10
Vài ngày sau, một buổi tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại Hang Rồng Lửa. Mối đe dọa từ Tudor vẫn chưa chấm dứt, nên bữa tiệc được tổ chức ngay tại tiền tuyến nhằm tránh tạo ra lỗ hổng trong hệ thống phòng thủ. Không chỉ giới quý tộc có mặt, mà cả người đứng đầu đất nước cũng xuất hiện.
Khi Đại Công tước Haakon Grant xuất hiện trước công chúng, sức khỏe của ông rõ ràng đã suy yếu nghiêm trọng. Trước đây, ông từng bị chị gái ruột đầu độc. Âm mưu ám sát thất bại, và người chị đã bị hành quyết. Nhưng những vụ tấn công không chấm dứt ở đó. Sau đó, Haakon còn suýt bị giết bởi chính những quý tộc danh giá, những kẻ sùng bái các vị thần phương Bắc. Ông sống sót, nhưng chất độc để lại hậu quả tàn khốc: gương mặt ông nổi lên nhiều u nhọt lở loét. Khi sức khỏe suy giảm, mùi hôi thối từ các khối u bốc lên rõ rệt.
Đại Công tước Grant không phải là một vị quân chủ được lòng dân. Vùng đất phương Bắc này vốn có một hệ thống tín ngưỡng riêng biệt, thứ bị coi là dị giáo dưới con mắt của Giáo hội Trung nguyên. Haakon thì lại muốn chuẩn hóa tôn giáo trong nước theo chuẩn mực của Giáo hội. Theo Edvard, đó chính là lý do vì sao Haakon bị ghét bỏ. Sự ép buộc tôn giáo này cũng là nguồn cơn dẫn đến âm mưu ám sát ông.
Sau khi bị chính chị gái đầu độc, ông tiếp tục bị các quý tộc hạ độc. Haakon đã lấy một quý tộc danh tiếng ra làm gương, ra lệnh xử tử công khai một cách tàn khốc. Dù những người xung quanh ông phản đối mạnh mẽ, Haakon vẫn ép phải thực hiện. Nạn nhân bị đánh gãy toàn bộ tay chân, rồi bị dìm chết trong một bể nước lớn. Và trong suốt quá trình đó, Haakon vẫn không nhận ra rằng mình đang đánh mất lòng dân.
Buổi tiệc chiến thắng được tổ chức tại quảng trường đền thờ Hang Rồng Lửa, một khán đài bằng đá mang dáng dấp của đấu trường cổ đại, với những cột đá dựng vòng tròn và các giỏ lửa cháy sáng. Grunbeld, Edvard, Sigur, cùng các đứa trẻ được giải cứu lại tụ họp một lần nữa. Đại Công tước Haakon bước lên và cất lời cảm ơn:
“Thật tốt khi các ngươi đã quay về. Hãy luôn tận tụy với đất nước.”
Bọn trẻ xếp thành một vòng tròn, Edvard chờ đợi giây phút gặp lại cha mình là Đại Công tước Haakon. Mọi chuyện rõ ràng rất rối rắm, nhưng dù gì ông cũng là cha ruột của cậu. Sẽ là nói dối nếu bảo Edvard chưa từng nhớ ông.
“Hãy luôn tận tụy với đất nước,” Haakon nói với Edvard.
Chỉ thế thôi, giống hệt những gì ông nói với các đứa trẻ khác. Khả năng cao là Haakon còn không nhận ra rằng chính con trai mình đang đứng đó.
Ông đối xử với đứa con ruột từng sống sót từ địa ngục về như thế sao? Không, thậm chí trước cả điều đó…
Việc Edvard bị bỏ mặc suốt bốn năm trời chẳng phải đã là bằng chứng rõ ràng cho thấy trong mắt Đại Công tước, cậu còn chẳng bằng hòn đá ven đường hay sao? Nếu vậy, có ý nghĩa gì khi trong số tất cả các quý tộc có chức tước, chỉ có mỗi Kirsten ra tay cứu giúp cậu? Trong tim Edvard, một bóng tối dần được nuôi dưỡng.
Buổi lễ bước sang phần sau tại quảng trường đền thờ, nơi thờ phụng vị thần tối cao phương Bắc - vị hiền triết độc nhãn. Một nữ tư tế trẻ sẽ thực hiện vũ điệu hiến tế. Tại trung tâm của vòng tượng thần đại diện cho các vị thần phương Bắc, một thiếu nữ bước ra, mặc trên người lớp y phục mỏng đến mức có thể thấy cả da thịt bên dưới. Tư tế trưởng già nua rảy nước thanh tẩy lên người cô. Lớp vải ướt dính chặt lấy cơ thể, làm hiện rõ đường nét mảnh mai của thân hình cô gái.
Grunbeld khẽ rên lên trong cổ họng. Chính là cô gái mà cậu từng gặp trong khu rừng - Benedikte. Dù vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng giờ đây nét đẹp của cô đã trưởng thành đến mức khó nhận ra.
Âm nhạc duy nhất vang lên là tiếng trống da một mặt được gõ nhịp. Benedikte nhảy múa theo từng nhịp trống đầy say mê. Tứ chi mảnh mai của cô di chuyển nhẹ nhàng, đầy ưu nhã. Giới quý tộc tham dự xôn xao bàn tán:
“Đẹp quá… Vũ điệu cũng thật tuyệt vời.”
“Đã thế lại còn mù lòa… thật không thể tin nổi.”
“Chưa hết đâu, nữ tư tế xinh đẹp mảnh mai đó lại chính là cháu gái của Tướng quân Kirsten, người hùng vĩ đại nhất của công quốc đấy.”
“Chậc, ai mà nhìn cô bé với ánh mắt không đứng đắn thì có ngày mất chức như chơi.”
“Thế nên mới chẳng ai dám bàn đến vẻ đẹp vượt trội ấy, dù là nữ tư tế đi nữa.”
“Còn có lời đồn rằng cô bé sở hữu siêu năng lực... nghe đâu có thể đọc được suy nghĩ người khác.”
“Chuyện đó chắc là bị thổi phồng rồi.”
“Ừ, ừ... Nhưng nếu thật thì giới quý tộc và quan lại nên tránh xa cô ấy là vừa.”
Những tiếng thì thầm của các quý tộc vang tới chỗ Grunbeld và Kirsten đang đứng. “Siêu năng lực…?” Grunbeld nghiêng đầu hỏi.
“Ta cũng không muốn tin, nhưng đúng là như vậy.” Kirsten gật đầu.
“Ngay sau khi sinh ra, Benedikte đã mắc một chứng bệnh hiểm nghèo khiến con bé bị mù hoàn toàn. Kể từ đó, nó sống trong một thế giới không ánh sáng.”
“Không ánh sáng…” Grunbeld lặp lại.
Kirsten tiếp tục, mắt vẫn dõi theo điệu múa của Benedikte.
“Thế nhưng để đổi lại, vị thần độc nhãn vĩ đại đã ban cho con bé năng lực siêu nhiên. Benedikte có thể nhìn thấy màu sắc của trái tim con người.”
“Tôi đã thấy ánh đỏ rực bùng cháy từ trong rừng sâu.”
Grunbeld chợt nhớ lại lời của cô.
“Benedikte có thể dùng con mắt tinh thần để nhìn thấu bí mật, cảm xúc, thậm chí là bản chất của một con người. Con bé rất ngây thơ, nên khi còn nhỏ, nó thường nói ra bất cứ điều gì mình cảm nhận được. Chính vì vậy mà nhiều người thấy khó chịu. Điều đó khiến nó tổn thương sâu sắc.”
Grunbeld chăm chú nhìn Benedikte khi cô tiếp tục nhảy múa ở trung tâm. Tiếng trống dần dần tăng nhịp, như thể chính những người đánh trống cũng bị cô dẫn dắt. Cô gái ấy đang nắm giữ toàn bộ không gian này. Không, có lẽ bản thân cô chẳng hề có ý định kiểm soát gì cả... mà chỉ đơn giản là tự nhiên cuốn tất cả vào chính mình.
“Trong hoàn cảnh như vậy, ta không thể để con bé lộ diện trước công chúng, chứ đừng nói gì đến việc thả vào vòng xoáy của đám quý tộc. Thế nên nó đã được gửi đến một ngôi đền.” Kirsten nói.
“Benedikte là một nữ tư tế lý tưởng. Năng lực ấy, nếu đặt trong thế giới con người thìs sẽ khiến nó bị xa lánh, nhưng trong sự hiện diện của thần thánh thì lại vô cùng hữu dụng. Tới mức giờ đây, cháu ta đã có thể gánh vác cả nghi thức vũ lễ dâng hiến. Dù vậy, ta vẫn có chút lo lắng. Dù là trong đền đi nữa, thì vẫn là nơi con người tụ tập. Ta vẫn luôn thắc mắc liệu nó có cảm thấy cô đơn nơi đó hay không...”
Grunbeld liếc sang nhìn Kirsten - ông đang nheo mắt, trầm ngâm.
Vũ điệu dâng lễ kết thúc, tiếng hoan hô vang lên từ khán giả. “Ta vừa nhớ ra một chuyện,” Kirsten nói tiếp. “Hồi Benedikte mới được đưa đến đền thờ, nó từng kể với ta một chuyện khiến nó cực kỳ vui sướng.”
Benedikte rời khỏi sân khấu và chạy băng qua đám đông. “Nó kể rằng đã gặp một con rồng lửa dưới hình dạng một cậu bé bị thương, trong khu rừng gần ngôi đền…”
Ngay giữa lúc câu chuyện dang dở, Benedikte bất ngờ lao thẳng tới ôm lấy Grunbeld. Tất cả đều sững sờ trước hành động đột ngột ấy: Kirsten, Sigur, Edvard, đám trẻ khác, giới quý tộc... và dĩ nhiên là cả Grunbeld.
“Rồng lửa! Mình lại gặp nhau rồi!” Benedikte nói bằng giọng ngây thơ. Không khí náo động hẳn lên: “Rồng lửa? Là sao?”
“Thật ngạc nhiên là em nhận ra được tôi đấy. Tôi nghĩ mình đã thay đổi nhiều so với hồi đó rồi.”
“Không thể nhầm được! Màu đỏ thẫm của cậu vẫn trong sáng, nguyên vẹn như xưa! Thậm chí còn cháy rực hơn cả trước kia nữa kìa!”
Grunbeld, một chiến binh khổng lồ, lại đang bị áp đảo bởi một cô bé.
“Ra là vậy…” Kirsten, giờ đã hiểu rõ mọi chuyện, mỉm cười vuốt chòm râu của mình.
Từ xa, Sigur dõi theo cuộc hội ngộ ấy với ánh mắt buồn bã. Cô bỏ chạy ra khỏi chùa, Edvard liền đuổi theo. Trước khi chạy khuất, Edvard quay đầu nhìn lại Grunbeld cùng mọi người, và trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt cậu lóe lên vẻ u tối kỳ lạ.
Đêm tiếp tục trôi qua, buổi tiệc kết thúc, mọi người lui về nhà khách hoặc chỗ nghỉ. Một số thì say mèm và ngủ gục ngay tại sân.
Grunbeld đứng trên đài quan sát của lâu đài, ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng. Một tiếng sói tru vang lên từ xa, âm thanh đó như quấn lấy lấy cơ thể cậu. Grunbeld cảm thấy như có ai đó đang gọi mình, và điều đó khiến cậu không thể kìm được thôi thúc muốn bước đi.
Grunbeld rời khỏi Hang Rồng Lửa, chạy theo hướng phát ra tiếng tru. Chẳng bao lâu sau, cậu nhận ra mình đã bước vào khu rừng. Một con sói bạc khổng lồ xuất hiện trước mặt. Grunbeld giờ đã chắc chắn - đây chính là khu rừng của năm xưa. Con sói bạc ngoái đầu lại nhìn Grunbeld rồi bắt đầu bước đi. Grunbeld lặng lẽ đi theo.
Nó đang dẫn cậu về phía con suối năm đó. Và khi đến nơi, Benedikte đã đứng đó, hoàn toàn khỏa thân, dưới ánh trăng đang chiếu sáng khắp cơ thể.
Cô đang ngâm mình trong suối, nước ngập đến ngang eo. Dù vẻ hồn nhiên trẻ con vẫn còn vương lại, cơ thể cô giờ đã mang rõ nét của một thiếu nữ.
“Không sai vào đâu được... cô ấy chắc chắn là một tiên nữ.” Grunbeld không thể giấu được sự bối rối trước thân thể thần bí, trần trụi ấy của cô gái.
“Y như hôm đó vậy,” Benedikte nói. “Cậu lại đầy thương tích rồi kìa.”
“Đúng vậy. Tôi là con người mà,” Grunbeld nói. “Rồng lửa này nọ mà em nói không áp dụng với tôi đâu.”
Benedikte tiến lại gần Grunbeld, dùng những đầu ngón tay nhẹ chạm lên cơ bụng rắn chắc và lồng ngực của cậu. Cảm giác mong manh ấy làm thần kinh cậu như bốc cháy.
“Cậu đã lớn và mạnh mẽ hơn rất nhiều,” cô nói, ngẩng đầu nhìn cậu. Như mọi khi, chắc hẳn cô vẫn đang nhìn thấy một điều gì đó bằng con mắt tâm linh.
“Ngồi xuống đi. Tôi muốn nhìn kỹ khuôn mặt cậu.”
“Mặt tôi không giống như mặt của mấy công tử quý tộc đâu.”
“Không sao cả.”
Grunbeld miễn cưỡng quỳ xuống. Benedikte bắt đầu xoa tay quanh khuôn mặt cậu. “Thô ráp như đá hoặc gỗ sồi.”
“Xin lỗi vì nó chẳng mềm mịn gì.”
“Tôi thích mà. Có chỗ lồi chỗ lõm, chạm vào rất thú vị.” Benedikte bật cười khúc khích.
Cô nhỏ bé, và làn da đầu ngón tay mềm mại đến lạ thường. Hơn thế nữa, từ cô tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, thơm mát như mùi hoa tươi.
“Vậy là, đây chính là cậu. Rất hân hạnh được gặp, Ngài Grunbeld Ahlqvist.”
“Chỉ cần gọi là Grunbeld thôi… Benedikte.”
“Chào mừng cậu trở về, Grunbeld.”
Nụ cười của cô như một bông hoa vừa nở rộ.
“Rất nhiều đồng đội của tôi đã chết, họ bị kéo theo bởi sự cố chấp của tôi. Có lẽ nếu bọn tôi từ bỏ thần linh, họ đã có thể sống một đời dài hơn rồi.”
Grunbeld vẫn luôn giữ cảm xúc đó trong lòng, chưa từng nói với ai. Cậu xem đó là sự xúc phạm đến những người sống sót, nhưng cũng không thể giũ bỏ được cảm giác ấy.
Benedikte ôm lấy khuôn mặt Grunbeld bằng cả hai bàn tay. Cô tiến lại gần. Ngay lúc đó, con sói bạc Ludvig đột nhiên đẩy mạnh Grunbeld xuống suối nước nóng, khiến nước văng tung tóe. Cậu rơi tõm xuống, cả người ướt sũng trong quần áo.
“Chết tiệt thật!”
“Đêm nay, hãy dành thời gian ở đây và chữa lành tất cả những vết thương trong lòng và trên thân thể cậu.”
Benedikte ôm chầm lấy Ludvig và cười to.
“Nó bảo rằng muốn được tắm suối nóng với cậu một lần nữa từ lâu rồi đấy!”
Hai con người và một con sói cùng ngâm mình trong dòng nước ấm. Chỉ có ánh trăng chiếu sáng khu rừng bí mật. Thân thể bị thương của Grunbeld do những tháng ngày bị giam cầm khổ cực, đã được chữa lành. Cậu đã thoát khỏi cơn ác mộng, và giờ đang sống trong một giấc mơ yên bình.
“Ngọn lửa đỏ rực sẽ thiêu đốt kẻ thù, và lớp vảy cứng rắn sẽ bẻ gãy lưỡi gươm,” Grunbeld nói. “Tôi không phải là rồng, nhưng những lời em từng nói đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi - ý chí để trở nên rực rỡ và mãnh liệt như một con rồng. Chính nhờ đó mà tôi đã sống sót và quay trở về nơi này.”
“Cậu là con người, nhưng linh hồn của cậu còn mạnh mẽ, to lớn và rực sáng hơn cả hàng chục, hàng trăm người cộng lại. Cậu đúng là một con rồng... một hỏa long trong truyền thuyết.” Benedikte nhìn Grunbeld đầy say mê, như thể đôi mắt cô chưa từng mù. Grunbeld nhớ lại những gì Kirsten đã nói về năng lực đặc biệt của nữ tư tế ấy - con mắt tâm linh.
“Này, cậu có biết câu chuyện đó không?” cô hỏi.
“Em phải nói rõ hơn chứ.”
“Chuyện về con rồng lửa tàn phá.”
“À, có biết.” Grunbeld gật đầu. Đó là một truyện cổ tích mà ai trên hòn đảo này cũng biết, từ người già cho đến trẻ con. Một con rồng lửa hung dữ từng nổi điên càn quét khắp đảo, thiêu rụi các ngôi làng của từng bộ tộc. Một nàng công chúa đã bị hiến tế để xoa dịu con rồng. Một chàng trai trẻ từ một trong các bộ tộc đã đứng lên thách đấu với rồng lửa, quyết cứu lấy công chúa. Nhưng con rồng quá mạnh, và khi tưởng chừng như chàng trai sẽ phải bỏ mạng, những chiến binh từ khắp các bộ tộc trên đảo đã tụ họp tại chiến trường. Sự dũng cảm của chàng trai đơn độc đối mặt với rồng lửa đã khiến tất cả họ cảm phục sâu sắc.
“Sau một trận chiến dài và khốc liệt, con rồng cuối cùng cũng gục ngã tại đỉnh núi cao nhất đảo. Nó bị chôn vùi dưới lòng đất và hóa thành ngọn núi lửa nằm giữa đảo. Người ta nói rằng, khi núi nhả lửa và đất rung chuyển, con rồng lửa hung tợn lại đang cố gắng bò lên mặt đất thêm một lần nữa.”
Khuôn mặt của Benedikte ánh lên một vẻ bí ẩn. “Người ta kể rằng chàng trai năm xưa chính là tổ tiên của gia tộc công tước, các chiến binh của các bộ tộc trở thành tổ tiên của những dòng họ quý tộc, và công chúa bị hiến tế là nữ tư tế đầu tiên. Thế là, con rồng trở thành một thần linh mang tai ương, và chúng tôi đã kế thừa trách nhiệm quan trọng là xoa dịu nó.”
“Với tư cách là một nữ tư tế, em không thấy tội lỗi khi so sánh một con người với thần linh mang họa như thế à?” Grunbeld hỏi.
“Không biết nữa… có thật là như vậy không?”
“Hả?”
“Tôi có thể nhìn thấy màu sắc linh hồn của những sinh vật nhỏ bé quanh đây. Thú vật, cây cối trong rừng, hay các linh hồn đều không có thiện hay ác, chúng chỉ đơn giản là tồn tại theo cách của mình. Và loài rồng đối với tôi, giống như vị vua của các linh hồn và thú rừng vậy. Nó sẽ không bao giờ độc ác vô cớ... nghe mới kỳ lạ làm sao.”
“Tôi không ngờ vị nữ tư tế trẻ tuổi hàng đầu cả nước lại đi nghi ngờ truyền thuyết lập quốc của đất nước đấy.”
“Nhưng cái gì kỳ lạ thì vẫn là kỳ lạ thôi.” Benedikte phụng phịu, phồng má lên. “Tôi nghĩ sự thật là câu chuyện ấy phải đảo ngược lại. Con rồng sống yên ổn một mình, nhưng con người lại sợ nó, nên mới dâng tế một cô công chúa.”
“Ồ?”
“Nhưng con rồng không ăn công chúa, mà lại đón nhận nàng như một quý ông.”
Benedikte nghiêng người tựa vào Grunbeld.
“Công chúa đã bị mê hoặc bởi con rồng hiền lành ấy, và tình nguyện ở lại sống cùng nó. Còn con rồng cô độc, trong lúc vẫn đang hoang mang bởi hơi ấm đầu tiên của loài người, cuối cùng cũng chấp nhận nàng.” Cô kể chuyện như đang ngâm nga một bài thơ cổ tích.
“Kiểu diễn giải này rất mới mẻ.”
“Cặp đôi ấy đã sống những ngày tháng hạnh phúc, được vây quanh bởi muông thú và các linh hồn trong rừng… nhưng cuộc sống yên bình ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Các chiến binh, vì ham muốn danh vọng, đã kéo đến đông như kiến, lấy danh nghĩa diệt trừ con rồng ác đã bắt công chúa. Khi công chúa thân yêu bị cướp đi, con rồng hóa điên trong cơn phẫn nộ. Từ đó, mọi chuyện tiếp diễn đúng như truyền thuyết.”
“Ừ, có một điều chắc chắn.” Grunbeld nhắm mắt lại và gật đầu. “Sau khi nhìn thấy đại công tước và bọn quý tộc hôm nay, có lẽ câu chuyện của em còn hợp lý hơn truyền thuyết ấy.”
“Thật đấy!” Benedikte vui sướng áp má mình vào má Grunbeld.
Dù bị mù, nét mặt của cô thay đổi liên tục theo cảm xúc. Và dù thân hình nhỏ bé, cô không hề tỏ ra sợ hãi trước vóc dáng khổng lồ của Grunbeld.
“Công chúa… đã sống hạnh phúc bên con rồng…”
Bất chợt, Grunbeld nghĩ đến một khả năng: có khi nào con rồng không bị đánh bại bởi quân đội, mà là bởi công chúa? Đêm dần trôi trong yên bình.