Tiểu Thuyết BERSERK: Kỵ Sĩ Rồng Lửa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

(Đang ra)

Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

Khoan đã… ai mới là yandere ở đây? Là tôi hay là cậu?! Tránh xa tôi raaaa!!!

9 22

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

38 115

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

37 187

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

427 33156

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

252 4796

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

29 187

Novel - Chương Một (7)

7

Cuộc sống trong tháp giam cứ thế kéo dài suốt bốn năm.

Trong chuỗi ngày địa ngục ấy, sức mạnh của Grunbeld không ngừng gia tăng. Và song song với điều đó là nỗi lo âu ngày càng lớn trong lòng Edvard về hoàn cảnh của chính mình. “Thế giới này thật khốn nạn. Ta là con trai của một đại công tước, vậy mà chẳng ai nhắc đến chuyện trao đổi tù binh, chẳng có gì hết; chẳng có lấy một tia hy vọng… bởi vì ta là kẻ đứng tận đáy trong hoàng tộc…”

Ban đầu có hai trăm đứa trẻ bị giam giữ. Giờ đây, chỉ còn một trăm.

Grunbeld Ahlqvist đã tròn mười tám tuổi khi vẫn còn là một tù nhân, và thân hình của cậu lúc này đã vượt xa người trưởng thành bình thường. Trong số những đứa trẻ bị nhồi sọ cải tạo, Grunbeld cực kỳ nổi bật. Tấm ván gông dành cho cậu cũng phải thay hàng tháng, mỗi lần đều nặng hơn trước, có lẽ điều đó lại vô tình trở thành hình thức rèn luyện hoàn hảo. Khi gông được tháo ra trong các buổi huấn luyện quân sự, Grunbeld di chuyển linh hoạt như cá gặp nước. Ban đầu, cậu chỉ ghép cặp với Edvard và tập luyện có phần hời hợt, nhưng giờ đây, Grunbeld liên tục đổi bạn tập, chủ động dạy kiếm thuật cho các tù nhân khác. Những đứa trẻ được cậu hướng dẫn trở nên mạnh mẽ một cách rõ rệt.

Abecassis, khi đang quan sát buổi huấn luyện, quay sang nói với viên phụ tá đứng cạnh với vẻ thất vọng: “Grunbeld mạnh thật, nhưng chuyện này không ổn. Nó đã trở thành niềm hy vọng quá lớn. Rõ ràng, việc những đứa trẻ khác tụt lại trong giáo dục cải tạo là do lỗi của Grunbeld.”

“Tôi cũng thấy thật phí,” viên phụ tá đáp. “Nhưng có lẽ đã đến lúc kết thúc mọi thứ với nó.”

“Uổng quá. Không còn cách nào để hoàn tất quá trình cải tạo sao?”

“Grunbeld quá mạnh, cả về thể chất lẫn tinh thần, thưa ngài Abecassis. Có những người đồng tình sâu sắc với ngài, nhưng Grunbeld không phải loại thú có thể dễ dàng huấn luyện. Có lẽ thay vì xem nó là chó hay sói, chúng ta nên xem nó như một con rồng thì đúng hơn.”

“Nếu nó là rồng, và lời lẽ không ăn thua với nó... thì đúng vậy, lựa chọn duy nhất là phải giết nó.”

Abecassis tuyên bố với lũ trẻ đang tập trung tại bãi huấn luyện: “Hôm nay ta có một món quà dành cho tất cả bọn mi.”

Vừa dứt lời, hơn chục lính Tudor kéo đến một chiếc lồng sắt khổng lồ đặt trên bệ có bánh xe. Chiếc lồng được phủ bằng một tấm vải, khiến không thể nhìn rõ bên trong.

“Grunbeld đã trở nên quá mạnh, và xem chừng nó cũng bắt đầu chán nản với các buổi huấn luyện quân sự. Vì vậy, ta đã mua một con vật quý hiếm từ một thương nhân ở bến cảng. Nó được mang về từ vùng đất xa xôi Kushan. Ta nghĩ… có lẽ thứ này sẽ khiến nó cảm thấy hứng thú hơn một chút.”

Một tên lính gỡ tấm vải ra. Bên trong chiếc lồng là một con thú khổng lồ.

“Trông nó giống như một con sư tử. Người Kushan gọi nó là hổ. Ta nghe nói nó đã ăn rất nhiều thịt người từ khi còn bé.” Như lời Abecassis nói, con hổ rất lớn. Nó trừng trừng nhìn những người bên ngoài lồng với đôi mắt đỏ ngầu và đầy căm hận. Chiều dài cơ thể dễ chừng hơn 2m7, nặng trên 270kg. Kích cỡ của sinh vật này chẳng kém gì một con gấu, và khi nó há miệng ra, nước dãi chảy lỏm bỏm giữa những chiếc nanh dày cộm.

“Ta sẽ cho Grunbeld đấu tay đôi với nó ngay bây giờ,” Abecassis nói tiếp. “Bọn mi là tù nhân nên không được cầm kiếm, phi tiêu cũng không. Nhưng dẫu là Grunbeld đi nữa thì với thứ quái vật này, nó cũng sẽ gặp khó khăn. Vậy nên… ta sẽ cho phép có người hỗ trợ. Ai muốn giúp Grunbeld đấu hổ, hãy lên tiếng.”

“Người hỗ trợ?” “Lên tiếng?” Cả đám trẻ xôn xao. Đối đầu với một con quái vật như vậy mà không có vũ khí sắc bén? Chẳng lẽ chỉ được dùng gậy gộc hay kiếm gỗ? Cho dù có bao vây hội đồng, thì cũng không thể thắng nổi.

Tuy nhiên…

“Tôi tham gia.” Sigur giơ tay lên, khiến cả đám trẻ bàn tán rầm rộ.

“Sigur…” Grunbeld cũng bất ngờ. “Thôi đi. Để ta tự lo.”

“Không sao đâu.” Sigur mỉm cười. “Người cậu tỏa ra mùi hy vọng.”

“Rồi rồi.” Edvard tặc lưỡi, giơ tay lên. “Tôi cũng tham gia.”

“Edvard…!”

“Nếu hai cậu chết mà tôi sống, thì còn có nghĩa lý gì?” Edvard nở một nụ cười đàn ông thực thụ. Cuộc sống trong ngục đã khiến bọn trẻ mất đi hết vẻ hồn nhiên. “Đừng nói với tôi là hai cậu nghĩ có thể thắng mà không có tôi? Trước con quái vật đó sao?”

“…Xin lỗi.”

“Chưa đánh mà xin lỗi cái gì. Grunbeld, có cơ hội thắng không?”

Grunbeld bỗng nhớ lại lời cô gái năm nào: “Ngọn lửa đỏ rực sẽ thiêu đốt kẻ thù cậu, và những chiếc vảy cứng rắn sẽ bẻ gãy mọi lưỡi gươm.”

Nghe đến đó, Edvard lóe lên một ý tưởng. Cậu quỳ một gối xuống, cung kính nói với Abecassis:

“Thưa ngài Abecassis!”

“Có chuyện gì?”

“Edvard thuộc gia tộc Halvorsen và Sigur thuộc gia tộc Johansen xin được cùng Grunbeld thuộc gia tộc Ahlqvist chiến đấu. Vì vậy, chúng tôi chỉ có một thỉnh cầu duy nhất.”

“Nói đi.”

“Chúng tôi cần thời gian để lập kế hoạch chiến đấu với con hổ. Xin ngài cho phép chúng tôi được chuẩn bị đến tối nay.”

Abecassis suy nghĩ một chút, rồi gật đầu cứng nhắc: “Được thôi. Trận chiến diễn ra vào lúc đêm xuống.”

“Xin cảm ơn ngài.”

Grunbeld hỏi khẽ: “Kế hoạch?”

Chống lại con quái vật ấy, kế hoạch liệu có ích gì? Nhưng Edvard lại đầy tự tin:

“Cứ để tôi lo. Đây là lĩnh vực của tôi mà.”