Tiểu Thuyết BERSERK: Kỵ Sĩ Rồng Lửa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

(Đang ra)

Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

Khoan đã… ai mới là yandere ở đây? Là tôi hay là cậu?! Tránh xa tôi raaaa!!!

9 22

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

38 115

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

37 187

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

427 33156

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

252 4797

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

29 187

Novel - Chương Một (8)

8

Đêm buông xuống, và khu huấn luyện đã trở thành một đấu trường.

Những ngọn đuốc được bố trí trên các bức tường bao quanh để chiếu sáng khu vực trung tâm. Các mảnh gỗ thông chứa đầy nhựa đã được chặt nhỏ rồi nhét vào những giỏ sắt, chúng bốc khói đen ngùn ngụt khi cháy.

Những khán đài được dựng vội ở vị trí có thể quan sát toàn cảnh đấu trường. Ngồi trên đó dĩ nhiên là Tướng Abecassis. Cùng với phụ tá và đội lính cận vệ, hắn đang uống rượu và sốt ruột chờ trận đấu bắt đầu.

Đám trẻ khác cũng được phép theo dõi. Chúng có thể nhìn thấy trung tâm đấu trường qua các song sắt ở cửa sổ của hành lang nối từ tháp giam đến khu huấn luyện.

Rồi, dưới sự thúc giục của lính canh, Grunbeld, Edvard, và Sigur bước vào. Cánh cửa duy nhất để rút lui đã bị cài then, và trước mặt họ là chiếc lồng hổ. Grunbeld và hai người còn lại được phát cho những thanh kiếm gỗ dùng trong huấn luyện.

“Ta không nghĩ mấy cái đó đủ để thắng được con thú kia,” Abecassis nói vọng từ trên cao. “Nhưng ta cũng đã để lại một vũ khí có thể giết được con hổ kia.”

Đúng như lời Abecassis, bên cạnh chiếc lồng là thứ vũ khí được nhắc đến. Người phụ tá nhìn nó rồi nói với vẻ thích thú: “Ngài thật không nhân từ chút nào, thưa tướng quân.”

Thứ vũ khí ấy là một cây búa chiến khổng lồ. Nó dài khoảng 1m2, với đầu búa bằng sắt cực lớn - một đầu phẳng, đầu kia nhọn hoắt như mũi giáo. Cây búa này đến cả người lớn cũng khó mà cầm nổi, chứ đừng nói là trẻ con.

Ý định của Abecassis đã quá rõ ràng. Hắn muốn được thấy gương mặt bọn trẻ méo mó vì tuyệt vọng khi không thể nhấc nổi vũ khí quá nặng đó. Nhưng bắt bọn trẻ đánh nhau với hổ tay không thì chẳng có gì thú vị. Dù chỉ là hy vọng hão huyền, con người vẫn sẽ bám lấy nó khi bị dồn đến đường cùng. Abecassis đang mong chờ khoảnh khắc ấy.

Không rõ ai là người đã tạo ra cây búa chiến này. Nó từng là một món đồ trang trí trong một ngôi đền cũ nát mà quân Tudor từng tình cờ đi qua. Nhấc nó lên đã là một chuyện khó, huống hồ là sử dụng nó như vũ khí. Rất có thể ban đầu nó được làm ra như một tác phẩm nghệ thuật, hoặc là một lễ vật dâng cúng.

Sigur khẽ run lên. Edvard thì cảm giác đầu gối mình sắp khuỵu xuống. Chỉ có Grunbeld là hoàn toàn bình thản.

“Không sợ à?” Edvard ngạc nhiên hỏi.

“Không,” Grunbeld đáp. “Tôi có linh cảm là chúng ta sẽ không thua. Vì cậu đã có kế hoạch.”

“Ừ.”

“Với lại, nếu có thua,” Grunbeld tiếp lời, “thì thà bị con hổ đó ăn còn hơn là bị Abecassis hay đám tay chân của hắn giết.”

Edvard và Sigur liếc nhìn nhau rồi bật cười bất giác. “Thà bị hổ ăn còn hơn à? Nói hay đấy,” Sigur nói. Cả hai đã không còn run rẩy nữa.

“Giờ tranh thủ lúc còn thời gian.” Edvard nhanh chóng giải thích kế hoạch cho Grunbeld và Sigur.

“Bắt đầu đi,” Abecassis tuyên bố, một lính cung Tudor kéo cò một chiếc nỏ lớn. Mũi tên sắt bay đi, bắn gãy ổ khóa của chiếc lồng. Một tiếng keng vang lên, con hổ khổng lồ nhận ra cửa lồng đã mở. Nó gầm gừ và chậm rãi bước ra khỏi lồng.

“Sigur! Grunbeld!” Edvard gọi tên để ra hiệu. Grunbeld lập tức di chuyển đến gần một bức tường, còn Sigur thì leo lên vai cậu. Được nâng đỡ như thế, Sigur nhảy lên và với tay về phía một trong những ngọn đuốc được treo trên cao. Đầu ngón tay cô móc được vào chân giỏ sắt, khiến đống củi đang cháy rơi xuống đấu trường.

Abecassis trừng mắt kinh ngạc. Lúc này hắn mới hiểu tại sao Edvard lại xin tổ chức trận đấu vào ban đêm. Hẳn là Edvard đã sớm nghĩ rằng lửa là lựa chọn duy nhất để chiến đấu với con quái vật này.

Chỉ phần đầu của các khúc củi là đang cháy, nên vẫn có thể cầm như đuốc. Tuy nhiên, toàn bộ gỗ cũng đã nóng ran, nên Edvard và Sigur dùng những mảnh giẻ từ quần áo quấn chặt quanh tay để cầm. Vì dùng quần áo quấn tay, nên phần da trắng và ngực của Sigur bị lộ ra. Đám lính Tudor phía trên reo hò tục tĩu, nhưng ba người đang chiến đấu vì mạng sống của mình thì chẳng buồn để ý gì cả.

Grunbeld thì không dùng đuốc - cậu cầm luôn cả giỏ sắt đựng đuốc làm vũ khí! Chiếc giỏ lớn bằng sắt, đầu nhọn như cái đinh ba, khiến nó có sức sát thương lớn hơn hẳn so với thanh kiếm gỗ khi đối đầu với con hổ.

52966403a0bd47d719b1974a48b968db.jpg

Ngọn lửa đỏ rực sẽ thiêu đốt kẻ thù ngươi, và lớp vảy cứng rắn sẽ khiến lưỡi kiếm gãy vụn.

Những đứa trẻ đang bị “giáo dục cải tạo” đứng xem từ hành lang đồng thanh hô vang: “Chiến đấu hết mình đi, đừng thua!”

“Chúng ta sẽ chết như những anh hùng!”

“Cho bọn tôi thấy dũng khí của các cậu đi, Grunbeld! Edvard! Sigur!”

“Kế hoạch của tôi chỉ đến vậy thôi,” Edvard nói.

Grunbeld mỉm cười rạng rỡ. Những tiếng reo hò cổ vũ khiến cậu ấm lòng. “Vậy là đủ rồi.”

Con hổ to đến mức làm người ta mất cả cảm giác về khoảng cách. Hơn nữa, nó di chuyển nhanh khủng khiếp khi áp sát mục tiêu. Lúc thì như đang lững thững đi quanh, quan sát con người, vậy mà chỉ trong chớp mắt, nó đã lao đến gần. Theo cảm nhận của con người, con hổ như thể vừa lớn thêm một vòng vậy.

Edvard và Sigur đưa ngọn đuốc ra chắn trước mặt để kiềm chế con hổ. Theo bản năng, loài thú thường sợ lửa. Khi thấy con hổ chững lại, Grunbeld lập tức vung chiếc giỏ đuốc bằng sắt về phía nó. Phần đầu giỏ từng có lửa cháy nên giờ đỏ rực như nung. Khi chạm vào da hổ, lập tức phát ra tiếng xèo xèo và mùi cháy khét lan khắp đấu trường.

Grunbeld hy vọng làm vậy sẽ khiến con hổ mất ý chí chiến đấu. Với dã thú thông thường thì điều đó không lạ, nhưng con hổ này thì phản ứng hoàn toàn ngược lại - nó trở nên hung dữ hơn nữa. Đôi khi, một nông dân bị thú dữ tấn công vẫn có thể xua đuổi được, nhưng đó là vì hành vi con người khiến chúng bất ngờ nên chúng bỏ đi. Tuy nhiên, một con thú hoang đã từng ăn thịt người thì sẽ không dễ gì rút lui - vì nó biết rằng con người yếu ớt và ngon miệng.

Con hổ lao vào Grunbeld, người duy nhất không cầm đuốc. Hổ khỏe hơn sư tử và lanh lẹ hơn nhiều. Trước tiên, nó vung vuốt trước về phía Grunbeld. Chỉ riêng cú vả từ bàn chân khổng lồ đó cũng có thể giết người, chưa nói đến móng vuốt sắc nhọn và dính đầy vi khuẩn, còn nguy hiểm hơn cả lưỡi kiếm.

Grunbeld giơ chiếc giỏ đuốc lên đỡ, nhưng lực đánh của con hổ mạnh đến mức khiến giỏ gãy làm đôi, cậu ngã ngửa ra đất. Con hổ liền áp sát định kết liễu Grunbeld, nhằm thẳng đầu cậu mà cắn.

“Khốn thật!” Edvard hét lên, giơ đuốc lao vào giữa con hổ và Grunbeld. Nhưng ngọn lửa nhỏ trên đuốc không đủ để chặn con thú điên cuồng, móng vuốt của nó cào sượt qua mặt Edvard.

Máu bắn tung tóe và Edvard ngã xuống. Phần thịt quanh mắt trái cậu bị rách toạc. Dù vậy, cậu vẫn không buông đuốc. Nằm dưới đất, Edvard vẫn vung tay và gào thét, cố đuổi con hổ đi.

“Edvard!”

“Làm gì đi, Grunbeld! Tụi mình không trụ được lâu đâu!”

“Làm gì đó” nói thì dễ, nhưng thực hiện thì không đơn giản. Grunbeld dùng phần cán sắt còn lại từ giỏ đuốc đã gãy, đâm thẳng vào cổ con hổ. Đoạn gãy nhọn hoắt và Grunbeld đánh trúng vùng gần gáy con thú. Nhưng cây sắt cong oặt lại, không đủ xuyên tới động mạch chính, và Grunbeld không còn đủ lực để áp sát. So với cơ bắp và xương cứng của con hổ, cái cán giỏ quá yếu.

Con hổ quật mạnh một cú nữa, hất Grunbeld bay đi. Cậu lăn vài mét, ngực và bụng bị rạch toạc. Nếu là đứa trẻ khác, có lẽ đã chết ngay lập tức rồi.

“Grunbeld!” Sigur lập tức hành động. Cô đứng chắn giữa Edvard - vẫn đang nằm vung đuốc - và con hổ. Con hổ to lớn bắt đầu né đuốc và rình rập, chờ cơ hội cắn người.

Được ăn cả, ngã thì đứt.

“Ohoo!” Từ khán đài, Abecassis reo lên đầy khoái chí.

Grunbeld cuối cùng cũng tiến tới chỗ chiếc búa chiến khổng lồ nặng hơn 90 kg. Cậu nắm lấy cán và rướn hết sức...

Những tên lính Tudor trên khán đài và dọc theo tường thành cười phá lên.

“Không thể nào!”

“Làm sao mà nó nhấc nổi được?!”

“Bỏ cuộc đi, để con hổ ăn xác mi đi!”

Grunbeld phớt lờ mọi lời chế giễu, chỉ tập trung vào chiếc búa chiến. Không sao. Mình sẽ nâng nó được. Mình là rồng mà.

Cậu nhấc nhẹ phần cán lên, rồi dồn toàn bộ sức mạnh. Lũ trẻ đồng đội gào thét đến rát cả cổ.

“Grrggg…!”

Cậu kéo cho đến khi cảm giác như mạch máu muốn nổ tung. Cơ bắp của cậu vốn đã được tôi luyện quá mức qua những tấm ván gông, bắt đầu chuyển động.

Mình là rồng.

“Grunbeld!” Sigur hét lớn.

“Giết nó đi! Nhanh lên!” Edvard gần như gào lên.

Thân thể Grunbeld đột nhiên bùng nổ sức mạnh. Chiếc búa chiến động đậy theo cậu. Abecassis và bọn lính trố mắt kinh ngạc.

Ta… chính là rồng!

Sức mạnh siêu nhân của Grunbeld nâng chiếc búa chiến lên trời. Một khi đã đưa lên cao quá đầu, cậu chỉ cần thêm một chút lực, hướng đúng hướng rơi, và để trọng lượng làm phần còn lại. Khi búa vung xuống, nó như một sao chổi rơi xuống mặt đất.

Con hổ đang quá mải mê né đuốc của Edvard và Sigur, nên không thể tránh kịp. Một tiếng nổ long trời vang lên. Chiếc búa đập nát đầu con hổ. Sọ nó vỡ vụn, nội tạng phun tung tóe, hai con mắt văng ra khỏi hốc như tên bắn.

Bọn lính Tudor sững sờ. Cả Abecassis cũng chết lặng.

Grunbeld giương cao búa chiến một lần nữa rồi đập xuống ngực con hổ, nghiền nát toàn bộ phần thân.

“Làm được rồi!” Edvard hét lên, khuôn mặt bê bết máu. Sigur mỉm cười khi nhìn Grunbeld đứng đó, cô cũng dính đầy máu.

“Wow! Thắng rồi!” lũ trẻ reo mừng. Một vài đứa khóc òa vì xúc động.

“Mi đúng là không biết khi nào nên thua. Thầy của mi thấy buồn lắm đó,” Abecassis nói, rồi gào lên ra lệnh cho binh lính: “Đủ rồi. Giết hết chúng đi.”

Bọn lính trên tường thành dàn hàng và chuẩn bị cung tên. Grunbeld, Edvard và Sigur thu mình vào góc đấu trường.

“Không còn kế nào nữa à?” Grunbeld hỏi.

“Hết sạch rồi,” Edvard đáp.

“Vậy thì hãy chết như những người dũng cảm,” Sigur nói.

Ngay giây sau đó, những mũi tên lao vút qua không trung.

“Hả?” Abecassis ngẩn người. Không phải lính Tudor đang bắn... mà là bị bắn! Abecassis gạt một mũi tên bằng dao găm. Ngay cạnh hắn, một mũi tên mảnh xuyên thủng cổ họng viên phụ tá. Gã ôm cổ, giãy giụa chết trong đau đớn.

“Bọn Tudor súc vật!” Những binh sĩ mặc giáp trụ đầy đủ xông vào đấu trường. Họ chính là quân đội của Công quốc Grant. Dẫn đầu là Tướng Kirsten.

Mãi về sau Grunbeld Ahlqvist mới được nghe câu chuyện này. Tướng Kirsten đã sớm biết Pháo đài Chester là nơi bọn Tudor giam giữ trẻ em để “cải tạo”. Ông từng đề xuất một chiến dịch giải cứu, nhưng công tước lúc đó vẫn không cho phép, nên Kirsten không thể điều quân.

Vị công tước đó khinh thường chính thần dân của mình. Ông ta không hề muốn lãng phí quân lực cho đám trẻ như vậy. Nhưng những bản báo cáo liên tục của Kirsten cuối cùng đã làm ông ta bực mình, nên miễn cưỡng chấp thuận cuộc đột kích.

Abecassis bỏ lại Pháo đài Chester và tháo chạy. Tướng Kirsten có đuổi theo, nhưng Abecassis nhanh chân hơn. Hắn kịp rút lui về cảng hải quân mà quân Tudor đang chiếm đóng.

Các tù binh trẻ em được quân Kirsten giải thoát, nhưng giáo dục cải tạo đã để lại hiệu quả. Một vài đứa trẻ của Công quốc Grant đã bỏ trốn theo Abecassis. Dù cho phương pháp có thô bạo và tàn nhẫn đến đâu, vẫn có không ít đứa bị tẩy não đến mức không thể quay đầu.

“Chúng ta được cứu rồi!” Edvard ôm chầm lấy Sigur. “Chúng ta sống rồi!”

Sigur lo lắng nhìn sang Grunbeld, nhưng Grunbeld thì không bận tâm gì đến cô, mà lại chăm chú nhìn cái xác con hổ mà mình vừa giết. Con hổ đó thật sự quá mạnh. Không giống như gã đội trưởng mà cậu từng giết để báo thù cho cha mẹ. Trái tim Grunbeld đang đập rộn ràng, một thứ cảm giác phấn khích và thỏa mãn dâng trào trong lồng ngực.

Cậu tiến lại gần xác con hổ, nhưng dẫm phải thứ gì đó và khựng lại. Thứ đó rơi vào vũng máu cạnh xác con thú... một hòn đá nhỏ hình trứng, không, nhìn kỹ thì có mắt và miệng. Đó là một món đồ thủ công kỳ lạ, giống như một chiếc bùa hoặc pháp cụ mà pháp sư hay thầy bói sử dụng trong nghi lễ.

“Cái gì thế?” Sigur hỏi.

“Không biết. Nó rơi ở đây.”

“Cậu nghĩ… nó từng nằm trong bụng con hổ à?”

Có lẽ là vậy. Chắc là của người cuối cùng mà con hổ ăn thịt.

“Giữ lấy đi, Grunbeld. Coi như một kỷ vật.”

Phải rất lâu sau này, Grunbeld mới biết rằng thứ đó được gọi là Behelit.