5
Đã đến lúc huấn luyện quân sự. Quá trình đào tạo diễn ra thật khắc nghiệt. Những binh lính cầm cung tên đứng nhìn các tù nhân trẻ em được trao kiếm gỗ, để chúng có thể tấn công các khúc gỗ. Chúng được dạy ngắn gọn một số động tác cơ bản và sau đó bắt cặp để dành hàng giờ đánh nhau. Những đứa nghỉ ngơi mà không xin phép đã bị đánh đập không thương tiếc.
Bất kể giới tính, các tù nhân trẻ em đều được dạy kỹ năng chiến đấu. Khi một cô bé có vẻ ngoài hiền lành bày tỏ với lính hướng dẫn rằng mình sẽ không thể làm nổi việc này, cô bé ngay lập tức bị dẫn đi. Các tù nhân đã nhìn thấy cô bé vào sáng hôm sau. Cô bé bị treo cổ bằng dây thừng từ cổng chính của tháp ngục, cơ thể trần truồng có dấu hiệu bị xâm hại tập thể. Sau khi treo cổ và bêu ra trước công chúng, thi thể được xẻ thành từng mảnh và cho lợn ăn. Một con lợn cắn vào cái đầu mới bị cắt rời khi nó lăn qua. Nhiều đứa trẻ ói mửa khi chứng kiến cảnh thịt bị lột sạch từng chút một từ hộp sọ.
Một cậu bé khác phải tham gia huấn luyện quân sự dù bị cảm lạnh và tiêu chảy. Cậu nhóc vung thanh kiếm gỗ đầy tuyệt vọng trong khi quần cậu ướt đẫm phân của mình, những tên lính Tudor đã tỏ ra khinh miệt. Cậu bé cuối cùng đã ngã gục vì sốt cao, và một tên lính Tudor dùng cậu để luyện tập bắn cung như một hình phạt. Khi cậu bé cầu xin tha mạng, cậu bị trói vào một cái cây gần đó, hàng chục mũi tên được phóng vào những vị trí chưa khiến cậu chết ngay.
Tên lính Tudor nói: “Bọn ta cũng không muốn làm chuyện này đâu.”
Một số đứa nhóc hèn nhát đã quy phục Tudor. “Những đứa trẻ đã cải đạo hiện đang chuẩn bị cho hành trình được giáo dục theo kiểu Tudor một lần nữa. Chúng có một cuộc sống huy hoàng đang chờ đợi đấy nhé.”
Chứng kiến những cảnh tượng như vậy khiến Edvard nghĩ: Dù chỉ để làm cảnh thì quy hàng Tudor chẳng phải vẫn là tốt nhất sao? Mình không thể chết ở xó xỉnh này được. Có lẽ chúng không định giết mình đâu. Cậu tự tin về điều đó.
Mẹ của Edvard là phu nhân mới của Đại công tước.
Không lâu trước khi Edvard bị bắt, mẹ cậu đã chính thức kết hôn với Đại công tước sau nhiều năm làm tình nhân. Lúc đó tên tuổi của cha Edvard vẫn chưa là gì, nhưng giờ đây Edvard có thể bước xuống phố với niềm tự hào.
Cậu ta là người cuối cùng trong dòng dõi hoàng thất có quyền thừa kế ngai vàng. Theo quyết định của hoàng gia, Edvard vẫn phải mang họ Halvorsen thay vì Grant, nhưng dẫu sao, máu hoàng tộc vẫn là máu hoàng tộc. Hẳn mẹ cậu đang khẩn thiết cầu xin Đại Công tước để được trả tự do cho con trai mình. Cùng lắm thì nghe lời Tudor một chút cũng được… chỉ để câu giờ thôi, nếu không còn cách nào khác…
“Cách sống của cậu quyết định tất cả sau khi chết.”
Grunbeld đã khơi mào câu chuyện như thế trong bữa ăn trưa. “Chết theo vận mệnh của mình là điều vinh quang. Mẹ ta bị lính Tudor cưỡng hiếp rồi sát hại, nhưng bà đã can đảm đến phút cuối cùng. Ta tin chắc bà đã được đưa đến Điện Thần như một người mẹ dũng cảm. Cái chết chỉ diễn ra trong chốc lát, nhưng linh hồn thì còn mãi mãi.”
Bình thường Grunbeld rất ít nói, nhưng mỗi khi mở miệng, ai nấy đều lặng thinh lắng nghe.
“Sự ô nhục của kẻ hèn nhát sẽ trở thành khổ hình của hắn sau cái chết.”
Những lời đó giáng mạnh vào trái tim đang dao động của Edvard. Grunbeld có thể là một trường hợp cực đoan, nhưng dòng máu kiêu hãnh của những thợ săn đại dương vẫn chảy ít nhiều trong huyết quản của mọi người dân xứ Grant. Trước khi các tộc phương Bắc hợp nhất thành Công quốc, họ đã trải qua biết bao kiếp nạn. Nếu chỉ trong một khoảnh khắc, họ bán rẻ niềm kiêu hãnh của mình cho kẻ khác, thì điều đó chẳng khác nào lăng mạ linh hồn tổ tiên. Edvard thấy hổ thẹn với chính mình vì đã từng có ý định cải đạo.
Lời của Grunbeld cũng không thoát khỏi tai gác của tên lính Tudor. Khi Abecassis nghe được báo cáo, hắn đã lập tức quyết định một hình phạt cho buổi huấn luyện quân sự ngày hôm sau.
Ngày hôm đó, Grunbeld được ghép cặp với Edvard trong buổi tập luyện. Đây là một trong số ít những lúc tấm gông kiềm chế Grunbeld được tháo ra. Dĩ nhiên, Grunbeld và Edvard không thực sự đánh nhau. Họ chỉ giả vờ giao đấu, nhường nhịn nhau để không bị nghi ngờ. Edvard khá đấy, Grunbeld thầm nghĩ. Grunbeld to lớn và đầy cơ bắp. Dù chỉ là huấn luyện giả, nhưng không đứa trẻ nào khác có thể theo kịp đủ để trận đấu trông vẫn thật.
Trong lúc giao kiếm gỗ với Edvard, Grunbeld lặng lẽ quan sát các đứa trẻ khác, xem ai mạnh, ai yếu. Trong số đó, Sigur nổi bật hơn hẳn. Sức mạnh thể chất của cô bé vượt xa mức trung bình của những bé gái cùng tuổi. Cô cũng có cảm giác thăng bằng tuyệt vời. Một thân dưới yếu sẽ khiến người ta chao đảo chỉ với một nhát vung kiếm gỗ nhẹ, nhưng bất kể Sigur chuyển động mạnh tới mức nào, thân trên của cô vẫn giữ được sự ổn định. Nhờ đó, cô có thể lập tức phản đòn sau khi tránh né đòn đánh của đối phương.
Abecassis xuất hiện tại bãi huấn luyện. “Nghe nói mi đang làm gương xấu cho lũ trẻ khác, Grunbeld Ahlqvist.”
Grunbeld im lặng đáp lại.
“Vậy thì... để ta cho mi giao đấu giả với một lính Tudor. Có vẻ mi cần được nếm chút đau đớn. Đối thủ lần này sẽ là sĩ quan chỉ huy của ta. Lên đi!”
“Rõ!” kẻ được gọi tới chính là tên đội trưởng đã cưỡng hiếp rồi sát hại mẹ của Grunbeld.
Tên đội trưởng đấm vào mặt Grunbeld, rồi đấm luôn cả Edvard. Edvard gục xuống, nhưng Grunbeld vẫn đứng vững.
“Ta nghe đồn mi to mồm lắm. Vậy thì biểu diễn cho ta xem đi, hả?”
“Tất nhiên rồi.”
“Nếu mi thua, mi sẽ cải đạo sang Tudor... Thế nào?” Abecassis nheo mắt hỏi.
“Được thôi.” Grunbeld đáp gọn, không chút do dự.
Đội trưởng và Grunbeld đồng loạt thủ thế, tay nắm chắc thanh kiếm gỗ. Tên đội trưởng là một cựu binh lão luyện, còn Grunbeld dù to lớn đến mấy cũng chỉ mới mười bốn tuổi. Ai cũng tưởng như đã biết trước kết cục trận đấu sẽ nghiêng về phía nào, hoặc ít nhất là tưởng vậy. Tại giữa sân tù trong tháp giam - nơi huấn luyện của lũ trẻ tù binh, Grunbeld và viên đội trưởng đối mặt nhau. Bọn trẻ khác cùng đám lính Tudor đứng thành vòng tròn rộng, bao quanh hai kẻ sắp giao chiến. Edvard và Sigur đứng cạnh nhau, theo dõi diễn biến của trận giả chiến.
“Tên này gặp rắc rối rồi,” Edvard thì thầm.
Sigur nghe thấy. “Grunbeld sao…?” Gương mặt cô bé thoáng hiện vẻ lo lắng.
“Tớ đâu có nói là nó chứ.” Edvard lắc đầu khẽ. “Đừng quá tay nhé, Grunbeld Ahlqvist…”
Grunbeld siết chặt chuôi kiếm gỗ. Tên đội trưởng cười nhếch mép, vẻ mặt khinh khỉnh. Hắn cúi chào khoa trương như một kỵ sĩ hoàng gia, khiến đám lính Tudor chung quanh phá lên cười sằng sặc. Abecassis cũng có vẻ khoái chí, lớn tiếng ra lệnh khai chiến. Tên đội trưởng không tấn công ngay. Hắn giữ khoảng cách, chăm chú quan sát.
Phải làm gì để thắng đây? Grunbeld tự hỏi. Câu trả lời chưa hiện ra, nhưng cậu quyết định chủ động ra đòn trước. Dù sao với những thanh kiếm gỗ này, nếu không trúng chỗ hiểm, một cú đánh cũng không thể chết người. Grunbeld tin chắc mình chịu được đau đớn.
Cậu vung kiếm nhắm thẳng vào đầu tên đội trưởng.
“Ồ!” Tên đội trưởng thoáng ngạc nhiên trước một đòn đánh sắc bén đến mức khó tin là đến từ một đứa trẻ, nhưng hắn vẫn điềm tĩnh lùi lại né tránh.
Tên đội trưởng liền phản công. Grunbeld suýt không đỡ kịp. Tiếng va chạm khô khốc giữa hai thanh kiếm gỗ vang lên khắp sân.
“Grunbeld… Cậu ta mạnh thật,” Sigur lẩm bẩm.
Kết cục của trận chiến này hoàn toàn không còn chắc chắn. Ban đầu, động tác của Grunbeld còn hơi cứng, nhưng sau mỗi lần trao đổi chiêu thức, tư thế của tên đội trưởng lại càng thêm rối loạn. Những người lính Tudor đứng xem bắt đầu lộ rõ vẻ bất an.
“Tên đội trưởng cầm kiếm rất thô,” Edvard nói nhỏ.
“Hắn quen vung lực mạnh để chém xuyên giáp, nhưng chiến đấu bằng kiếm gỗ mà dùng cách đó thì phản tác dụng.”
Grunbeld không học kiếm từ cha, mà từ mẹ và một thợ săn biển già. Cậu nghĩ rằng có lúc sẽ phải chiến đấu ngay trên thuyền, nên ít nhất cũng phải có bộ pháp vững chắc. Chiến thuật thiên về tránh né và tạt kiếm hơn là chặn hẳn đòn. Vì thế mà kiếm dài cần phải có chuôi chắn lớn.
“Cái gì! Khỉ thật…?” Tên đội trưởng bắt đầu nhận ra hắn đang bị áp đảo.
Thì ra là thế này… Dù chỉ là một trận giả chiến, nhưng đây là lần đầu tiên Grunbeld thực sự giao chiến với một “kẻ thù.” Trong tâm trí hắn, như thể có những bánh răng vô hình vừa khớp lại. Mỗi lần giao kiếm, cơ thể hắn càng gắn chặt với chính hắn.
Grunbeld bắt lấy đường kiếm của tên đội trưởng bằng mũi kiếm của mình, rồi hất mạnh sang bên. Ngay lập tức, hắn tung cú phản đòn nhắm thẳng vào đầu đối phương. Tiếng rắc vang lên, kiếm của Grunbeld gãy làm đôi, và trán tên đội trưởng rách toạc, máu chảy xuống mặt.
“Ồ… Ế?” Tên đội trưởng loạng choạng, miệng há hốc.
Grunbeld liền đâm phần chuôi gãy của kiếm gỗ vào miệng hắn, rồi dùng lòng bàn tay giáng mạnh vào chuôi, xuyên thẳng qua gáy đối phương.
“Ôi chao…” Edvard ôm đầu, gục xuống. Sigur thì tròn xoe mắt, sững sờ không thốt nên lời.
Ban đầu, lũ trẻ trong sân huấn luyện đều sợ đám lính Tudor đến nỗi chẳng dám hé miệng cổ vũ Grunbeld. Nhưng khi chứng kiến trận đấu, chúng quên mất nỗi sợ hãi, và đồng loạt hét vang ngay khi Grunbeld giành chiến thắng. Trận chiến của cậu đã thắp lên dũng khí trong lòng tất cả bọn trẻ.
Cậu đã báo thù cho mẹ mình. Nhưng điều lướt qua trái tim Grunbeld lúc đó không phải là cảm giác thành tựu, mà là phấn khích, sự phấn khích vì đã đánh bại được một kẻ thù trong trận đấu tay đôi.
“Danh dự của chiến binh.” Một ý nghĩ vụt qua tâm trí cậu rồi biến mất ngay sau đó.
Chiến binh nào kia chứ? Đây không phải lúc để mộng tưởng. Lúc này, cậu chẳng là gì hơn ngoài một đứa trẻ bị bắt làm tù binh.
“Phần còn lại tùy vào Abecassis thôi…” Edvard nói nhỏ.
Sau khi viên đội trưởng gục xuống, bãi tập chìm vào im lặng. Ngay cả đàn chim vừa bay ngang cũng tán loạn, mất hút trong tích tắc. Khi tiếng vỗ cánh xa dần, một bầu không khí chết chóc bao trùm khắp nơi.
Rồi một âm thanh phá vỡ sự im lặng đó: tiếng vỗ tay. Và người vỗ tay không ai khác chính là Abecassis. “Tuyệt vời, Grunbeld Ahlqvist! Mi nên dùng sức mạnh ấy để phục vụ cho Tudor.”
Một làn sóng nhẹ nhõm lan khắp người Edvard.