4
Bốn ngày đã trôi qua kể từ khi Grunbeld bị cầm tù.
Tudor giao hai đứa trẻ canh nom cậu.
“Đối xử đặc biệt đấy,” một cậu bé nói. “Mấy cái cùm đó thực sự không bình thường.” “Bạn… lớn tuổi hơn bọn tôi à?” cô bé còn lại hỏi.
“Mười bốn,” Grunbeld trả lời. Cậu bé và cô bé đều kêu lên ngạc nhiên.
“Không thể tin được... trẻ hơn cả bọn tôi ư? Có phải nhóc là người gốc Gấu Biển không?”
Người Gấu Biển, những thợ săn phía Bắc Hải. Cậu chắc chắn nhớ mẹ đã kể về họ. “Tôi là Grunbeld… thuộc Gia tộc Ahlqvist. Tôi mang trong mình dòng máu Gấu Biển.”
“Tôi là Edvard, con trai của đại công tước Grant.” Không giống như Grunbeld, Edvard có chiều cao và vóc dáng đúng với lứa tuổi. Cánh tay và các ngón tay dài mang lại cho cậu vẻ tinh tế.
Edvard có đôi mắt sắc bén như chim săn mồi. Mái tóc vàng xinh đẹp bù xù như chưa được chải chuốt.
Cô bé tự giới thiệu. “Tôi là Sigur, con gái của Gia tộc Johansen.” Làn da trắng như tuyết và mái tóc dài màu bạc của Sigur không ngừng thu hút sự chú ý của những ánh mắt khác. Đôi mắt buồn bã của cô bé ẩn chứa một tia nguy hiểm tiềm ẩn, tạo nên một vẻ đẹp như những bông hoa nở trái mùa vào mùa đông.
Edvard nói: “Tôi chỉ là con trai của đại công tước thôi, còn cô ấy là con của quý tộc quyền lực cơ.”
“Hai người đang làm gì ở xó xỉnh này vậy?”
Edvard nói: “Bọn tôi tình cờ đi săn ở dưới đây và bị chúng bắt được. “Chúng tôi có giá trị mà. Chắc chắn chúng sẽ tiến hành trao đổi con tin, sẽ không lâu nữa đâu.”
Grunbeld không những không ăn uống mà cái gông cũng được làm bằng sắt và rất nặng.
Khi Grunbeld loạng choạng, Edvard đã đỡ cậu dậy. Sigur đi lấy nước từ lính canh.
“Xin lỗi nhé.”
“Đừng lo mà,” Edvard nói. “Chúng ta phải hợp tác thôi. Phải giữ sức khỏe tốt cho đến khi đàm phán trao đổi con tin.”
Sigur cầm một chiếc cốc gỗ bằng cả hai tay và đưa lên miệng Grunbeld. Grunbeld yếu ớt uống hết nước ngay lập tức.
“Cảm ơn…”
Sigur nhìn chằm chằm vào Grunbeld mà không chớp mắt. Ánh mắt thuần khiết đó gần như khiến cậu bất giác ngoảnh mắt đi. Grunbeld cảm thấy có sự nguy hiểm trong ánh mắt đó.
“Trên người cậu có mùi hy vọng,” Sigur nói. Đó là lúc Grunbeld nhận ra Sigur chính là chủ nhân của giọng hát mà cậu đã nghe thấy.
Tên quản giáo Tudor hét lên. “Hãy tôn thờ Đức Chúa Trời đích thực! Hãy thề trung thành với Hoàng đế Tudor!” Màn giáo dục cải đạo đã bắt đầu trong tháp ngục dành cho các tù nhân trẻ em của Đại công quốc Grant. “Giáo dục cải đạo” truyền bá nghiêm ngặt cho các tù nhân trẻ em từ những nơi bên ngoài Tudor, nhằm thay đổi cách suy nghĩ của chúng theo đường lối của Tudor. Những đứa trẻ “cải đạo” thường nuôi dưỡng lòng yêu nước mạnh mẽ hơn cả dân bản xứ Tudor, và rất dễ để lợi dụng chúng. Một sự bổ sung chất lượng cho quân đội.
Có khoảng hai trăm đứa trẻ quý tộc hoặc hiệp sĩ đã bị giam hoặc bị bắt làm con tin.
Trong số đó có Grunbeld, Edvard và Sigur.
Tất cả hai trăm tù nhân trẻ em đều ăn mặc rách rưới và không được ăn uống đàng hoàng. Không được tắm rửa và bẩn thỉu, chúng chịu đựng cơn đói chỉ bằng nước và thức ăn thừa, và nhận được nền giáo dục và huấn luyện quân sự kỹ lưỡng của Tudor... dù chúng muốn hay không.
Hoạt động truyền bá tập trung vào việc đọc sách và kinh thánh lịch sử Tudor. Ca ngợi Đức Thiên Chúa duy nhất.
Ca ngợi Hoàng đế Tudor. Yêu Tudor. Tử vì Tudor.
Dân chúng Grant có quan điểm tôn giáo và thế giới tâm linh độc đáo riêng biệt. Ngay cả đối với một đứa trẻ cũng khó mà từ bỏ tất cả. “Vứt hết thần thánh và hoàng đế vớ vẩn của bọn mày đi…” một đứa trẻ bị giáo dục cải đạo lẩm bẩm. Cậu bé chỉ nói một cách lặng lẽ và bất cẩn, nhưng quản giáo đã quyết định không bỏ qua.
Quản giáo là Ngài Abecassis, một hiệp sĩ Tudor.
Sở hữu quyền lực cai trị khổng lồ và một đội quân lớn dưới quyền, Abecassis là một người có địa vị cao. Thông thường, quyền cao chức trọng như gã sẽ không cần gõ đầu cải đạo trẻ em ở nơi này, nhưng gã vẫn thường xuyên tìm đường đến tháp ngục. Gã thấy không có gì vui hơn việc hành hạ trẻ em.
Abecassis là một người đàn ông to lớn; một số người gọi gã là người khổng lồ. Mí mắt dày cộp, khiến gã trông có vẻ buồn ngủ. Môi và ngực hắn cũng dày cộp. Cặp má xệ xuống như một con chó béo. Mái tóc đen dài gợn sóng vừa phải.
“Ôi không… quản giáo ta đang rất buồn đấy.” là câu nói yêu thích của Abecassis.
“Oái!” Cậu bé đã lặng lẽ nói xấu Chúa trời của Tudor cảm thấy Abecassis nắm lấy đầu cậu. Khi một kẻ to xác như Abecassis tóm lấy một đứa trẻ, nó giống như gã đang chơi búp bê vậy.
“Tiếp tục và nói lại điều đó xem nào.”
“Không, không… ý cháu là… cháu không nói gì cả, thưa ngài…”
“Không nói gì cả, thưa ngài? Phải trừng phạt mi thôi.” Abecassis nhếch mép cười khi nhấc cậu bé lên.
“Dừng lại đi.” Grunbeld đứng dậy. Cậu vẫn bị đeo gông trong quá trình giáo dục cải đạo. Hành động liều lĩnh của cậu đã gây xôn xao trong số các tù nhân trẻ em khác. Chỉ có Edvard là mỉm cười, một nụ cười gượng gạo không hề giống trẻ con.
“Hả? Sao nào?” Abecassis vặn cổ cậu bé mà gã nhấc lên cao. Tiếng xương gãy vang lên, làn da của cậu bé vặn vẹo, cong vênh. Cái đầu xoay qua hai lần theo một hướng khó mà tin được, khuôn mặt cậu bé cứng đờ vì vẻ kinh hãi.
“Những đứa nổi loạn không có tài cán gì sẽ phải chết,” Abecassis nói khi đến gần Grunbeld. “Mi nổi loạn, nhưng có tiềm năng đấy. Ta sẽ để mi sống.”
“Đồ khốn…”
“Thôi đi, Grunbeld.” Edvard nắm lấy cánh tay Grunbeld và kéo. Grunbeld không nhúc nhích một li, nhưng cậu ngạc nhiên trước sức mạnh của Edvard. Edvard thì thầm vào tai. “Bây giờ không phải lúc.” Abecassis có vẻ thích thú khi quan sát hai cậu bé.
Nếu giờ mà làm quá thì Edvard cũng sẽ bị giết mất. Grunbeld cúi đầu và ngồi xuống.
“Tốt,” Abecassis nói khi quay gót và rời đi.
“Tại sao lại bận tâm đến tôi?” Grunbeld hỏi Edvard.
“Tôi nói rồi mà. Chúng ta phải hợp tác vào những lúc như thế này, hoặc kiểu khác.” Edvard nói. “Hơn nữa, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết cậu sẽ trở thành chỗ dựa tinh thần cho chúng tôi. Chắc chắn vậy.”
Đêm đến. Các tù nhân trẻ em đã bị bỏ đói lúc trưa, và khi cơn đói của chúng ngày càng dữ dội, Abecassis đã chuẩn bị một bữa tối xa hoa. Nhưng hắn không đưa cho bọn trẻ. Chúng cắn ngón tay cái và nhìn bọn lính Tudor vui vẻ ăn thịt, rau và các món ăn khác.
Abecassis nói: “Chuyển sang thờ Đức Chúa của Tudor không quá phức tạp đâu. Cũng như chuyển sang nơi khác sống thôi. Tất cả những ai từ bỏ chúa trời của Grant ngay bây giờ sẽ được đánh chén no nê. Ở đây bây giờ, Grunbeld.”
Tên của Grunbeld được gọi lên. Cậu bước tới Abecassis để xem gã muốn gì. Grunbeld đang đeo gông sắt, lại có binh lính canh gác nên bây giờ không có cơ hội nào để gây bất ngờ cho Abecassis, ngay cả khi đến gần. “Mi có thân hình to lớn nên chắc là dễ đói lắm nhỉ.” Abecassis vừa nói vừa khoe một miếng thịt gà chín vàng trên khúc xương. Bọn trẻ nuốt nước bọt và bụng kêu ầm ĩ.
Nhưng không một cơ bắp nào trên mặt Grunbeld co giật khi nói, “Chỉ là đống cứt lợn.” Phòng ngục như cứng đơ lại trước những lời đó.
Abecassis mỉm cười. “Thử nói lại xem.”
Bọn trẻ nhớ đến đứa nhóc bị gãy cổ từ ban ngày mà rùng mình. “Đống cứt lợn,” Grunbeld lặp lại, đúng như cậu đã nói trước đó.
Abecassis định giết Grunbeld ngay tại chỗ nếu cậu tỏ ra sợ hãi. Nhưng với thái độ trơ tráo này thì chẳng còn là một lựa chọn nữa. Bởi vì những đứa trẻ khác đã cảm động trước thái độ bất khuất của Grunbeld.
Ngay cả khi bây giờ có giết Grunbeld, cậu vẫn sẽ là một anh hùng. Giữ cậu sống sót và cải đạo tư tưởng sẽ mang lại kết quả lớn hơn.
“Người dân phương bắc thuộc dòng dõi của loài gấu và lang sói. Bọn tao không ăn cứt lợn.”
“Ghê nhỉ…” Abecassis dùng khăn ăn lau miệng.
“Nhưng kiêu căng không giúp mi no được đâu. Ta rất muốn xem mi sẽ giữ thái độ đó được bao lâu.”