Trở lại khu nhà thuê giá rẻ, An Bách Lệ vẫn đang cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp, hít hà mùi hương Lục Ly để lại rồi nở một nụ cười ngốc nghếch hạnh phúc. Lục Ly véo chiếc mũi xinh xắn của An Bách Lệ, nói với vẻ mặt ghét bỏ: “Dậy đi, đến giờ đi học rồi, em đừng quên hôm nay là ngày gì đấy.”
An Bách Lệ ưỡn ẹo tấm thân yêu kiều, giọng nũng nịu: “Thở không nổi, thở không nổi, sắp chết ngạt rồi~” Lục Ly lúc này mới buông tay, An Bách Lệ lại kéo chăn trùm kín đầu: “Cho em ngủ thêm năm phút nữa đi mà, năm phút thôi được không. Xin anh đó~”
Cô gái này nói chuyện mà mắt còn chẳng thèm mở, đúng là một con sâu lười chính hiệu. Lục Ly chợt nảy sinh ý xấu, bèn đưa tay vào trong vạt áo An Bách Lệ.
“Đừng véo… cho em ngủ thêm chút nữa…” Bàn chân nhỏ nhắn liền đá lên, “Anh làm gì thế, đáng ghét chết đi được, không được… không được véo nữa… ưm a…”
Giọng cô run rẩy, cô cố đẩy bàn tay to lớn của Lục Ly ra, nhưng sức của một cô gái nhỏ làm sao bằng Lục Ly được? Véo một hồi, Lục Ly chỉ cảm thấy đầu ngón tay hơi cứng lại, như đang mân mê một viên kẹo dẻo đã dựng đứng, chỉ cần dùng móng tay khẽ bấm vào phần bên trong là có thể nghe thấy tiếng rên yêu kiều của An Bách Lệ. “Đừng mà… đừng bấm… nhẹ thôi…” Giọng cô đứt quãng.
Thân thể ngọc ngà của thiếu nữ mềm mại như lụa, khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay, lướt xuống làn da trắng như sữa, vuốt ve qua chiếc bụng phẳng lì, sắp tiến sâu vào chốn thầm kín. An Bách Lệ cuối cùng cũng bật dậy, tức giận nhìn Lục Ly: “Sáng sớm có để cho người ta ngủ không hả?”
Lục Ly búng trán cô một cái: “Tuổi của em sao mà ngủ được thế?”
An Bách Lệ khịt khịt mũi, cô ghé sát Lục Ly: “Anh lại đi chạy bộ à? Toàn mùi mồ hôi? Đi một mình à?” Cô gái này lại lên cơn đa nghi, cô lúc nào cũng lo Lục Ly đi hẹn hò với cô gái khác, lúc nào cũng lo Lục Ly không còn yêu mình nữa. Đây là một vấn đề nan giải, tuổi thơ là vết thương không thể chữa lành, dù có ngàn lời thề non hẹn biển e rằng cũng không thể khiến cô thản nhiên như Ôn Hổ Phách được, đó chính là An Bách Lệ. Nhưng Lục Ly đã sớm quyết tâm, nếu một nghìn lời hứa không thể khiến em yên lòng, vậy thì anh sẽ hứa một vạn lần, mười vạn lần. Tuổi thọ của họ có lẽ là hữu hạn, nhưng trước khi xuống mồ, anh cũng sẽ nắm tay An Bách Lệ, nói với cô “anh vẫn yêu em”.
Lục Ly hôn lên má thiếu nữ, trìu mến nói: “Trên đường anh có gặp Ôn Hổ Phách, nói chuyện với cậu ấy vài câu.”
Cậu vốn đã chuẩn bị tinh thần dỗ dành An Bách Lệ, nào ngờ cô chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Ồ… em biết rồi mà, không cần phải nói với em kỹ thế đâu.” Lục Ly hơi ngạc nhiên, hóa ra không chỉ cậu trưởng thành, mà An Bách Lệ cũng thật sự đã thay đổi. Trong lòng cậu dâng lên một niềm cảm động, chưa bao giờ cảm thấy tình cảm giữa hai người vững chắc đến thế. Điều quý giá nhất trong tình yêu mãi mãi là sự tin tưởng, một tình yêu tin tưởng vô điều kiện là thứ hiếm có nhất trên đời.
“Em chỉ là hơi ghen một chút thôi…” An Bách Lệ rúc vào lòng Lục Ly, giọng mềm mại, “Nếu anh thấy phiền thì cứ mặc kệ em, để em một mình, lát nữa em hết ghen rồi sẽ chạy đến tìm anh thôi…”
Đúng là đồ ngốc.
“Lục Ly.” An Bách Lệ hiếm khi gọi cả họ tên cậu, “Anh đừng lừa em, tại sao anh lại đột nhiên bắt đầu chạy bộ buổi sáng? Có liên quan đến cái giá phải trả không?”
“…Phải.” Che giấu chỉ dẫn đến hiểu lầm, hiểu lầm chỉ dẫn đến bi kịch. Lục Ly nói: “Anh không biết cái giá phải trả của mình là gì, chỉ cảm thấy chăm chỉ rèn luyện ít nhất cũng có chút tác dụng.”
“Ừm…” An Bách Lệ bỗng nhìn cậu, “Lục Ly, nếu anh đi, em cũng sẽ đi cùng anh.” Chữ “đi” mà cô nói không phải là đi, mà là “chết”.
Tuẫn tình không phải là một chuyện cao thượng gì, Lục Ly trước nay vẫn không thích kiểu hy sinh tự cảm động bản thân này. Nhưng lúc này, cậu chỉ ôm chặt An Bách Lệ: “Yên tâm đi, cái giá phải trả của anh có lẽ không nghiêm trọng đến thế, em xem bây giờ anh có gặp khó khăn gì đâu, đúng không?”
Nói xong câu này, Lục Ly ngẩn ra một lúc. Cậu thật sự không gặp khó khăn gì sao?
“Vâng vâng.” An Bách Lệ gật đầu lia lịa, như thể lời Lục Ly nói chính là chân lý của Thượng Đế.
Hôm nay là ngày phát hành game của Lục Ly. Cậu bắt đầu làm game từ năm lớp mười, đến nay đã được một năm rưỡi. Doanh số của tựa game này quyết định trực tiếp đến điểm khởi đầu sự nghiệp của Lục Ly. Danh tiếng, tài nguyên, kênh phân phối, tất cả mọi thứ, đều sẽ được định đoạt vào hôm nay.
Sau khi đến trường, cậu và An Bách Lệ không vào lớp học mà đi thẳng đến câu lạc bộ.
Game của Lục Ly chọn phát hành trên nền tảng “Valve”, lách qua cơ chế kiểm duyệt của Thần Châu Quốc, lược bỏ rất nhiều thủ tục, nhưng cũng có mặt hại, lách qua kiểm duyệt trong nước có nghĩa là đi trong vùng xám, không được pháp luật trong nước bảo vệ. Kẻ thù lớn nhất của game độc lập có hai, một là chất lượng của chính tựa game, hai là vấn đề vi phạm bản quyền.
Lục Ly trước đó đã nhân danh “Nhóm sản xuất Trường Lạc” viết một lá thư cảm ơn với lời lẽ chân thành gửi đến các nền tảng vi phạm bản quyền nổi tiếng trong nước, đầu tiên là cảm ơn sự đóng góp của họ cho văn hóa giải trí trong nước, sau đó lại hy vọng trong vòng một năm không đăng tải tài nguyên vi phạm bản quyền của game này lên trang web. Những nền tảng này đa phần đều do những người yêu game tự phát thành lập, có nhiệt huyết làm nền, ngược lại lại rất có tình người, họ chân thành hứa với Lục Ly, trên nền tảng của họ tuyệt đối sẽ không có tài nguyên vi phạm bản quyền của “Nhóm sản xuất Trường Lạc”.
Lục Ly thật ra không hề khinh thường vi phạm bản quyền, nếu cậu cơm ăn áo mặc không lo, cậu chỉ mong game của mình ai cũng có thể chơi, nhưng người ta cũng phải ăn cơm chứ, học phí đại học của An Bách Lệ vẫn chưa có. Hơn nữa sau này mặt bằng, tiền lương cho studio, các chi phí khác ở đại học, đều là những khoản chi tiêu khổng lồ, chỉ dựa vào chút tiền mừng tuổi nhận được từ nhà họ Sở vào dịp Tết căn bản là không đủ.
Cậu cũng biết, chuyện vi phạm bản quyền này là cấm không xuể, trang web lớn không có, trang web nhỏ sẽ có, trang web nhỏ không có, nước ngoài cũng sẽ có.
Ngỗng ngố từng nghe thấy Lục Ly lo lắng, cô nàng ngốc này còn muốn nhờ bố vợ tương lai đề xuất một “Luật chống vi phạm bản quyền”, thật sự khiến Lục Ly giật nảy mình. Đây là sự nghiệp của riêng cậu, cậu không muốn vì chuyện này mà dính líu quá sâu với nhà họ Sở, đến lúc đó nhận ơn của người thì khó từ chối, sẽ không tiện từ chối một vài yêu cầu của Sở Hiểu Đông. Hơn nữa, vì một tựa game của người yêu mà để bố ban hành một bộ luật thành văn, có phải là quá khoa trương rồi không?
Lục Ly và An Bách Lệ ngồi trước bàn học, căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Game phát hành lúc bảy giờ sáng, bây giờ là bảy giờ một phút.
Con số ở mục đã bán nhảy lên, từ số không nhảy thẳng lên ba mươi.
Giá game là ba mươi tám tệ, ba mươi bản tương đương với một nghìn một trăm bốn mươi tệ, trừ phí thủ tục thực nhận là một nghìn không trăm bảy mươi mốt tệ.
Đây có lẽ là số lượng mua tự động của những người chơi đặt trước, con số này thật ra không lý tưởng cho lắm.
Sở Tĩnh Di cẩn thận đẩy cửa, căng thẳng ló đầu vào: “Lục Ly, game bắt đầu bán chưa? Bán được bao nhiêu bản rồi?”
Sau lưng Sở Tĩnh Di, Ôn Hổ Phách cũng khoanh tay đứng đó, cô không nhìn ra xa như thường lệ, mà cùng Sở Tĩnh Di nhìn về phía Lục Ly, trong mắt đầy vẻ tò mò. Cô cũng rất quan tâm xem tựa game mình tham gia sản xuất có được công chúng công nhận không.
“Bắt đầu rồi.” Trong lúc Lục Ly trả lời, con số ba mươi đã nhảy lên ba mươi mốt.
Một giờ chiều, trên diễn đàn lần lượt xuất hiện các bài đăng về tựa game này, đều là những người chơi phá đảo sớm nhất vừa khóc lóc thảm thiết vừa tự phát quảng cáo cho những người khác, còn có người chơi vào khu bình luận xin bản gốc của mấy bài đồng dao cuối game.
Doanh số ngày đầu của game độc lập có một ngưỡng là một trăm nghìn bản, vượt qua con số này mới có hy vọng bùng nổ.
Mà đến ba giờ chiều, doanh số tựa game của Lục Ly đã đạt mười nghìn ba trăm bản, tốc độ tăng trưởng vẫn không ngừng tăng cao. Đợi đến chiều tối lúc tan làm, doanh số sẽ lại đón một đỉnh cao tăng trưởng mới.
Buổi chiều Lục Ly không đến lớp, cậu ngồi canh trước máy tính trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ, nín thở tập trung, không dám lơ là chút nào. Trước mặt các cô gái, cậu có thể tỏ ra bình thản ung dung, nhưng cậu dù sao cũng chỉ là một người bình thường, sao có thể thật sự núi Thái Sơn sập trước mặt mà không biến sắc?
Chị Nhã Mộng bỗng gọi điện tới, vừa mở miệng đã chất vấn dồn dập: “Lê Tử em làm gì thế?! Em đừng làm chuyện dại dột! Em đang ở đâu?!”
Lục Ly hít một hơi thật sâu, nhìn con số vẫn đang tăng vọt trên màn hình: “Chị, em đang ở trường.”
“Em nói dối!” Chị Nhã Mộng vội vã ngắt lời cậu, giọng điệu hiếm khi mang vài phần giận dữ, “Lê Tử, nhà mình bây giờ không thiếu tiền! Em tuyệt đối đừng làm chuyện bốc đồng! Chị vừa tập luyện xong lấy điện thoại ra xem, bên trong vậy mà có mấy chục tin nhắn chuyển khoản… Hơn ba trăm nghìn… ba trăm nghìn! Lê Tử! Em đang ở đâu?”
Thông tin cá nhân của Lục Ly là chưa đến tuổi trưởng thành, nên cậu đã đổi tài khoản nhận tiền thành số thẻ ngân hàng của chị Nhã Mộng.
Lục Ly đã sớm dự đoán được tình huống này, chị Nhã Mộng chưa từng thấy cảnh tượng lớn thế này, chị sẽ kinh ngạc cũng là chuyện bình thường. Cậu cười nói: “Chị, nhà mình có tiền rồi.”
“Lê Tử!” Chị Nhã Mộng gầm lên, “Em mau chạy đi! Chị không biết rốt cuộc em đã làm chuyện phạm pháp gì! Nhưng em nhân lúc cảnh sát chưa tìm thấy em, em mau trốn đi! Trốn đi đâu cũng được! Trốn đi! Chị bây giờ xin nghỉ phép về Xuyên Hải tìm em ngay!”
Chị Nhã Mộng vậy mà lại tưởng cậu đã làm chuyện xấu tày trời gì, điều càng khiến Lục Ly ngạc nhiên hơn là, đối mặt với người em trai “phạm pháp”, phản ứng đầu tiên của chị Nhã Mộng lại là bảo cậu trốn đi, thậm chí không tiếc vi phạm kỷ luật của đội để trở về Xuyên Hải.
Cậu bỗng dưng có chút muốn khóc, nhớ lại những năm tháng chị vất vả cực nhọc, nhớ lại cậu và chị giấu trường đi làm thêm, nhớ lại năm mười bốn tuổi cậu khai gian tuổi với ông chủ. Nhớ lại rất nhiều, rồi lại quên đi rất nhiều, nhưng ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng lại càng ngày càng nóng rực.
Kiếp trước, chị cuối cùng cũng không đợi được đến ngày cậu thành công vang dội. Tựa game đầu tiên của cậu không được như ý, việc khởi nghiệp sau khi tốt nghiệp đại học cũng khó khăn chồng chất. Đợi đến khi cậu cuối cùng cũng có thể tự hào nói chị ơi em nuôi chị, chị Nhã Mộng đã nhắm mắt xuôi tay rồi. Vậy kiếp này thì sao…?
Giọng cậu rất dịu dàng, rất trầm ấm: “Chị, là game của em phát hành rồi.”
“…Em mang tiền mặt trong nhà đi, đi tìm huấn luyện viên Đan—Khoan đã, em nói gì cơ?” Chị Nhã Mộng sững người.
“Game của em phát hành rồi. Số tiền đó là tiền game của em kiếm được.” Cậu nghiêm túc giải thích lại một lần.
“Lừa người à? Chơi game cũng kiếm được tiền sao?”
“Không phải chơi game. Là làm game.” Cậu không hề thấy phiền mà giải thích, “Hơn nữa, số tiền này sẽ còn tiếp tục tăng trong vòng một tháng, chị phải chuẩn bị tâm lý đi.”
“…” Tiếng bước chân dồn dập ở đầu dây bên kia ngừng lại, chị Nhã Mộng một lúc lâu sau mới hoàn hồn, “Em nói, đó là tiền em kiếm được?”
“Vâng.”
“…Huhu…” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nức nở.
“Chị…”
“…Huhu… như vậy chẳng phải chị giống như một con ngốc sao…” Giọng chị Nhã Mộng hơi nghẹn ngào, “…Giống như một con ngốc… chị lo cho em chết đi được… Lê Tử…”
“Chị ngốc và em trai ngốc đúng là một cặp trời sinh.”
Trâu Nhã Mộng khóc thút thít, Lục Ly không nghe ra được trong tiếng khóc này là vui nhiều hơn hay buồn nhiều hơn, những cảm xúc phức tạp trong đó như gai và hoa hồng, quấn quýt đan xen, khó mà phân biệt. Chị có lẽ đang vui, vui vì Lục Ly có thể thành tài, vui vì câu nói “nhà mình có tiền rồi” của Lục Ly, có lẽ đang buồn, đó là nỗi buồn như người mẹ tiễn con đi xa, chứa đựng vô vàn sự bất lực và nhớ nhung.
Tốt quá rồi… tốt quá rồi… Cô lau nước mắt, không muốn để đồng đội thấy mình khóc. Lê Tử đã lớn rồi, thật sự lớn rồi, không cần cô phải lo lắng nữa… Cô chỉ là một người chị ngốc mà thôi…
“Tiền chị sẽ, sẽ giữ hộ em.” Trâu Nhã Mộng nói năng run rẩy, có thể thấy tâm can đã bị chấn động đến mức nào, “Tiền em kiếm được nên do chính em giữ…”
Thật ra là vì Lục Ly không có thẻ tiết kiệm, nhưng cậu đương nhiên sẽ không phá vỡ bầu không khí mà thành thật nói ra: “Đó là sính lễ cho chị Nhã Mộng đó.”
Trong lòng cô bỗng giật thót, ngay sau đó một niềm vui sướng khôn xiết dâng lên, tim đập như muốn văng ra khỏi lồng ngực, lưỡi cũng run lên: “Vậy, vậy chị cúp máy trước đây… ưm…”
Tút một tiếng, chị Nhã Mộng cúp máy, Lục Ly cuối cùng nghe thấy tiếng rên khe khẽ của cô gái.
Lục Ly ngây người nhìn điện thoại, chiếc điện thoại này vẫn là chiếc điện thoại cũ mà chị Nhã Mộng đã bỏ đi, qua lớp vỏ màu hồng, cậu dường như có thể thấy được thân thể khỏe khoắn tuổi trẻ của chị Nhã Mộng, thấy được nụ cười hạnh phúc và bình yên của chị. Thật tốt.
Thật tốt.
Có thể sống lại một lần, thật tốt.
Bà ơi, lương tâm bà không cắn rứt sao? Chu Hi khẽ thở dài, bắt đầu giảng giải một vài kiến thức xã hội thường thức cho Chúc Xảo, người đã cách biệt với thế giới bên ngoài. Chu Hi căm ghét những truyền thống cổ hủ và quy tắc cứng nhắc, cô đã quyết định từ lâu sẽ đón Chúc Xảo ra ngoài, nhưng bà nói, chỉ khi tìm được viên đá màu, mới cho phép Chúc Xảo rời đi, người nhà họ Chúc bọn họ, sinh ra là vì một nhiệm vụ bí ẩn nào đó, chỉ cần chưa tìm đủ đá màu, các vu nữ nhà họ Chúc phải canh giữ ở miếu Chính Nguyên cho đến khi già chết.
Vu nữ? Sứ mệnh? Những từ này chỉ khiến Chu Hi bật cười.
Sau khi Chúc Xảo lên xe, vẻ mặt đầy tò mò: “Đây là xe hơi sao? Lần đầu tiên em được ngồi đó…”
Nữ vệ sĩ đang lái xe khẽ cười một tiếng, liền nhận được ánh mắt lạnh lùng của Chu Hi: “Lo chuyện của mình đi, tôi mà nghe thấy cô cười nhạo Tiểu Xảo nữa, thì cút về quê của cô đi.”
“Vâng, thưa điện hạ.” Nữ vệ sĩ thẳng người, không dám có thêm hành động thừa thãi nào.
Chị Hi hung dữ quá… Chúc Xảo lần đầu tiên thấy một Chu Hi lạnh lùng như vậy, cô co rúm người trên ghế như một con mèo hoang bị dọa sợ. Quả nhiên, thế giới bên ngoài thật đáng sợ… Hay là vẫn nên về với bà nhỉ… Tối bà thắp hương không có ai đấm lưng cho thì phải làm sao?
Hai chị em ngồi ở hàng ghế sau, dung mạo tương đồng, nhưng tính cách và cử chỉ lại hoàn toàn trái ngược.
“Tiểu Xảo, tối nay em có muốn đi ăn đồ nướng không? Chị dẫn em đi…” Chu Hi khi đối mặt với Chúc Xảo, lại đổi sang một vẻ mặt dịu dàng, đôi mắt hồ ly đó tự nhiên thả lỏng, bớt đi vài phần sát khí.
“Em… em không muốn đến nơi đông người.” Chúc Xảo lí nhí nói.
“Vậy… vậy em đã chơi game bao giờ chưa?”
“Ừm. Em có xem video trên mạng rồi.”
“Em có muốn chơi không?”
Mắt Chúc Xảo sáng lên: “Muốn ạ!”
“Vậy mấy ngày nay em cứ ở nhà chị chơi game nhé, đợi chị bận xong vài việc rồi sẽ dẫn em từ từ tiếp xúc với những chuyện khác.” Chu Hi biết, muốn để người em gái đã tách biệt xã hội mười mấy năm này tái hòa nhập không phải là chuyện đơn giản. Bắt đầu từ game nhẹ nhàng nhất, để Chúc Xảo từng chút một tái lập mối liên kết với xã hội này, đúng rồi, còn phải tìm cho em ấy một ngôi trường, chỉ là Tiểu Xảo chưa từng đi học, lẽ nào phải cùng những đứa trẻ năm, sáu tuổi đi học lớp một sao?
Chúc Xảo thấy chị Hi đang cúi đầu trầm tư, ngoan ngoãn không làm phiền, mà lặng lẽ nghiêng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Chỉ thấy bên ngoài tấm kính nhỏ, là một thế giới muôn màu muôn vẻ: biển hiệu cửa hàng màu đỏ, vỉa hè lát đá màu xám, người đi đường mặc quần áo sặc sỡ. Các loại cảnh vật lùi lại trong tầm mắt như ánh sáng vụt qua, từng món đồ mới mẻ lọt vào mắt, khiến cô nhìn không xuể.
Chúc Xảo đang nghĩ, nếu gặp người lạ, phải chào hỏi thế nào đây? Cô lại không biết tên họ, nếu nói thẳng “chào bạn” có phải sẽ hơi bất lịch sự không?
Trước đây thế giới của cô chỉ lớn bằng một trăm bảy mươi lăm bước chân, cô không cần suy nghĩ những chuyện quá phức tạp, chỉ cần sống cùng bà, thỉnh thoảng cắt tỉa cành cây mai, còn học cách tự dùng bếp củi nấu cơm. Không ai dạy cô cách chào hỏi người lạ.
Nhà của chị Hi là một căn biệt thự rất lớn, trước khi vào cửa còn đi qua một khu vườn, những nữ công nhân đội mũ làm vườn màu trắng xếp hàng ngay ngắn chào họ, Chúc Xảo hơi lúng túng bắt chước động tác của họ cúi chào lại, khiến các nữ công nhân được một phen ngỡ ngàng.
“Tiểu Xảo, họ chỉ là những nữ công nhân cấp dưới thôi. Chỉ có họ chào em, em không cần chào lại họ đâu.” Chu Hi cười nói.
“Nhưng… có phải sẽ hơi bất lịch sự không ạ?” Chúc Xảo yếu ớt hỏi.
Chu Hi ngẩn người một lúc, mở miệng, cuối cùng không nói gì.
Cô dẫn Chúc Xảo đến phòng cho khách, dạy cô cách dùng máy tính, cũng không phải chuyện gì khó khăn — trước đây cô đã lén dẫn Chúc Xảo đi lướt net, cô còn nhớ Chúc Xảo bị tiếng khởi động của máy tính dọa cho khóc thét, một thời gian dài không thèm để ý đến cô.
“Em cứ ở đây lướt net một mình nhé, lát nữa ăn cơm chị sẽ gọi em. Có chuyện gì cứ nhắn tin cho chị trên mạng, hoặc gọi thẳng tên chị cũng được.” Chu Hi xoa mái tóc dài mềm mại của em gái, khác với cô, Chúc Xảo để tóc dài, còn hơi xoăn nhẹ, đuôi tóc còn phảng phất màu cam đỏ nhàn nhạt.
Sau khi Chu Hi rời đi, Chúc Xảo cẩn thận dùng máy tính. Cô cầm chuột, loay hoay trên màn hình máy tính một lúc lâu, cuối cùng mở được một phần mềm tên là “Nền tảng Valve”, lập tức một loạt ảnh bìa game hiện ra trước mắt thiếu nữ. Chúc Xảo ngây ngốc há to miệng, một lúc lâu không hoàn hồn lại được.
Đây là game sao?
Chúc Xảo có chút kích động, cô cẩn thận bấm vào một bảng xếp hạng nào đó, liếc mắt đã thấy tựa game xếp thứ nhất.
“Nhóm sản xuất Trường Lạc?” Chúc Xảo thấy cái tên này rất hay, liền bấm vào tựa game đầu tiên trong đời mình…
(Hôm nay còn cập nhật)
###TITLE###
Chương 24: Chu Hi chắc chắn có bệnh
Bà ơi, lương tâm bà không cắn rứt sao? Chu Hi khẽ thở dài, bắt đầu giảng giải một vài kiến thức xã hội thường thức cho Chúc Xảo, người đã cách biệt với thế giới bên ngoài. Chu Hi căm ghét những truyền thống cổ hủ và quy tắc cứng nhắc, cô đã quyết định từ lâu sẽ đón Chúc Xảo ra ngoài, nhưng bà nói, chỉ khi tìm được viên đá màu, mới cho phép Chúc Xảo rời đi, người nhà họ Chúc bọn họ, sinh ra là vì một nhiệm vụ bí ẩn nào đó, chỉ cần chưa tìm đủ đá màu, các vu nữ nhà họ Chúc phải canh giữ ở miếu Chính Nguyên cho đến khi già chết.
Vu nữ? Sứ mệnh? Những từ này chỉ khiến Chu Hi bật cười.
Sau khi Chúc Xảo lên xe, vẻ mặt đầy tò mò: “Đây là xe hơi sao? Lần đầu tiên em được ngồi đó…”
Nữ vệ sĩ đang lái xe khẽ cười một tiếng, liền nhận được ánh mắt lạnh lùng của Chu Hi: “Lo chuyện của mình đi, tôi mà nghe thấy cô cười nhạo Tiểu Xảo nữa, thì cút về quê của cô đi.”
“Vâng, thưa điện hạ.” Nữ vệ sĩ thẳng người, không dám có thêm hành động thừa thãi nào.
Chị Hi hung dữ quá… Chúc Xảo lần đầu tiên thấy một Chu Hi lạnh lùng như vậy, cô co rúm người trên ghế như một con mèo hoang bị dọa sợ. Quả nhiên, thế giới bên ngoài thật đáng sợ… Hay là vẫn nên về với bà nhỉ… Tối bà thắp hương không có ai đấm lưng cho thì phải làm sao?
Hai chị em ngồi ở hàng ghế sau, dung mạo tương đồng, nhưng tính cách và cử chỉ lại hoàn toàn trái ngược.
“Tiểu Xảo, tối nay em có muốn đi ăn đồ nướng không? Chị dẫn em đi…” Chu Hi khi đối mặt với Chúc Xảo, lại đổi sang một vẻ mặt dịu dàng, đôi mắt hồ ly đó tự nhiên thả lỏng, bớt đi vài phần sát khí.
“Em… em không muốn đến nơi đông người.” Chúc Xảo lí nhí nói.
“Vậy… vậy em đã chơi game bao giờ chưa?”
“Ừm. Em có xem video trên mạng rồi.”
“Em có muốn chơi không?”
Mắt Chúc Xảo sáng lên: “Muốn ạ!”
“Vậy mấy ngày nay em cứ ở nhà chị chơi game nhé, đợi chị bận xong vài việc rồi sẽ dẫn em từ từ tiếp xúc với những chuyện khác.” Chu Hi biết, muốn để người em gái đã tách biệt xã hội mười mấy năm này tái hòa nhập không phải là chuyện đơn giản. Bắt đầu từ game nhẹ nhàng nhất, để Chúc Xảo từng chút một tái lập mối liên kết với xã hội này, đúng rồi, còn phải tìm cho em ấy một ngôi trường, chỉ là Tiểu Xảo chưa từng đi học, lẽ nào phải cùng những đứa trẻ năm, sáu tuổi đi học lớp một sao?
Chúc Xảo thấy chị Hi đang cúi đầu trầm tư, ngoan ngoãn không làm phiền, mà lặng lẽ nghiêng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Chỉ thấy bên ngoài tấm kính nhỏ, là một thế giới muôn màu muôn vẻ: biển hiệu cửa hàng màu đỏ, vỉa hè lát đá màu xám, người đi đường mặc quần áo sặc sỡ. Các loại cảnh vật lùi lại trong tầm mắt như ánh sáng vụt qua, từng món đồ mới mẻ lọt vào mắt, khiến cô nhìn không xuể.
Chúc Xảo đang nghĩ, nếu gặp người lạ, phải chào hỏi thế nào đây? Cô lại không biết tên họ, nếu nói thẳng “chào bạn” có phải sẽ hơi bất lịch sự không?
Trước đây thế giới của cô chỉ lớn bằng một trăm bảy mươi lăm bước chân, cô không cần suy nghĩ những chuyện quá phức tạp, chỉ cần sống cùng bà, thỉnh thoảng cắt tỉa cành cây mai, còn học cách tự dùng bếp củi nấu cơm. Không ai dạy cô cách chào hỏi người lạ.
Nhà của chị Hi là một căn biệt thự rất lớn, trước khi vào cửa còn đi qua một khu vườn, những nữ công nhân đội mũ làm vườn màu trắng xếp hàng ngay ngắn chào họ, Chúc Xảo hơi lúng túng bắt chước động tác của họ cúi chào lại, khiến các nữ công nhân được một phen ngỡ ngàng.
“Tiểu Xảo, họ chỉ là những nữ công nhân cấp dưới thôi. Chỉ có họ chào em, em không cần chào lại họ đâu.” Chu Hi cười nói.
“Nhưng… có phải sẽ hơi bất lịch sự không ạ?” Chúc Xảo yếu ớt hỏi.
Chu Hi ngẩn người một lúc, mở miệng, cuối cùng không nói gì.
Cô dẫn Chúc Xảo đến phòng cho khách, dạy cô cách dùng máy tính, cũng không phải chuyện gì khó khăn — trước đây cô đã lén dẫn Chúc Xảo đi lướt net, cô còn nhớ Chúc Xảo bị tiếng khởi động của máy tính dọa cho khóc thét, một thời gian dài không thèm để ý đến cô.
“Em cứ ở đây lướt net một mình nhé, lát nữa ăn cơm chị sẽ gọi em. Có chuyện gì cứ nhắn tin cho chị trên mạng, hoặc gọi thẳng tên chị cũng được.” Chu Hi xoa mái tóc dài mềm mại của em gái, khác với cô, Chúc Xảo để tóc dài, còn hơi xoăn nhẹ, đuôi tóc còn phảng phất màu cam đỏ nhàn nhạt.
Sau khi Chu Hi rời đi, Chúc Xảo cẩn thận dùng máy tính. Cô cầm chuột, loay hoay trên màn hình máy tính một lúc lâu, cuối cùng mở được một phần mềm tên là “Nền tảng Valve”, lập tức một loạt ảnh bìa game hiện ra trước mắt thiếu nữ. Chúc Xảo ngây ngốc há to miệng, một lúc lâu không hoàn hồn lại được.
Đây là game sao?
Chúc Xảo có chút kích động, cô cẩn thận bấm vào một bảng xếp hạng nào đó, liếc mắt đã thấy tựa game xếp thứ nhất.
“Nhóm sản xuất Trường Lạc?” Chúc Xảo thấy cái tên này rất hay, liền bấm vào tựa game đầu tiên trong đời mình…
(Hôm nay còn cập nhật)
“...Em chỉ cảm thấy không thể tin nổi. Rõ ràng hai tháng trước, đêm nào em cũng gặp ác mộng, mười một giờ tỉnh một lần, ba giờ sáng tỉnh một lần, đến lúc trời sáng lại giật mình tỉnh giấc.” Đôi môi cô run rẩy, “Đêm nào cũng lạnh đến đáng sợ, rõ ràng đã đắp chăn rất kỹ, nhưng cả người cứ như ngâm trong nước lạnh. Hễ nhắm mắt lại là nghĩ đến nhỡ đâu mình thật sự một mình đi chết, không còn được gặp Lục Ly nữa thì phải làm sao? Chuyện đó còn đáng sợ hơn cả cái chết. Nhưng không nhắm mắt thì cơ thể lại kêu lạch cạch như một cỗ máy hỏng, ho không ngừng, ngay cả mình có mấy ngón tay cũng không nhìn rõ nữa.”
Lục Ly nghe cô kể, vòng tay ôm càng chặt hơn, phải rồi, khoảng thời gian đó cậu chỉ biết Bách Lệ phải trả giá, nhưng lại không biết cảm nhận của cô, cậu thật sự cho rằng cô gái này đã sớm nghĩ thông rồi sao? Thật sự cho rằng An Bách Lệ cô là một cô gái trời không sợ đất không sợ sao? Rõ ràng cô là một cô bé nhút nhát ôm tờ rơi của thủy cung không dám về nhà mà.
“Bách Lệ, xin lỗi em, khoảng thời gian đó anh đã lơ là em.”
“Anh đừng xin lỗi… anh yêu, anh đã làm đủ nhiều rồi.” An Bách Lệ mỉm cười, “Những ngày đó em vẫn luôn sống trong nỗi sợ hãi sinh tử, mỗi ngày mở mắt ra là muốn nhìn thấy anh ngay lập tức, sợ rằng chỉ cần nhìn anh ít đi một cái là sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa. Những ngày tuyệt vọng như vậy mới chỉ là hai tháng trước, nhưng bây giờ, bây giờ mọi thứ đã thay đổi, mọi thứ đều tràn đầy hy vọng, tốt đẹp đến mức như đang mơ vậy.”
“Những ngày này em đã suy nghĩ rất nhiều. Không được cười em, em không phải đồ ngốc. Người ta nói sau khi trải qua sinh tử đại nạn thường sẽ đại triệt đại ngộ. Em không có bản lĩnh đại triệt đại ngộ lập địa thành Phật, nhưng em cũng đã nghĩ thông rồi, thật ra trước đây em đã quá ích kỷ…”
“Không có đâu…” Lục Ly vô thức dỗ dành.
“Không được dỗ em nữa. Nếu không lần nào em cũng không xác định rõ được bản thân.” An Bách Lệ phồng má, “Trước đây em chính là quá ích kỷ, áp đặt tình yêu của mình lên người anh, là tự em trói buộc chính mình. Quả nhiên, Ôn Hổ Phách nói đúng, cậu ấy vẫn luôn đúng…”
Ôn Hổ Phách đã nói gì? Lục Ly không hiểu. An Bách Lệ không có ý định giải thích, cô đón gió, khẽ hô: “Em siêu siêu siêu thích Lục Ly!”
Gió gào thét, nuốt chửng tiếng hô nhỏ bé của cô. Lục Ly không nhịn được cười: “Đây là trò đùa ngày Cá tháng Tư à?”
“Anh đoán xem.” An Bách Lệ chớp mắt.
###TITLE###
Chương 28: Buổi sáng tươi đẹp
Khi Lục Ly và cậu nhóc tuổi dậy thì kia khiêng ghế về lớp, lớp 1 ban Xã hội năm hai đã ồn ào như vỡ chợ. Lục Ly thấy lớp trưởng đang luống cuống ghi danh trên bục giảng, các bạn học bên dưới thì nô nức đăng ký, chuyện gì thế này? Chẳng phải trước đây đám cậu ấm cô chiêu này chỉ sợ không tránh kịp hội thao sao?
Ôn Hổ Phách đang ngồi chán chường trên ghế của Lục Ly, hứng thú lật xem cuốn sổ tay của cậu, còn An Bách Lệ thì phồng má, giận dỗi như một con cá nóc, lườm bóng lưng của Ôn Hổ Phách. Đương nhiên, cũng chỉ dám lườm mà thôi.
“Sao thế? Sao lại sôi nổi thế?” Lục Ly khiêng ghế đến cuối dãy một, cách xa cậu và An Bách Lệ. Dù cậu cũng muốn thân thiết với Ôn Hổ Phách hơn một chút, nhưng xét đến tâm lý của cô ngốc và cô nàng ngơ nhà mình, cậu cuối cùng vẫn quyết định tạm thời giữ khoảng cách với Ôn Hổ Phách.
Ôn Hổ Phách nghe thấy tiếng Lục Ly, bèn quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm của cô đầy vẻ tò mò: “Câu chuyện trong cuốn sổ này là do cậu viết à? Có phần tiếp theo không? Tiểu Quả cuối cùng thế nào rồi?”
Cô đang cầm một cuốn sổ tay bọc bìa nhựa, đó là bản phác thảo kịch bản mà Lục Ly viết lúc rảnh rỗi.
“Tự ý xem đồ riêng của người khác không phải là một thói quen tốt.” Lục Ly khẽ bĩu môi: “Tiểu Quả cuối cùng cũng tìm lại được ký ức.”
“Rồi sao nữa?”
“Hết rồi.”
“Tìm lại được ký ức rồi, thế Cường Tử có quay về không? Họ chắc chắn đã có một kết thúc có hậu đúng không?”
“Cường Tử chết trên biển rồi. Tiểu Quả sau này tái giá, nửa đời sau sống không hạnh phúc.” Lục Ly nhún vai. Ôn Hổ Phách khẽ cau mày: “Vậy những khổ đau mà họ phải chịu trước đây thì sao? Chẳng có giá trị gì cả ư?”
“Đúng vậy. Chủ đề của câu chuyện này chính là đời người vô thường, thiện ác chưa chắc có báo ứng.”
Ôn Hổ Phách im lặng một lát, rồi gập cuốn sổ lại: “Cậu thật đáng ghét.”
“Cảm ơn đã quá khen.” Lục Ly chỉ vào chiếc ghế mới mang đến, cậu nhóc mặt đầy mụn trứng cá đang khom lưng mặt dày đứng bên cạnh chiếc ghế trống, ân cần lau ghế cho Ôn Hổ Phách. Bất kể là nam hay nữ, trong một mối quan hệ yếu thế hơn, điều họ giỏi nhất chính là tự cảm động chính mình, luôn cảm thấy mình đã hy sinh nhiều như vậy, chịu đựng nhiều như vậy, tại sao lại không yêu mình? Đây há chẳng phải là một kiểu bắt cóc đạo đức sao?
Đúng như điều Lục Ly luôn tin tưởng, đời người vô thường, thiện ác chưa chắc có báo ứng, hy sinh chưa chắc được đền đáp, kiên định với bản thân và tôn trọng chính mình mới là ý nghĩa sinh tồn duy nhất. Một người nếu ngay cả bản thân mình cũng không yêu, thì làm sao có thể yêu người khác được?
Cậu liếc nhìn An Bách Lệ một cách kín đáo.
“Bạn học Ôn Hổ Phách, ghế của cậu đến rồi, mời cậu về chỗ.” Lúc nói chuyện với Ôn Hổ Phách, xung quanh luôn có mười mấy cặp mắt nhìn chằm chằm vào họ. Lục Ly và Ôn Hổ Phách từng có tin đồn tình cảm, lúc này hành động khác thường của Ôn Hổ Phách khó mà không khiến người khác liên tưởng. Lẽ nào tối hôm dạ hội mừng năm mới hai người thật sự đã hôn nhau? Ôn Hổ Phách lần đầu biết yêu, vì một nụ hôn mà yêu Lục Ly? Rồi diễn ra một màn yêu tay tư ngang trái giữa Lục Ly, An Bách Lệ, Sở Tĩnh Di và Ôn Hổ Phách?
Hóng chuyện là bản tính của con người. Người nguyên thủy xem náo nhiệt để thu thập thông tin về thế giới tự nhiên, từ đó nâng cao khả năng sinh tồn trong hoang dã. Học sinh Trường Cao trung Đệ Nhất Xuyên Hải hóng chuyện để thu thập thông tin về giới thượng lưu, từ đó nâng cao địa vị của mình trong trường. Họ dường như chẳng có gì khác biệt về bản chất.
“Không cần đâu, tớ đã thương lượng với bạn cùng bàn của cậu rồi, cậu ấy đã chuyển đến ghế mới, sau này tớ chính là bạn cùng bàn của đại biểu xuất sắc cậu rồi.” Ôn Hổ Phách nở một nụ cười nhạt, nụ cười này vô cùng giả tạo.
An Bách Lệ nằm bò trên bàn hừ hừ, không một ai nghe rõ cô ngốc này đang lẩm bẩm gì. Đối mặt với Ôn Hổ Phách, cô gái này quả thực co rúm lén lút như một con chuột.
Lục Ly sững người một lúc, lúc này mới phát hiện ra cô bạn cùng bàn không biết tên của mình đã đeo cặp sách đi đến chiếc ghế mới, cô cười khổ vẫy tay với Lục Ly, coi như là chào tạm biệt. Làm bạn cùng bàn với người ta một học kỳ rưỡi rồi, ngay cả tên cũng không nhớ, cậu đúng là một người bạn cùng bàn vô trách nhiệm.
Lục Ly ừ một tiếng, ngồi xuống cạnh Ôn Hổ Phách, trên mặt không hề có chút cảm xúc nào.
“Bách Lệ, trong lớp sao lại ồn ào thế? Lúc nãy tớ ở hành lang còn nghe thấy tiếng lớp mình, chủ nhiệm giáo dục đi qua cửa mấy vòng rồi.”
An Bách Lệ ghé vào tai Lục Ly nói nhỏ: “Đều tại Ôn Hổ Phách cả.”
“?”
“Lúc nãy Ôn Hổ Phách nói muốn tham gia hội thao.”
Thì ra là vậy. Lục Ly chợt hiểu ra. Sức ảnh hưởng của Ôn Hổ Phách ở ngôi trường này lớn hơn cậu tưởng, cậu thậm chí còn nghe nói có vài nữ sinh sẽ bắt chước cách ăn mặc, lời nói và hành động của Ôn Hổ Phách, rõ ràng đã tạo thành một trào lưu. Cô có sức hiệu triệu rất lớn trong cả nam sinh lẫn nữ sinh. Một cô gái như vậy nói mình muốn tham gia hội thao, những người khác sẽ nghĩ gì? Các nam sinh chỉ mong có cơ hội thể hiện trước mặt cô ấy? Còn nữ sinh thì sao? Vì ngưỡng mộ hoặc ghen tị, e rằng cũng không muốn thua kém.
Nhưng mà.
Ôn Hổ Phách có giỏi thể thao không? Cô không phải là một kẻ mù thể thao sao?
Trong số những cô gái Lục Ly quen biết, Ôn Hổ Phách chắc chắn là người vụng về nhất, khéo tay mà không khéo chân, kiếp trước cùng cô đi bơi, cô ngay cả xuống nước cũng không dám, chỉ ngồi bên hồ bơi uống nước cam ngẩn người. Trong lòng Lục Ly, có lẽ phải hai mươi Ôn Hổ Phách mới bằng một Trâu Nhã Mộng.
Hôm nay thật là lạ. Ôn Hổ Phách chắc chắn bị sốt rồi. Lục Ly nhìn vào gò má của cô gái tóc vàng, làn da trắng không tì vết, căng mịn, không có lỗ chân lông thô ráp thường thấy ở người phương Tây, làn da trắng mịn như kem tươi.
An Bách Lệ căm hận nói: “Cậu ấy chắc chắn là cố ý, cậu ấy tuyệt đối có ký ức của kiếp trước, thậm chí là kiếp trước nữa!”
“Kiếp trước nào?” Ôn Hổ Phách quay đầu lại, bất ngờ dọa An Bách Lệ giật nảy mình.
An Bách Lệ sợ đến mức nấc lên: “Nấc— K-không có gì—”
Ôn Hổ Phách nghiêng đầu, cô ừ một tiếng, cũng không hỏi thêm. Lục Ly vội đưa nước cho An Bách Lệ: “Đếm ngược bốn giây, rồi uống nước, như vậy sẽ không nấc nữa. Sao em nhát gan thế?”
An Bách Lệ sắp khóc đến nơi: “Đừng mắng em mà. Nấc.”
“Được rồi được rồi, ngoan, uống nước đi.”
“Vâng…”
Ôn Hổ Phách lặng lẽ nhìn hai người tương tác, trên mặt vẫn nở nụ cười nhạt, giả tạo. Không biết có phải vì Lục Ly đã dạy cô “lúc không biết nên làm biểu cảm gì, cứ mỉm cười là được” không? Nụ cười đó khiến Lục Ly có chút khó hiểu.
Có Ôn Hổ Phách dẫn đầu, gần như mỗi người trong lớp 1 ban Xã hội năm hai đều đăng ký một hạng mục. Ôn Hổ Phách còn quá đáng hơn, một mình cô đăng ký tận bảy hạng mục, nếu không phải vì trùng thời gian, Lục Ly thậm chí còn nghi ngờ cô định tham gia tất cả các hạng mục.
Thấy Lục Ly đang nhìn mình, Ôn Hổ Phách mỉm cười đối mắt với cậu, hai người không nói gì, như thể có thể dùng ánh mắt để trao đổi vô số lần. Cuối cùng, Lục Ly trơ trẽn lại là người thua cuộc, cậu chột dạ quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào Ôn Hổ Phách nữa… Ôn Hổ Phách như người chiến thắng, ưỡn bộ ngực nhỏ của mình, Lục Ly còn thấy cô nhét cuốn sổ tay của cậu vào cặp sách của mình. Này, không ai dạy cậu không được tự tiện lấy đồ của người khác à?…
“Đại biểu xuất sắc, cậu không đăng ký một hạng mục nào à? Cậu và tớ cùng tham gia chạy ba chân nhé?” Ôn Hổ Phách cười nói.
An Bách Lệ như một con mèo đen cảnh giác, lông dựng đứng, may mà Lục Ly lắc đầu: “Thôi, tớ không tham gia đâu.”
“Ồ? Vậy thì tiếc quá.” Ôn Hổ Phách thản nhiên nói.
“Nấc—”
###TITLE###
Chương 31: Tồn Tại và Hư Vô
Bà ơi, lương tâm bà không cắn rứt sao? Chu Hi khẽ thở dài, bắt đầu giảng giải một vài kiến thức xã hội thường thức cho Chúc Xảo, người đã cách biệt với thế giới bên ngoài. Chu Hi căm ghét những truyền thống cổ hủ và quy tắc cứng nhắc, cô đã quyết định từ lâu sẽ đón Chúc Xảo ra ngoài, nhưng bà nói, chỉ khi tìm được viên đá màu, mới cho phép Chúc Xảo rời đi, người nhà họ Chúc bọn họ, sinh ra là vì một nhiệm vụ bí ẩn nào đó, chỉ cần chưa tìm đủ đá màu, các vu nữ nhà họ Chúc phải canh giữ ở miếu Chính Nguyên cho đến khi già chết.
Vu nữ? Sứ mệnh? Những từ này chỉ khiến Chu Hi bật cười.
Sau khi Chúc Xảo lên xe, vẻ mặt đầy tò mò: “Đây là xe hơi sao? Lần đầu tiên em được ngồi đó…”
Nữ vệ sĩ đang lái xe khẽ cười một tiếng, liền nhận được ánh mắt lạnh lùng của Chu Hi: “Lo chuyện của mình đi, tôi mà nghe thấy cô cười nhạo Tiểu Xảo nữa, thì cút về quê của cô đi.”
“Vâng, thưa điện hạ.” Nữ vệ sĩ thẳng người, không dám có thêm hành động thừa thãi nào.
Chị Hi hung dữ quá… Chúc Xảo lần đầu tiên thấy một Chu Hi lạnh lùng như vậy, cô co rúm người trên ghế như một con mèo hoang bị dọa sợ. Quả nhiên, thế giới bên ngoài thật đáng sợ… Hay là vẫn nên về với bà nhỉ… Tối bà thắp hương không có ai đấm lưng cho thì phải làm sao?
Hai chị em ngồi ở hàng ghế sau, dung mạo tương đồng, nhưng tính cách và cử chỉ lại hoàn toàn trái ngược.
“Tiểu Xảo, tối nay em có muốn đi ăn đồ nướng không? Chị dẫn em đi…” Chu Hi khi đối mặt với Chúc Xảo, lại đổi sang một vẻ mặt dịu dàng, đôi mắt hồ ly đó tự nhiên thả lỏng, bớt đi vài phần sát khí.
“Em… em không muốn đến nơi đông người.” Chúc Xảo lí nhí nói.
“Vậy… vậy em đã chơi game bao giờ chưa?”
“Ừm. Em có xem video trên mạng rồi.”
“Em có muốn chơi không?”
Mắt Chúc Xảo sáng lên: “Muốn ạ!”
“Vậy mấy ngày nay em cứ ở nhà chị chơi game nhé, đợi chị bận xong vài việc rồi sẽ dẫn em từ từ tiếp xúc với những chuyện khác.” Chu Hi biết, muốn để người em gái đã tách biệt xã hội mười mấy năm này tái hòa nhập không phải là chuyện đơn giản. Bắt đầu từ game nhẹ nhàng nhất, để Chúc Xảo từng chút một tái lập mối liên kết với xã hội này, đúng rồi, còn phải tìm cho em ấy một ngôi trường, chỉ là Tiểu Xảo chưa từng đi học, lẽ nào phải cùng những đứa trẻ năm, sáu tuổi đi học lớp một sao?
Chúc Xảo thấy chị Hi đang cúi đầu trầm tư, ngoan ngoãn không làm phiền, mà lặng lẽ nghiêng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Chỉ thấy bên ngoài tấm kính nhỏ, là một thế giới muôn màu muôn vẻ: biển hiệu cửa hàng màu đỏ, vỉa hè lát đá màu xám, người đi đường mặc quần áo sặc sỡ. Các loại cảnh vật lùi lại trong tầm mắt như ánh sáng vụt qua, từng món đồ mới mẻ lọt vào mắt, khiến cô nhìn không xuể.
Chúc Xảo đang nghĩ, nếu gặp người lạ, phải chào hỏi thế nào đây? Cô lại không biết tên họ, nếu nói thẳng “chào bạn” có phải sẽ hơi bất lịch sự không?
Trước đây thế giới của cô chỉ lớn bằng một trăm bảy mươi lăm bước chân, cô không cần suy nghĩ những chuyện quá phức tạp, chỉ cần sống cùng bà, thỉnh thoảng cắt tỉa cành cây mai, còn học cách tự dùng bếp củi nấu cơm. Không ai dạy cô cách chào hỏi người lạ.
Nhà của chị Hi là một căn biệt thự rất lớn, trước khi vào cửa còn đi qua một khu vườn, những nữ công nhân đội mũ làm vườn màu trắng xếp hàng ngay ngắn chào họ, Chúc Xảo hơi lúng túng bắt chước động tác của họ cúi chào lại, khiến các nữ công nhân được một phen ngỡ ngàng.
“Tiểu Xảo, họ chỉ là những nữ công nhân cấp dưới thôi. Chỉ có họ chào em, em không cần chào lại họ đâu.” Chu Hi cười nói.
“Nhưng… có phải sẽ hơi bất lịch sự không ạ?” Chúc Xảo yếu ớt hỏi.
Chu Hi ngẩn người một lúc, mở miệng, cuối cùng không nói gì.
Cô dẫn Chúc Xảo đến phòng cho khách, dạy cô cách dùng máy tính, cũng không phải chuyện gì khó khăn — trước đây cô đã lén dẫn Chúc Xảo đi lướt net, cô còn nhớ Chúc Xảo bị tiếng khởi động của máy tính dọa cho khóc thét, một thời gian dài không thèm để ý đến cô.
“Em cứ ở đây lướt net một mình nhé, lát nữa ăn cơm chị sẽ gọi em. Có chuyện gì cứ nhắn tin cho chị trên mạng, hoặc gọi thẳng tên chị cũng được.” Chu Hi xoa mái tóc dài mềm mại của em gái, khác với cô, Chúc Xảo để tóc dài, còn hơi xoăn nhẹ, đuôi tóc còn phảng phất màu cam đỏ nhàn nhạt.
Sau khi Chu Hi rời đi, Chúc Xảo cẩn thận dùng máy tính. Cô cầm chuột, loay hoay trên màn hình máy tính một lúc lâu, cuối cùng mở được một phần mềm tên là “Nền tảng Valve”, lập tức một loạt ảnh bìa game hiện ra trước mắt thiếu nữ. Chúc Xảo ngây ngốc há to miệng, một lúc lâu không hoàn hồn lại được.
Đây là game sao?
Chúc Xảo có chút kích động, cô cẩn thận bấm vào một bảng xếp hạng nào đó, liếc mắt đã thấy tựa game xếp thứ nhất.
“Nhóm sản xuất Trường Lạc?” Chúc Xảo thấy cái tên này rất hay, liền bấm vào tựa game đầu tiên trong đời mình…
(Hôm nay còn cập nhật)