Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 5: Năm tháng tựa lưỡi dao - Chương 11: Thiên Đạo Bất Công

Sau khi xé cuốn nhật ký, Lục Ly ngồi trên mô đất đá bên cánh đồng, nhìn ra cánh đồng trải dài vô tận. Cậu thấy dãy núi trập trùng phía xa, thấy đàn chim lượn vòng trên bầu trời, còn thấy gió lùa qua những rặng cây khô. Cậu thấy biển cả, thấy núi tuyết, thấy An Bách Lệ bé nhỏ lẻ loi dắt theo quả bóng bay hình cá heo đi về nhà, thấy An Bách Lệ lúc trưởng thành khóc gào "đừng rời xa em". Hóa ra tất cả đã được định sẵn, duyên phận của hai người từ lâu đã khép lại thành một vòng tuần hoàn.

Giờ đây, Lục Ly đã biết cách cứu rỗi An Bách Lệ. Nhưng, cậu phải làm sao? Lẽ nào lại giống như Mai Cẩm Lưu, chuyển cái giá phải trả cho những người đáng thương không liên quan?

Mỗi khi lòng rối bời, Lục Ly lại thích tìm Sở Tĩnh Di hoặc Ôn Hổ Phách để trò chuyện. Người trước sẽ khiến cậu vui vẻ cả về thể xác lẫn tinh thần, người sau lại có thể giúp cậu thông suốt suy nghĩ. WeChat của Ôn Hổ Phách cũng là do cậu giúp đăng ký, mở WeChat ra, nhìn ảnh đại diện mặc định là trời xanh mây trắng của Ôn Hổ Phách, do dự hồi lâu, cuối cùng Lục Ly vẫn mở giao diện trò chuyện với Sở Tĩnh Di.

【Lục Ly: Chào buổi sáng.】

Sở Tĩnh Di trả lời rất nhanh.

【Ngỗng ngố: Không sớm nữa đâu! Cậu xem mấy giờ rồi kìa!】

Giọng điệu của cô nhóc khiến Lục Ly nhớ lại hồi còn đi học, cảnh ngài lớp trưởng chống nạnh răn dạy cậu đừng trốn học. Nếu xung quanh không có ai, Lục Ly sẽ lén ôm lấy vòng eo thon như cành liễu của cô nhóc, chỉ cần hơi ghé mặt lại gần một chút, cô Ngỗng ngố sẽ đỏ mặt như hoa, còn mím chặt môi, nửa cầu xin nửa cứng rắn nói: "Không được hôn tớ."

Đương nhiên là không được hôn cô, vì cô và An Bách Lệ đã hẹn ước, trước khi tốt nghiệp cấp ba, không ai được phép ăn vụng. Cô nhất định sẽ giữ lời hứa, cô tin Bách Lệ cũng sẽ như vậy…

【Lục Ly: Di Bảo, tớ muốn hỏi cậu một chuyện, được không?】

Xấu hổ thật, ngần này tuổi rồi còn phải đi hỏi han một cô nhóc ngây thơ.

【Ngỗng ngố: Hả? Chuyện mà cậu cũng không biết thì sao tớ biết được chứ.】

【Lục Ly: Di Bảo, cậu đã bao giờ làm sai chuyện gì chưa?】

【Ngỗng ngố: Đương nhiên là có rồi. Hồi lớp mười tớ đối xử với cậu rất hung dữ… Bây giờ tớ vẫn còn hối hận lắm, xin lỗi cậu, Lục Ly… #rưng rưng】

Lục Ly nhìn biểu cảm nhỏ mà cô Ngỗng ngố gửi, bất giác mỉm cười. Con bé ngốc này, vẫn còn áy náy vì chuyện đó sao? Bây giờ người phải áy náy là Lục Ly cậu mới đúng.

【Lục Ly: Di Bảo, nghe tớ nói này, nếu, tớ nói là nếu, nếu vì một người rất quan trọng, cậu cần phải làm một chuyện sai trái, cậu có làm không?】

Cô gái im lặng rất lâu.

【Ngỗng ngố: Không có cách nào vẹn cả đôi đường sao?】

【Lục Ly: Không có.】

【Ngỗng ngố: Vậy nếu không làm thì sẽ thế nào?】

【Lục Ly: Vậy thì người rất quan trọng đó sẽ biến mất mãi mãi khỏi thế giới của cậu.】

【Ngỗng ngố: Lục Ly cậu ghét tớ à? Xin lỗi… có phải tớ đã làm chuyện gì khiến cậu ghét không… cậu đừng nói như vậy được không…】

Lục Ly bật cười, tâm tư của thiếu nữ luôn tinh tế như vậy, cô lại tưởng Lục Ly giận mình, con bé ngốc này phản ứng đầu tiên lại là xin lỗi một cách khó hiểu, có lẽ Lục Ly đã đánh giá thấp vị trí của mình trong lòng cô Ngỗng ngố.

【Lục Ly: Đồ ngốc, không phải giận cậu đâu.】

【Ngỗng ngố: …Có thể không chọn không… Nếu tớ gặp phải chuyện như vậy, cứ để tớ biến mất là được rồi, như vậy mọi người sẽ không ai phải khó xử nữa.】

Quả nhiên là câu trả lời của Sở Tĩnh Di, tâm tư của cô gái này thật trong sáng, lại thật ngây ngô. Người được yêu thương quá mức và người thiếu thốn tình thương có một điểm chung, họ đều thích hy sinh bản thân. Người trước là vì bản thân mà hy sinh, người sau là vì người khác mà hy sinh. Tiếc là trên đời này làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường, không phụ Như Lai cũng chẳng phụ nàng?

【Lục Ly: Di Bảo, Bách Lệ dậy chưa? Cho tớ nói chuyện với cậu ấy một lát, được không?】

【Ngỗng ngố: Không được, Bách Lệ ngủ say lắm, tớ gọi bao nhiêu lần cũng không dậy. Cậu ấy chắc chắn mệt lắm rồi, cậu để cậu ấy nghỉ ngơi thêm chút đi.】

Gọi thế nào cũng không dậy sao? Triệu chứng có vẻ nặng hơn rồi… Lục Ly dùng giọng đùa giỡn bảo cô Ngỗng ngố chụp một tấm ảnh An Bách Lệ lúc ngủ gửi qua. Lát sau, Sở Tĩnh Di quả nhiên gửi đến một tấm ảnh. Trong ảnh, An Bách Lệ yên tĩnh nằm nghiêng, hàng mi dài buông xuống, đổ bóng hình cánh bướm lên làn da trắng nõn, Lục Ly cho rằng An Bách Lệ có đôi mày ngài đẹp nhất thế gian, mỗi khi cô cười ngây ngô, đôi mày lại khẽ nhíu lại, tựa cánh chim hồng đang dang rộng. Có lẽ cô gái này cũng từng phạm lỗi, cũng từng ích kỷ, nhưng Lục Ly chưa bao giờ thực sự ghét cô, ngay cả những ngày đầu mới trùng sinh, trong lòng cậu vẫn luôn dành cho cô một góc mềm yếu.

Nhân vô thập toàn, ở bên An Bách Lệ, Lục Ly học được cách bao dung. Đây mới là tình yêu của họ.

"Anh đối xử tốt với em như vậy không sợ em ăn vạ anh à?"

"Em muốn ở bên anh, cho đến tận cùng thế giới."

"Em muốn anh yêu em thêm lần nữa."

"Đừng bao giờ rời xa em được không?"

"Anh yêu, em nhớ anh chết đi được~"

"Sẽ không đi đâu… không đi đâu… cả đời cũng không đi… oa oa…"

Từng cảnh tượng ở bên An Bách Lệ lướt qua trong đầu như đèn kéo quân, từng nụ cười, từng nét cau mày, từng niềm vui, từng cơn giận của cô gái này đều hiện rõ mồn một.

Có gì có thể so sánh với An Bách Lệ chứ? Mỗi cô gái trong lòng cậu đều là độc nhất vô nhị, đều là bảo vật không gì sánh được. Trong đó, chỉ riêng An Bách Lệ là một viên ngọc thô, cô đã giao phó tất cả của mình cho Lục Ly, mặc cho Lục Ly điêu khắc. Nếu đã vậy, cậu còn có lựa chọn nào khác sao?

"Đây là lời giải duy nhất cho cái giá phải trả sao?" Lục Ly cười khổ nhìn lên trời, "Đây rốt cuộc là cái giá phải trả của Bách Lệ, hay là cái giá phải trả của mình?"

Cậu kết thúc cuộc trò chuyện với Sở Tĩnh Di, nghĩ ngợi một lúc, rồi gửi một tin nhắn cho chị Nhã Mộng: "Chị, em nhớ chị rồi."

Chị Nhã Mộng không trả lời, chị vừa mới đến đội hai, chắc là chưa dám lơ là công việc.

Lại gọi điện cho Trần Gia Ninh, cô Hổ con bắt máy ngay lập tức, hung hăng nói: "Làm gì? Sắp vào lớp rồi, tự nhiên gọi điện làm gì?"

"Nhận được quà chưa?" Lục Ly sau khi nhận được tiền mừng tuổi của nhà họ Sở, đã gửi cho cô Hổ con một món quà xin lỗi, là một con lật đật đấm bốc dán tên Lục Ly, chỉ cần dùng ngón tay búng một cái, đầu con lật đật Lục Ly sẽ lắc lư ngả nghiêng, hệt như một võ sĩ quyền anh bị trúng đòn nặng.

"Hừ. Quà gì mà rách nát, một món đồ chơi nhỏ mà cũng đòi xin lỗi à? Mơ đi." Cô Hổ con hừ tới hừ lui, "Còn chuyện gì nữa không? Không có thì cậu mau cúp máy đi, tớ còn phải vào lớp nữa."

"Ừm. Vậy cậu cúp đi."

"Tớ không cúp. Lười động ngón tay." Trần Gia Ninh nói.

"Cậu ghét tớ không?"

"Tớ ghét cậu chết đi được. Dựa vào tình huống đặc biệt lần trước mà lừa mất… mất nụ hôn đầu của tớ." Nói đến nửa câu sau, giọng Trần Gia Ninh lí nhí hơn nhiều.

"Tớ không ghét cậu. Tạm biệt." Lục Ly không đợi cô Hổ con trả lời, đã cúp máy.

Cuối cùng, cậu gửi tin nhắn cho Ôn Hổ Phách: "Đang bận à?"

Ôn Hổ Phách gửi lại một tấm ảnh: "Đang bận làm thuê cho đại biểu xuất sắc đây."

"Vất vả rồi."

"Ừm." Một tiếng "ừm" nhẹ như mây bay gió thoảng, cũng không biết trong lòng cô gái này rốt cuộc đang nghĩ gì.

Tắt điện thoại, Lục Ly chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng nào đó. Cậu đứng dậy đi về phía nhà cũ họ Mai, một lần nữa đi qua những nấm mồ tượng trưng cho năm tháng và bi thương, Lục Ly bước vào ngôi nhà cũ. Sâu trong nhà cũ vẫn có tiếng lê bước loạng choạng, chỉ là lần này Lục Ly không còn cảm thấy sợ hãi, trong lòng chỉ có sự thương hại. Người dân làng sâu trong nhà cũ đó, lại đang gánh chịu cái giá phải trả như thế nào?

Bên tường có một chiếc búa tạ giăng đầy tơ nhện, là do Mai Cẩm Lưu để lại sao? Chiếc búa mà mỗi lần vung lên lại được thưởng hai mươi lăm đồng? Chiếc búa đã gây ra hậu quả không thể cứu vãn?

Cậu tháo mặt dây chuyền trên cổ xuống, ném nó xuống đất, rồi bình tĩnh nhặt chiếc búa tạ đó lên. Trong đầu cậu lóe lên rất nhiều hình ảnh, có sự ích kỷ và ngông cuồng của Mai Cẩm Lưu, có sự tuyệt vọng ẩn giấu dưới vẻ bình tĩnh của ông trưởng thôn, có An Bách Lệ ôm ngực ho khan đau đớn, còn có những người nghèo không đủ áo mặc sâu trong khu nhà thuê giá rẻ.

Trên đời vốn không có yêu và hận, tất cả chỉ là người thường tự làm khổ mình mà thôi.

"Mẹ kiếp, lão trời già khốn nạn!"

Búa sắt hạ xuống, đập tan mặt dây chuyền thành từng mảnh, những mảnh vỡ lấp lánh văng tung tóe, tựa như một cơn mưa rào bất chợt. Ánh mắt thiếu niên tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng. Nếu An Bách Lệ có cái giá phải trả, thì cứ để cậu gánh chịu là được rồi. Dù có phải gánh chịu cái giá gấp đôi, cậu cũng không hề sợ hãi.