Sáu giờ sáng, Lục Ly thức dậy chạy bộ. Thật ra cậu không có thói quen chạy bộ buổi sáng, nhưng cái gọi là “cái giá phải trả” vẫn đè nặng trong lòng cậu như một ngọn núi lớn. Tuy chút luyện tập thể chất chưa chắc chống lại được cái giá phải trả, nhưng ngồi không chờ chết cũng không phải là phong cách của Lục Ly. Điều duy nhất đáng mừng là, cái giá phải trả của An Bách Lệ thật sự đã biến mất, cô không còn triệu chứng buồn ngủ và ho khan nữa, sắc mặt ngày càng hồng hào, mỗi tối cô đều chui vào chăn Lục Ly, nằng nặc đòi sinh con cho cậu, phải bị cậu trêu chọc đến khi da dẻ ửng hồng, toàn thân rã rời mới chịu thôi. Dù sao cũng là thể chất của một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, mỗi đêm ít nhất hai lần, vậy mà sáng hôm sau thức dậy vẫn sảng khoái tinh thần.
Lúc đầu Lục Ly còn dùng bao, sau này cung không đủ cầu, cậu bèn dứt khoát lâm trận tay không, An Bách Lệ thì chẳng hề bận tâm, vòng eo nhỏ nhắn uốn éo như rắn nước, Lục Ly hiểu rằng cô cũng đang tận hưởng quãng thanh xuân quý giá nhất của đời người.
Thanh xuân à…
Nhắc đến thanh xuân, Lục Ly lại nghĩ tới Ngỗng ngố. Cô nhóc ở trường bây giờ ngày càng thiên vị cậu, không giục bài tập, giúp điểm danh, mang cơm trưa hộ, còn không sắp xếp cho cậu nhiệm vụ trực nhật. Lúc hai người ở riêng, Lục Ly cũng sẽ trêu chọc cô nhóc ngốc một chút, và cô nàng cũng sẽ e thẹn chấp nhận. Cô sẽ nói: 『...Học hành không được bỏ bê đâu nhé...』 không còn khí thế oai phong lẫm liệt, lời nói như đinh đóng cột như năm ngoái nữa.
Mối quan hệ của ba người không được công khai, đây là yêu cầu của Lục Ly. Thế gian phán xét phụ nữ luôn không thoát khỏi những thành kiến nhất định, mà con gái thường để tâm đến cái nhìn của người khác hơn con trai. Vì muốn bảo vệ danh tiếng cho hai cô gái, Lục Ly chọn cách giữ im lặng. Cậu có thể không quan tâm, có thể yên lòng hưởng phúc tề nhân, nhưng cậu phải nghĩ đến cảm nhận của các cô gái, trước khi cơ hội thích hợp đến, cậu sẽ không để những cô gái mình yêu thương trở thành đối tượng công kích của những kẻ tầm thường.
Hơn nữa, muốn thật sự đến được với Ngỗng ngố, “kẻ địch” thật sự của cậu chỉ có bố vợ tương lai — Sở Hiểu Đông. Chỉ khi cậu có tư cách đối thoại ngang hàng với Sở Hiểu Đông, cậu mới có thể dõng dạc nói 『Tôi muốn tất cả』.
Ngày đó có lẽ còn rất xa, nhưng cậu sẽ không từ bỏ.
Trâu Nhã Mộng cũng bắt đầu trả lời tin nhắn, chứng tỏ chị cuối cùng đã tìm được bí quyết “lười biếng”, dần quen với nhịp sống của đội tuyển quốc gia. Chị nói cường độ tập luyện trong đội rất lớn, nhưng giờ giấc sinh hoạt lại vô cùng quy củ, huấn luyện viên đặc biệt quan tâm đến chất lượng bữa ăn và giấc ngủ của các thành viên, ngoài giờ tập luyện, chị thậm chí không cho phép các thành viên tự ý tập thêm. Chị còn than thở rằng, kỹ năng chơi bóng của chị ở đội hai chỉ thuộc hàng trung bình thấp, chị còn từng đấu với một thành viên chính thức của đội một, bị đánh cho thảm bại.
Những lúc mất ngủ buổi tối, chị Nhã Mộng còn gọi video cho Lục Ly. Ban đầu nội dung cuộc gọi của hai người vẫn là những cuộc trò chuyện bình thường, sau này không biết từ ngày nào, quần áo hai người mặc trong video ngày càng ít đi, nội dung trò chuyện cũng ngày càng mập mờ, khó nói, chuyện này không cần phải kể chi tiết.
Chạy được một lúc, Lục Ly bước vào một con phố sạch sẽ ngăn nắp. Đây là “khu nhà giàu” của Xuyên Hải, phần lớn các thương nhân giàu có của Xuyên Hải đều sống ở đây. Cậu lau mồ hôi, định quay về theo đường cũ, bỗng thấy cửa lớn của một căn biệt thự mở ra, một cô hầu gái nhỏ mặc trang phục hầu gái, mặt lấm tấm tàn nhang, thấp thỏm bước ra, miệng còn đang lẩm bẩm điều gì đó.
Thời đại nào rồi mà còn có trang phục hầu gái? Không phải kiểu trang phục hầu gái được mỹ hóa trong thế giới 2D, mà là chiếc váy liền thân màu nâu đất giản dị kiểu châu Âu cũ.
Đang tò mò, một người nữa bước ra từ trong cửa, chính là Ôn Hổ Phách. Hóa ra cô ấy sống ở đây sao?
Cậu luôn cảm thấy Ôn Hổ Phách giống như một bóng ma, nhẹ bẫng, không có cảm giác chân thật. Trong các buổi sinh hoạt câu lạc bộ, cô luôn một mình ngồi ở góc, dùng đôi mắt màu nhạt đó quan sát họ. Ôn Hổ Phách cũng giống cậu, đều là những người rất sợ phiền phức, chỉ là Ôn Hổ Phách còn tệ hơn cậu, Ôn Hổ Phách không chỉ thấy xã giao là một chuyện phiền toái, mà ngay cả việc biểu cảm cũng rất phiền phức.
Ôn Hổ Phách cũng thấy cậu, Lục Ly thấy khóe miệng cô gái tóc vàng hơi nhếch lên, nửa cười nửa không.
『Bạn học đại biểu xuất sắc, chào buổi sáng.』 Ôn Hổ Phách cúi chào một cái, mái tóc vàng óng ả rủ xuống như dải ngân hà, tao nhã như một quý tộc cổ điển của thế kỷ trước. Lục Ly cảm thấy giọng cô có chút vui vẻ, chắc là đang vui nhỉ?
『Chào buổi sáng, bạn học Ôn Hổ Phách.』
『Tại sao bạn học đại biểu xuất sắc mỗi lần nói chuyện với tớ, đều tỏ ra rất căng thẳng thế?』 Ôn Hổ Phách đi bên cạnh cậu.
『Có sao?』
Đương nhiên là có. Chính Lục Ly cũng không nhận ra, khi đối diện với Ôn Hổ Phách, cậu sẽ vô thức trở nên nghiêm túc, đàng hoàng, đó là vì trong lòng cậu, cô gái tóc vàng tựa như vầng ánh trăng sáng vừa thánh thiện vừa cao xa. Người nhạy bén như Ôn Hổ Phách, sao có thể không nhận ra chứ?
『Ừm hửm.』 Cô gái nhón chân, cô hiếm khi có những hành động nhỏ đậm chất thiếu nữ như vậy, xem ra tâm trạng cô thật sự rất tốt. Đã gặp chuyện gì khiến cô vui vẻ vậy sao?
『Cậu có biết tin tức gần đây không?』 Ôn Hổ Phách đột nhiên nói.
『Tin tức gì?』
『Chính là hoàng thất của Thần Châu các cậu công khai tuyển rể cho xã hội ấy, ừm, phò mã, là từ này phải không?』 Cô nói, 『Ở nước chúng tôi, đây là một chuyện không thể tưởng tượng nổi. Hôn nhân của con gái giới thượng lưu thường chỉ được quyết định giữa những bữa tiệc rượu riêng tư, họ thậm chí còn không biết chồng tương lai của mình là người thế nào. Chúng tôi sinh ra đã là công cụ gia tộc mà thôi.』 Nói đến đây, giọng Ôn Hổ Phách có chút bi thương.
Lục Ly trong lòng chùng xuống: 『Cậu đã đính hôn rồi à?』
『Chưa.』 Ôn Hổ Phách quay đầu lại, đôi mắt sâu không thấy đáy đó nhìn thẳng vào Lục Ly, 『Cậu lại căng thẳng rồi?』
『Tớ không có.』 Lục Ly cứng miệng.
Cậu không muốn thấy ánh trăng sáng của mình thật sự rơi xuống con mương chốn nhân gian, không muốn thấy vầng trăng trong trẻo chiếu rọi bất kỳ mặt hồ nào trên thế gian. Đây là một suy nghĩ rất ích kỷ, rất hèn hạ, nhưng đó chính là lòng cậu.
『Nhưng sớm muộn gì tớ cũng sẽ phải đối mặt với số phận giống như họ.』 Ôn Hổ Phách không vạch trần lời nói dối của Lục Ly, cô buồn bã nhìn về phía trước, 『Đợi đến khi tớ trưởng thành, hoặc rời khỏi Thần Châu, tớ sẽ phải thực hiện giá trị của một người con gái nhà Amber.』
『Cậu có thể không đi, hoặc từ chối.』
『Tớ không có nhà. Bạn học đại biểu xuất sắc. Rời khỏi nhà Amber, tớ sẽ không còn nơi nào để về.』 Ôn Hổ Phách nhàn nhạt để lại một câu như vậy, rồi không nói thêm gì nữa.
Không có nhà…
Ngay cả Lục Ly cũng sẽ không nói mình không có nhà. Nhà không nhất thiết phải là một nơi ở, có thể là một người nào đó, một bầu không khí nào đó, một môi trường nào đó. Một người ngay cả nhà cũng không có rốt cuộc là người thế nào? Lẽ nào cô ngay cả một người thân có thể dốc bầu tâm sự cũng không có sao?
Lục Ly nhất thời không nói nên lời, cậu phát hiện ra có lẽ mình đã sớm hiểu được nội tâm của Ôn Hổ Phách, nhưng chưa bao giờ biết được về thế giới bên ngoài của cô.
Một cô gái xinh đẹp, rốt cuộc đã lớn lên trong môi trường như thế nào, mới trở nên vô dục đến gần như vô tình, bình tĩnh đến gần như tàn nhẫn?