Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 5: Năm tháng tựa lưỡi dao - Chương 12: Vạn Vật Hữu Thời

Thời gian trôi thật chậm, chậm đến mức Lục Ly có thể thấy rõ mạng nhện nơi góc tường bị gió khẽ lay động, dường như thế giới này đã vô tình xảy ra một biến đổi lớn lao, lại dường như đó chỉ là ảo giác của cậu. Tiếng động từ sâu trong căn nhà cũ của nhà họ Mai đã hoàn toàn biến mất, vĩnh viễn không bao giờ vang lên nữa, cán gỗ của cây búa sắt trong tay bắt đầu mục nát, tựa như chiếc bánh quy tan chảy. Vận rủi nào đó mà ngôi làng này phải gánh chịu, dường như đã bị chặt đứt sau khi Lục Ly vung búa xuống, lặng lẽ không một tiếng động.

Cậu không biết tại sao mình lại có thể trùng sinh cùng An Bách Lệ.

Cậu cũng không biết, với tư cách là một người trùng sinh, việc tự tay đập vỡ mặt dây chuyền sẽ gây ra hậu quả gì.

Càng không biết Mai Cẩm Lưu rốt cuộc đã có được sợi dây chuyền này như thế nào.

Trên thế giới này còn quá nhiều điều chưa biết, bí ẩn nhiều đến mức tạo thành một đại dương vô tận, còn con người chẳng qua chỉ là những lữ khách trôi dạt trên chiếc thuyền con đơn độc giữa biển cả. Nếu vì những điều chưa biết mà sợ hãi, rụt rè, từ đó chọn cách bo bo giữ mình, thì cậu và Mai Cẩm Lưu có gì khác nhau? Tâm lý của cậu vững hơn Bách Lệ, năng lực hành động cũng mạnh hơn, thông tin nắm được cũng nhiều hơn, để cậu gánh chịu cái giá phải trả là kết quả tốt nhất rồi.

Lục Ly nhặt những mảnh pha lê vương vãi trên đất lên, vừa chạm vào đã thấy lạnh buốt, chất liệu bình thường không có gì lạ, ném vào chợ đồ chơi cũng chẳng ai nhận ra sự đặc biệt của nó. Theo lời Mai Cẩm Lưu, sợi dây chuyền này sẽ tự động phục hồi vào ngày hôm sau, thế là Lục Ly nhặt các mảnh vỡ lên, tìm một cây xẻng sau nhà cũ, chôn những mảnh vỡ của sợi dây chuyền bên cạnh mộ của Mai Cẩm Lưu. Cứ để nó vĩnh viễn yên nghỉ trong ngôi làng không ai ngó ngàng này đi.

Làm xong những việc này, Lục Ly nhận được tin nhắn của Sở Tĩnh Di, cô nói Bách Lệ đã tỉnh, đang ầm ĩ đòi gọi video cho Lục Ly, cô Ngỗng ngố mềm lòng nên đã đồng ý.

Lục Ly bất giác đưa tay sửa lại tóc, muốn thể hiện dáng vẻ đẹp nhất của mình trước mặt An Bách Lệ, nhưng cậu lại để ý thấy tay mình dính đầy bùn đất lúc đào hố, bỗng nhớ lại lời ông trưởng thôn đã nói, khi đối diện với Mai Cẩm Lưu, đám thiếu niên luôn dùng đôi tay dính đầy bùn đất để vuốt tóc mình… Vạn vật dường như đều nằm trong một vòng tuần hoàn, bi kịch và hài kịch luôn thay phiên nhau xuất hiện, Lục Ly không khỏi đoán rằng, trong quá khứ xa xôi hơn nữa, liệu có một nhân vật nào đó giống Mai Cẩm Lưu cũng từng sử dụng viên pha lê trùng sinh không?

“Cưng…” Gương mặt xinh xắn của An Bách Lệ xuất hiện trên màn hình điện thoại, cô theo quán tính định gọi Cưng ơi, nhưng để ý thấy cô Ngỗng ngố đang ngốc nghếch ngồi xếp bằng bên cạnh, liền đổi giọng nói, “Lục Ly Lục Ly, em nói anh nghe, em vừa mới mơ một giấc mơ siêu siêu ly kỳ luôn!”

Ham muốn chia sẻ là một biểu hiện của tình yêu, càng yêu một người, càng thích thổ lộ tâm tư của mình cho đối phương. Nhỏ như việc giẫm nát một chiếc lá phong trên đường mà nảy sinh suy tư, lớn như việc gặp phải biến cố trong đời mà sinh ra mông lung, lạc lối.

“Em mơ thấy gì thế?”

“Em mơ thấy, mơ thấy thực ra em đã gặp anh từ rất rất rất lâu rồi!” Trong mắt An Bách Lệ lấp lánh những tia sáng mang tên hạnh phúc, “Chắc chắn là một duyên phận rất đặc biệt! Em mơ thấy hồi nhỏ đã gặp anh rồi, nhưng lại không giống như mơ… Tóm lại, tóm lại…”

Ngàn lời vạn chữ của An Bách Lệ nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng hóa thành lời đường mật ngọt ngào của thiếu nữ: “Tóm lại anh mau về đi, em… em và Tĩnh Di đều nhớ anh rồi.”

Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc là mèo ăn cá, chó ăn thịt, Ultraman đánh quái vật nhỏ, hạnh phúc là có thể bình an trải qua mỗi ngày cùng họ.

“Ừ. Hôm nay anh sẽ về.” Lục Ly cũng không biết nụ cười trên mặt mình rạng rỡ đến nhường nào.

Chuyện đã được giải quyết… tạm thời. Không cần phải ở lại làng Sơn Trúc nữa, Lục Ly định cảm ơn ông trưởng thôn một lần nữa rồi mới rời đi, cậu mơ hồ có cảm giác, trước khi sợi dây chuyền bị phá hủy, ngôi làng này đâu đâu cũng ẩn chứa nguy hiểm, có lẽ chính trưởng thôn Cung và Chiêu Tài đã che chở cho cậu. Trên đường về, cảnh vật trong làng lại thay đổi, cỏ dại vốn cao đến nửa người đã mọc um tùm, nuốt chửng tất cả những con đường quê nhỏ, giữa đám cỏ dại vốn tĩnh lặng lại xuất hiện những con vật nhỏ nhảy nhót, thêm vài phần tang thương, cũng thêm vài phần sức sống.

Đi đến trước sân nhà trưởng thôn Cung, nhìn từ xa, Lục Ly bỗng cảm thấy ngôi nhà cũ này dường như đã u ám đi nhiều, ngói trên mái mười phần chỉ còn lại ba, trong sân đầy cành khô lá úa, như thể đã nhiều năm không có người ở. Cậu thấy Chiêu Tài đang nằm trước cánh cửa đóng chặt, nhưng Chiêu Tài dường như không còn là con chó vàng lớn hoạt bát, trẻ trung ngày nào nữa, lông nó rối bù, ánh mắt đục ngầu, già nua thấy rõ, nó đã là một con chó già rồi.

Thấy Lục Ly, đôi mắt chó của Chiêu Tài lóe lên một tia sáng yếu ớt, nó chậm chạp đứng dậy, cà nhắc đi đến trước mặt Lục Ly, liếm giày cậu như lúc trước.

“…Trưởng thôn Cung…” Lục Ly gọi một tiếng, không có ai đáp lại.

Trước cửa treo một chiếc ổ khóa lớn, ổ khóa đã gỉ sét, rõ ràng ngôi nhà này đã lâu không có người ở, có lẽ là năm năm, có lẽ là mười năm?

Đây chính là cái giá phải trả sao?

Lục Ly hồi lâu không nói nên lời.

“Chiêu Tài, mày đã ở đây bao nhiêu năm rồi?”

Con chó già có linh tính lần này không “gâu gâu” đáp lại nữa, vì cổ họng nó đã khàn đặc rồi, nó chỉ có thể gắng gượng đi vòng quanh Lục Ly, hệt như một người đang hoài niệm bạn cũ. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, nó cũng sẽ trở về với số mệnh của mình? Lục Ly buồn bã xoa đầu Chiêu Tài, lần đầu gặp mặt, chính con chó vàng lớn này đã dọa chạy đám trẻ đuổi theo cậu, buổi tối cũng là nó canh gác ngoài cửa, Lục Ly mới có thể nghe thấy tiếng chó sủa trong “cơn mơ” đó…

“Chiêu Tài, có muốn đi cùng tao không?”

Con chó vàng già đi về phía cổng lớn, cuối cùng lại khó khăn nằm xuống, đầu chó gục trên đất, dùng đôi mắt u ám, đục ngầu nhìn xuống đất.

Rõ ràng lúc sáng ra khỏi cửa, nó vẫn còn hoạt bát nhảy nhót đuổi theo một miếng thịt mỡ… Lục Ly nhìn thấy không chỉ là Chiêu Tài, mà còn là năm tháng vô tình, là số phận đáng buồn.

“Trưởng thôn Cung, ông ơi, cháu đi đây, cảm ơn ông!” Lục Ly gọi một tiếng, rõ ràng là cậu sẽ không nhận được bất kỳ lời đáp nào. Con đường trở về một mảnh yên bình, trên cây ven đường có chim sẻ bay lượn, những cái cây bị gió lớn thổi ngã trước đó không biết từ lúc nào đã trở về vị trí cũ, như thể mọi chuyện trước đây đều là một ảo giác.

Chỉ một ngày một đêm ngắn ngủi ở làng Sơn Trúc, Lục Ly dường như đã trải qua một giấc mộng xuân thu dài đằng đẵng, cuộc tao ngộ kỳ lạ hoang đường này vừa dài lại vừa ngắn. Cậu quay đầu nhìn ngôi làng Sơn Trúc hoang phế yên tĩnh, đã từng có lúc, nơi đây còn có những người đàn ông rám nắng cày cấy trên đồng, có lẽ còn có những người phụ nữ dùng sàng sàng đậu nành, ông trưởng thôn có lẽ còn dắt Chiêu Tài đi dạo khắp nơi, miệng ngậm tẩu thuốc, còn có những thiếu niên, thiếu nữ thôn quê đơn thuần, chất phác, họ đuổi theo chiếc xe van, nói những câu ngô nghê. Bây giờ thì sao? Nơi đây còn lại gì? Chỉ còn lại vô số nấm mồ, những dãy nhà cô quạnh, và một con chó già không nơi nương tựa mà thôi.

So với thời gian và số phận, Mai Cẩm Lưu thật ra không hề vô tình. Giai kỳ không thể lặp lại, mưa gió mịt mù như năm tháng.

Thật ra, năm tháng mới là lưỡi dao cạo vô tình nhất, do mặt trời và mặt trăng thay nhau cầm lái, từng lớp từng lớp cạo đi trên mặt đất gồ ghề khúc khuỷu, gặt đi những người bệnh tật, già yếu, thậm chí cả những kiếp người đoản mệnh. Chỉ để lại nỗi nhớ trơ trụi, cùng nỗi bi thương cô quạnh kéo dài.

Lục Ly cuối cùng thở dài một hơi, quay người rời đi, để lại ngàn vạn cảm xúc cho mảnh đất cay đắng này.