíu mày, “Nhưng, lạ thật, tôi lại không nhớ ra ngay được… hình như là chuyện của rất lâu về trước rồi…”

Cơn đau lại tăng thêm. Dường như chỉ cần đến gần Mai Cẩm Lưu, đầu óc sẽ đau đến không thể suy nghĩ.

“Cẩm Lưu, em đang làm gì vậy?” An Cố Lai cỡ chừng hai mươi tuổi vóc dáng cao lớn, dáng vẻ ngây ngô. Anh chỉ mặc quần đi biển, vẫn chưa có bụng bia, hốc mắt cũng không hề trũng sâu. Nhưng Lục Ly liếc mắt một cái đã nhận ra sự lo lắng bên trong người đàn ông này, anh ta không tự chủ tỏ ra ý thù địch với Lục Ly, dường như không ưng ý khi thấy Mai Cẩm Lưu đến gần người đàn ông khác, người đàn ông này là kẻ cho đi trong mối quan hệ này. Chỉ có kẻ cho đi mới thấp thỏm không yên vì những phí tổn chìm của tình yêu. An Cố Lai vô phép chỉ vào Lục Ly: “Em quen anh ta sao?”

“Không nói rõ được. Hình như đã gặp rồi, nhưng lạ lắm, không thể nào… nếu thật sự là cậu ta, cậu ta không thể trẻ như vậy được…” Mai Cẩm Lưu dường như đặc biệt bận tâm đến vấn đề này, cô mong ngóng nhìn Lục Ly, mong chàng trai trẻ có thể cho một lời đáp.

“Này, Cẩm Lưu hỏi cậu đấy!” An Cố Lai đẩy Lục Ly một cái.

Lục Ly chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, không muốn nói chuyện. Nhưng cậu đã đánh An Cố Lai một lần rồi, không ngại làm thêm lần nữa. Nếu đây là một giấc mơ, thì giấc mơ này cũng quá thật rồi, từng sợi tóc của Mai Cẩm Lưu ngay trước mắt, vết mụn trên da An Cố Lai, còn có cơn đau không thể nào là giả kia.

An Cố Lai lại đẩy Lục Ly một cái, Lục Ly vung tay chộp lấy chai Coca-Cola thủy tinh bên cạnh đập vào người An Cố Lai, An Cố Lai mặt mày đầy máu ngã xuống đất, còn Mai Cẩm Lưu chỉ lạnh nhạt nhìn An Cố Lai, rồi lại quay sang Lục Ly đang ôm đầu: “…Cậu rốt cuộc là ai… có phải tôi thật sự… đã…”

Không nghe rõ lời cô nói nữa, đầu Lục Ly đau dữ dội hơn bao giờ hết, cậu chịu đựng cơn đau ngồi xổm trên bãi biển, hỏi ra vấn đề cậu quan tâm nhất: “Cái giá phải trả làm sao để xóa bỏ?!”

Cái giá phải trả! Cái giá phải trả của An Bách Lệ!

Cậu có thể thấy Mai Cẩm Lưu kinh hoàng tột cùng, cô dường như muốn níu lấy vai Lục Ly, nhưng Lục Ly đã mất đi tri giác trước một bước. Thế giới của cậu lại một lần nữa chìm vào bóng tối.

Khi Lục Ly mở mắt ra lần nữa, cậu đã trở về nhà cũ họ Mai. Cậu ngồi bên bàn tròn, ngay trước mắt là một tách trà, trà vẫn còn nóng, như thể có người vừa pha riêng cho cậu.

“Tốt nhất cậu đừng đụng vào bất cứ thứ gì. Nếu tôi đoán không nhầm, cậu càng nhúng tay vào xung quanh, đầu cậu sẽ càng đau dữ dội.” Đối diện bàn tròn còn có một người phụ nữ cỡ chừng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, chính là Mai Cẩm Lưu.

Đây là lần thứ ba Lục Ly gặp cô. Lần đầu tiên gặp cô, cô chỉ là một cô bé hơn mười tuổi. Lần thứ hai gặp cô, cô mới vừa yêu An Cố Lai không lâu. Mà lúc này đây, cô đã trút bỏ đi chút ngây ngô thời trẻ, chút sành đời và thực dụng kia đã được giấu kín rất kỹ: “Trước khi cậu rời đi, tôi muốn trao đổi thông tin nhiều nhất có thể, luân phiên hỏi đáp, được không?”

“Đây là một giấc mơ… hay là gì?” Lục Ly hỏi.

“Đối với cậu là mơ sao?” Mai Cẩm Lưu lấy một cuốn sổ ra, ghi lại gì đó lên trên, “Tôi phải nói cho cậu biết, đây không phải là mơ, đây chính là thực tại. Đến lượt tôi hỏi, cậu tiếp xúc với thứ này khi nào? Năm nào tháng nào?” Cô đặt một sợi dây chuyền còn lại ba viên pha lê lên bàn.

Hai người nói chuyện cách một chiếc bàn, cơn đau đầu của Lục Ly không hề rõ ràng: “…Không nhớ rõ nữa, khoảng chừng sau năm 2020.”

Vẻ mặt Mai Cẩm Lưu cứng đờ, cô ngây người nhìn Lục Ly: “Cậu đến từ tương lai? Vậy, vậy tôi có sống sót không? Cuối cùng tôi có hóa giải được cái giá phải trả của việc tái sinh không?”

“…Không. Đối với tôi, cô đã là người chết được mười bảy năm rồi.”

Mai Cẩm Lưu ngồi sụp xuống ghế, hồi lâu không nói nên lời.

“Tại sao tôi có thể nói chuyện với cô? Rõ ràng tôi chỉ đang ngủ ở làng Sơn Trúc, tại sao lại… lại gặp được cô?”

Đối với Lục Ly, mọi thứ ngay trước mắt đều có cảm giác không thật, cậu cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ kỳ lạ mà thôi. Cậu nhớ đến Trang Chu mộng điệp, không biết lúc này mình rốt cuộc là Trang Chu, hay là con bướm?

“Tôi không biết.” Mai Cẩm Lưu cười khổ lắc đầu, “Đối với tôi, tôi đã gặp cậu tổng cộng ba lần. Lần đầu tiên là trước khi tôi tái sinh, tôi đến nhà dì Triệu mượn… mượn cái gì ấy nhỉ?”

“Thuốc mỡ trị bỏng.”

“Đúng, năm đó tôi mới mười một tuổi.” Mai Cẩm Lưu gật đầu, “Lần thứ hai gặp cậu, cậu đã đánh chồng tôi một trận trên bãi biển. Rồi cậu biến mất. Đây là lần thứ ba.”

“Đối với tôi, tôi chỉ là mơ một giấc mơ, không ngừng nhảy cóc trong mơ thôi.”

“Vậy cậu rốt cuộc là ai? Tại sao lại tiếp xúc được với sợi dây chuyền này?”

“Tôi là chồng của con gái cô. Tôi và con bé đã cùng nhau tái sinh.” Sau một hồi đắn đo, Lục Ly quyết định nói ra sự thật, “Cái giá phải trả của con bé đang dần dần ứng nghiệm, tôi đến làng Sơn Trúc để tìm cách hóa giải cái giá phải trả.”

“Con… con gái tôi…” Mai Cẩm Lưu ngẩn người, “Con bé… tên là gì?” Giọng nói lại có vài phần căng thẳng và mong ngóng.

“An Bách Lệ.”

“Họ An?” Cô ngẩn ra.

“An Cố Lai đã nuôi con bé lớn khôn. Nhưng tuổi thơ của con bé không hề hạnh phúc.” Lục Ly nói câu này với một chút cảm xúc.

“…An Cố Lai…” Ánh mắt cô lơ đãng, “Tôi có lỗi với anh ấy…”

“Người cô có lỗi là An Bách Lệ.”

“Tôi… là lỗi của tôi. Cậu có thể thay tôi van nài chồng và con gái tôi được không?” Mai Cẩm Lưu van nài.

“Tôi không làm được. Cô đã là người chết rồi, đừng tạo ra những ảnh hưởng vô ích cho con bé nữa. Con bé bây giờ rất vui vẻ, tôi không muốn con bé lại vì chuyện của thế hệ trước mà mặc cảm.” Nói xong câu này, Lục Ly cảm thấy cơn đau râm ran trong đầu lại tăng lên, “Tôi… đầu lại đau rồi, trả lời tôi thêm một câu nữa… cô rốt cuộc biết bao nhiêu về việc tái sinh?”

Mai Cẩm Lưu có chút thẫn thờ, cô dường như vẫn còn đang nghĩ đến chuyện của con gái, một lúc sau mới nhớ ra trả lời câu hỏi của Lục Ly: “Tôi vẫn luôn nghiên cứu về tái sinh và cái giá phải trả, nhưng nhất thời không thể nói rõ ràng được… Hay là thế này, trước khi chết tôi sẽ để lại một cuốn nhật ký ở nhà cũ họ Mai tại làng Sơn Trúc, nói cho cậu biết tất cả thông tin tôi nắm được… nhưng, nhưng cậu có thể cho tôi biết…”

“Cho cô biết gì?”

“Con gái tôi, Bách Lệ nó, nó cao bao nhiêu? Sức khỏe có tốt không? Thành tích học tập có tốt không?” Cô mất đi vẻ bình tĩnh ban nãy, có chút hoảng loạn. Lục Ly vốn tưởng cô sẽ tiếp tục hỏi về sợi dây chuyền, không ngờ trong lòng người phụ nữ này, cuối cùng vẫn là con gái mình quan trọng hơn.

“…Con bé mọi thứ đều ổn. Là cô gái tuyệt vời nhất trên đời.” Lục Ly nói dối.

“Vậy, vậy sao?” Mai Cẩm Lưu nở một nụ cười thanh thản, “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Nhưng cậu hãy nhớ, tôi bằng lòng đưa nhật ký cho cậu không phải vì cậu đặc biệt thế nào, mà chỉ vì cậu là chồng của Bách Lệ…”

“…Tôi biết…” Tầm nhìn lại bắt đầu mờ đi, câu cuối cùng cậu nghe được từ Mai Cẩm Lưu là:

“Tôi sẽ chôn cuốn nhật ký ở vị trí cậu đang ngồi… sau khi tỉnh lại nhất định phải nhớ kỹ…”