6
Sau trận giả chiến, Grunbeld lại bị buộc vào tấm ván gông, và Edvard bị nhốt chung phòng giam để trông chừng cậu. Người chăm sóc khác của Grunbeld, Sigur - bị chuyển sang phòng giam đối diện.
Abecassis xuất hiện. Đám trẻ lập tức cảnh giác, không biết hắn đến làm gì.
Abecassis dừng lại trước phòng giam của Grunbeld và Edvard.
“Trận đấu hôm nay đáng khen lắm,” hắn nói. “Nhưng nếu để mi làm đến mức đó mà không trừng phạt gì... thì sẽ thành tiền lệ xấu cho lũ trẻ khác. Ồ không, vậy là thầy buồn rồi. Chắc chắn phải có hình phạt thôi...”
“Được,” Grunbeld đứng dậy, đáp.
“Mi hiểu sai rồi,” Abecassis mỉm cười. “Grunbeld, mi mạnh đấy. Chúng ta cần những đứa mạnh, và chịu đau một chút chắc chẳng sao với mi. Vậy nên ta sẽ trừng phạt những kẻ quanh ngươi.”
“Nghe đồn có một đứa con gái hát cho lũ trẻ mỗi đêm để động viên tinh thần bọn chúng.”
Abecassis quay người nhìn về phía phòng giam của Sigur. "Chắc là mi rồi, Sigur."
Ánh mắt hắn như rắn độc khóa chặt con mồi. Sigur cau mày, lùi về góc phòng, nhưng căn phòng quá nhỏ, không chỗ nào để trốn.
“Dừng lại!” Grunbeld gào lên. “Muốn hành hạ thì hành hạ ta đây này!”
“Ta vừa mới nói rồi mà, ta không làm vậy. Khôn ra một chút đi, không thì điểm số sẽ tụt đấy.”
Cửa phòng bị mở. Đám lính của Abecassis lôi Sigur ra ngoài. Abecassis túm lấy mái tóc dài của cô rồi kéo đi, khiến cô hét lên vì đau.
“Mi là dòng dõi quý tộc nên ta sẽ không giết,” hắn nói. “Nhưng miễn là còn nguyên người, thì chơi thế nào cũng chẳng sao cả.”
“Ta sẽ giết ngươi!” Edvard gào lên, nắm chặt song sắt. Grunbeld hơi bất ngờ khi thấy Edvard nổi giận đến vậy, giọng cậu đầy căm phẫn, ánh mắt như muốn giết người. “Ta thề ta sẽ giết ngươi, Abecassis!”
“Ít ra mi cũng có chút khí phách!” Abecassis cười to rồi quay đi, kéo theo Sigur.
“Khốn kiếp!” Edvard đấm thình thịch vào song sắt, rồi ngồi phịch xuống, tuyệt vọng.
“Edvard.”
Grunbeld gọi khẽ. Edvard quay lại, giơ nắm đấm nhắm vào cậu. “Là lỗi của cậu đấy!”
Nhưng do chiều cao chênh lệch, cú đấm chẳng trúng được mặt Grunbeld.
“Lỗi của tôi sao?” Grunbeld cúi đầu, gương mặt nặng nề. “Xin lỗi…”
“Ờ thì…” Lời xin lỗi thành khẩn ấy khiến Edvard dần bình tĩnh lại. “Xin lỗi. Không phải lỗi của cậu.”
“Vậy hai người là…?"
“Gia tộc Halvorsen và Johansen… hai nhà chúng ta quen biết nhau. Tụi tôi là bạn từ nhỏ.”
“Ra vậy…”
Sáng hôm sau, lính Tudor mang Sigur trở lại.
Cô chảy máu ở hạ thể, mắt tím bầm, chỉ mặc mấy mảnh giẻ rách che hờ phần ngực và hông. Bọn lính ném cô vào lại phòng giam như một món đồ bỏ đi. Lưng cô chi chít những vết bỏng dài, đỏ sẫm. Đau đến nỗi cô chỉ có thể nằm sấp, không cựa nổi.
“Những vết thương sau lưng cậu…?” Edvard run giọng hỏi.
“Tại lúc đầu tôi không chịu la,” Sigur trả lời, mặt úp xuống sàn.
“Cho ta nghe chút âm thanh dễ chịu nào, hắn nói vậy… rồi dí kìm nung đỏ vào lưng tôi…”
Giọng Sigur bỗng trở nên tươi tỉnh lạ lùng. “Tôi ổn mà. Không đau chút nào cả.”