"Ta tin là con cũng đã tự kiểm điểm về hành động của mình sau sự việc vừa rồi.
"Vâng, dĩ nhiên rồi, thưa cha."
Mái tóc vàng óng rực rỡ như vàng kim nóng chảy của cô khẽ lay động một cách duyên dáng. Từng đường cong cơ thể được hiện rõ qua lớp váy toát lên một vẻ quyến rũ khó cưỡng.
"Giờ thì thời gian cấm túc của con đã kết thúc, con định sẽ làm gì tiếp theo?"
"Con sẽ quay lại giới thượng lưu. Và cũng sẽ tiếp tục điều hành sòng bạc."
Giọng nói của cô ngọt ngào và quyến rũ, như thể trong đó ẩn chứa một thứ phép thuật có khả năng cuốn hút lòng người. Người đàn ông mà cô gọi là "cha" khẽ gật đầu hài lòng.
"Mardian."
"Vâng, thưa cha."
"Những kẻ khiêu vũ trong bóng tối mới là những kẻ tự do nhất, ít nhất là cho tới khi ánh sáng tìm đến họ."
Đó là một lời đồng ý ngầm, rằng mọi tội lỗi sẽ được bỏ qua miễn là chúng được giấu kín trong bóng tối.
"Xin cha hãy yên tâm."
Ngay khi hiểu được ẩn ý sâu xa trong lời cha mình, gương mặt trắng như sứ của người phụ nữ ấy đã mỉm cười nhếch mép.
"Lần này, con sẽ không phạm phải sai lầm nữa."
Sau hàng mi cong vút, đôi mắt đỏ thẫm ánh lên ngọn lửa kiên định.
***
Đã một tháng trôi qua.
Thay vì sống tại biệt thự của Viviana, khoảng thời gian ở cùng mẹ tại dinh thự Nam tước Blanc đã trôi qua nhanh như tên bắn.
Được ngủ trong vòng tay mẹ, cùng ăn uống, và đắm mình trong tình thương của bà khiến tôi dễ dàng gạt Viviana ra khỏi tâm trí.
Quả thật, không nơi nào bằng nhà của mình.
Suốt tháng vừa qua, tôi chỉ quanh quẩn trong nhà.
Vô số thư từ của các vị tiểu thư hỏi khi nào tôi sẽ quay lại giới thượng lưu cứ liên tục được gửi đến, nhưng tôi đã lấy vụ bê bối với Công tước Merdelia làm cái cớ để không phải rời khỏi ngôi nhà này nửa bước.
Thú thực thì, chuyện này cũng không tệ chút nào.
Đây chính là cuộc sống nhàn hạ mà tôi hằng ao ước, và mỗi ngày đều được chìm đắm trong tình yêu thương và sự quan tâm của mẹ, nó đã mang đến cho tôi cảm giác hạnh phúc trọn vẹn.
Nhưng con người không thể sống mãi như thế này được. Tình hình tài chính của gia tộc Nam tước Blanc không đủ dư dả để tôi cứ tiếp tục cuộc sống nhàn nhã.
"Hôm nay trời nắng đẹp quá."
"Đúng vậy ạ."
Đó là vào một buổi chiều lười biếng, ánh nắng ấm áp rải nhẹ xuống mẹ và tôi khi chúng tôi đang cùng thưởng trà dưới bóng dù che.
Những chiếc bánh quy và bộ ấm trà tinh xảo được bày ra trước mặt là những thứ xa xỉ mà chỉ mới một năm trước thôi, gia tộc Nam tước Blanc còn chẳng dám mơ tới.
Nhưng giờ đây, món nợ khổng lồ đè nặng lên nhà Blanc đã không còn.
Bản hợp đồng cam kết xóa sạch mọi khoản nợ của gia tộc Blanc.
Đó là lời hứa mà tôi đã đổi lấy bằng điều kiện trở thành thú cưng riêng của Viviana.
Tôi mới biết được rằng không lâu trước đây, mẹ đã từ chối khoản tiền được đưa ra trong hợp đồng ấy.
Bà đã thề rằng sẽ không bao giờ "bán" tôi đi chỉ vì tiền bạc.
Thay vào đó, bà đã chính thức yêu cầu gia tộc Công tước bồi thường tổn thất tinh thần mà tôi đã phải chịu đựng, và gia tộc Merdelia đã chi trả một khoản tiền bồi thường khổng lồ cùng với một lời xin lỗi chân thành.
Với số tiền đó, chúng tôi đã trả hết toàn bộ nợ nần của gia tộc Blanc, và nhờ phần tài sản còn lại mẹ con tôi mới có thể tận hưởng được những buổi trà chiều sang trọng như thế này.
Việc hợp đồng giữa tôi và Viviana bị hủy bỏ cũng giống như một phần thưởng thêm ngoài mong đợi.
Nhưng dù các khoản nợ đã được thanh toán sạch sẽ thì điều đó cũng không có nghĩa là chúng tôi bỗng chốc trở nên giàu có.
Giờ đây, chúng tôi phải bắt đầu gây dựng lại từ đầu, cả về tài sản lẫn danh tiếng.
Chuyện đó cũng chẳng dễ hơn việc trả nợ là bao.
Nhưng nếu đó là mẹ, tôi tin chắc rằng bà sẽ tìm ra được cách để chạm tới thành công.
"Có một bức thư vừa được cung điện vừa gửi đến."
Tôi nhận lấy lá thư được trao tận tay cho mình.
Chỉ cần liếc qua, tôi đã có thể nhận ra đây là một phong thư cao cấp, được trang trí cầu kỳ bằng những họa tiết xa hoa. Ở chính giữa chính là con dấu của hoàng gia nổi bật với hình sư tử được chạm khắc tinh xảo.
"Lạ thật."
Cung điệm hiếm khi nào gửi lời mời dự yến tiệc đến những quý tộc cấp thấp như chúng tôi.
Lần cuối tôi tham dự sự kiện hoàng gia chính là vào lễ cưới của công chúa. Kể từ đó trở đi, tôi hoàn toàn không có bất kỳ liên hệ nào với cung điện nữa.
Tôi mở bức thư ra vì tò mò.
Nhưng nó đã được mở sẵn, hẳn là mẹ đã đọc nó từ trước.
Tôi chậm rãi đọc từng dòng, và càng đọc, mắt tôi lại càng mở to ra vì kinh ngạc.
Nội dung trong thư rất quen thuộc.
Đây chính là sự kiện tất yếu sẽ xảy ra, bất kể người chơi chọn nhánh cốt truyện nào trong [Giả Lập Nuôi Dưỡng Công Chúa].
"…Thánh nữ đã xuất hiện."
Thánh nữ, vị thánh nữ đầu tiên sau 500 năm trong xuyên suốt chiều dài lịch sử đế quốc, đã thực sự xuất hiện.
Lá thư mời này chính là thiệp tham dự bữa tiệc chúc mừng sự kiện đó.
'Giờ chắc cả đế quốc đang náo loạn hết cả lên rồi.'
Sự xuất hiện của thánh nữ sau 500 năm vắng bóng không phải là chuyện tầm thường. Danh hiệu "thánh nữ" không phải là thứ mà con người phàm trần có thể tùy tiện phong tặng.
Đó không phải là một vị trí mà chỉ cần Tổng Giám mục hỏi, "Có muốn làm thánh nữ không?" là có thể nhận được.
Thánh nữ chỉ có thể được sinh ra qua những lời sấm truyền của nữ thần Phồn Vinh và Đất Mẹ, Flonia, nữ thần mà giáo hội đang tôn thờ.
Nói cách khác, thánh nữ là người được chính nữ thần lựa chọn để trở thành đại diện trực tiếp của người nơi trần thế.
'Mình không hề biết gì cả.'
Nếu tôi ra ngoài dù chỉ một lần trong thời gian qua, có lẽ đã nghe được tin tức về thánh nữ, nhưng vì cứ ru rú trong nhà nên tôi đã hoàn toàn bỏ lỡ nó.
Lúc này chắc hẳn cả đế quốc đang bận rộn cho việc chuẩn bị cho buổi lễ.
Đây là một sự kiện mang tính lịch sử, không thể đem so với lễ cưới của công chúa được.
Giáo hội sẽ tận dụng cơ hội này để nâng cao đức tin của thần dân, và đế quốc, quốc gia có thánh nữ sẽ gia tăng danh tiếng và tầm ảnh hưởng một cách chóng mặt.
Một mũi tên trúng hai con nhạn.
Hoàng gia vốn luôn phải cảnh giác với các phe phái quý tộc, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Trong khoảng một tháng tới, hẳn sẽ có tiệc tùng diễn ra gần như mỗi ngày để ăn mừng sự xuất hiện của thánh nữ.
'Chẳng phải đây cũng là khoảng thời gian Lilian được chọn làm thánh nữ hay sao?'
Lilian Eldoria, nhân vật chính thứ hai của [Giả Lập Nuôi Dưỡng Công Chúa], sau Viviana.
Ban đầu cô ấy sống trong hoàn cảnh nghèo khó, nhưng sau khi được chọn làm thánh nữ cuộc đời cô đã thay đổi hoàn toàn.
Hơn nữa, điều kiện để được chọn làm thánh nữ cũng không hề khó khăn.
Tất cả những gì cô ấy cần làm là tích lũy đủ số "việc thiện".
Nói một cách đơn giản đó là chỉ cần sống tử tế, tương lai của cô ấy sẽ tự nhiên rộng mở.
'…Cô ấy thật khác với mình.'
Trong khi tôi phải bám víu vào người khác mới có thể chật vật duy trì cuộc sống mà một quý tộc nên có, thì cô ấy chỉ cần sống tử tế là đã được ánh sáng soi rọi trên con đường phía trước.
Trong lòng chùng xuống, tôi không thể không nghĩ rằng thế giới này thật bất công.
Trong khi Viviana phải vật lộn ở chiến trường mỗi tháng và luôn chìm trong núi công việc khổng lồ, thì Lilian từ lúc được sinh ra đã gần như là sẵn bước trên con đường trải đầy hoa rồi.
Những khó khăn duy nhất mà cô ấy phải trải qua chỉ là vài công việc vặt trong đền thờ thời thơ ấu và chút ít sự thù địch ban đầu từ giới quý tộc sau khi trở thành thánh nữ.
Trước đây tôi không mấy bận tâm về nó, nhưng giờ nghĩ lại thì… tôi thật sự không ưa Lilian cho lắm.
'Thôi kệ, cũng chẳng thay đổi được gì.'
Như thế cũng chẳng sao.
Dù sao thì mẹ vẫn luôn ở bên cạnh tôi.
Lilian chắc chắn sẽ không bao giờ có được một người mẹ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng như mẹ tôi.
"…Tina, có vẻ như ta phải tham dự bữa tiệc lần này rồi."
Mẹ nói đúng.
Bạn không thể chỉ vì không thích mà từ chối thư mời từ cung điện. Dù có là Viviana cao quý và quyền lực thì cô ấy cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải tham dự.
Hơn nữa, trong thư mời còn có kèm theo một ghi chú như thể họ muốn thánh nữ kết giao thêm bạn bè, họ đã đề nghị tất cả các tiểu thư quý tộc cùng lứa tuổi phải tham dự.
Thực chất, đó giống một mệnh lệnh hơn là lời đề nghị.
"Chắc là con cũng phải đi rồi. Dù sao thì cô ấy cũng là thánh nữ đầu tiên sau 500 năm mà?"
"…Con sẽ ổn chứ?"
Gương mặt của mẹ tràn đầy lo lắng.
Sau tất cả những chuyện đã xảy ra với Mardian và Viviana, bà hẳn rất bất an về tôi.
"Con không sao đâu. Thực ra thì… con cũng nổi tiếng trong giới thượng lưu lắm đấy, mẹ không biết sao?"
Tuy rằng nổi tiếng với tư cách là cún cưng, chứ không phải một con người…
Dù vậy, tôi vẫn nở một nụ cười rạng rỡ để trấn an mẹ.
"Vả lại, đây là yến tiệc do cung điện tổ chức mà? Con sẽ ăn những món ngon và đồ ngọt cho đã đời mới thôi!"
"…Ta mừng vì con có thể lạc quan như vậy."
Dù sao thì tôi cũng đã định sẽ sớm quay lại với giới thượng lưu.
Nếu cứ ru rú trong nhà thế này, tôi sẽ nhanh chóng trở nên nhạt nhoà mất.
Mà với một quý tộc cấp thấp như tôi, bị lãng quên trong giới thượng lưu chẳng khác nào một bản án tử.
Mẹ tôi chắc chắn cũng hiểu điều đó, nên dù trong lòng không mấy thoải mái, nhưng bà vẫn cố gắng thúc đẩy tôi quay trở lại với xã hội thượng lưu.
Và quan trọng hơn hết, đó là vẫn còn rất nhiều các "nhà bảo trợ" đang nóng lòng đợi tôi. Có lẽ đã đến lúc tôi nên mỉm cười với họ lần nữa rồi.
"Buổi tiệc sẽ diễn ra sau hai tuần nữa… Xem ra lại phải bắt đầu nhịn ăn rồi."
Họ rất yêu thích thân hình mảnh mai của tôi, vóc dáng ấy đã khiến cho bản năng muốn bảo vệ của họ trỗi dậy chẳng kém gì gương mặt này.
Tôi cười thầm, vừa nghĩ đến cảnh túi mình sắp đầy ắp những món quà xa hoa, vừa cho chiếc bánh quy cuối cùng vào miệng.
"Tina, cuối tuần này con ra ngoài cùng với ta nhé."
"Ra ngoài ạ?"
Thật hiếm khi mẹ là người chủ động rủ tôi đi đâu đó.
"Vì hiện tại tài chính đã ổn định hơn, nên ta muốn mua cho con gái của mình một chiếc váy thật đẹp."
Giọng nói dịu dàng của mẹ ẩn chứa một nụ cười chín chắn, bao trùm lấy tôi như một cái ôm ấm áp.
Sau cùng, chính Artasha là người đã miệt mài gánh vác và trả hết khoản nợ của gia tộc.
Và giờ đây, điều đầu tiên bà muốn làm sau khi mọi món nợ đã được xóa sạch… không phải là tự thưởng cho bản thân, mà là mua váy cho tôi.
"Mẹ ơi… con có thể hôn mẹ được không?"
Mẹ hơi sững lại, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm đạm thường ngày, nhẹ nhàng hắng giọng.
"Ừm, được thôi."
Tôi leo lên đùi mẹ và liên tục đặt vô số nụ hôn lên má bà.
Mỗi lần môi tôi chạm vào làn da ấm áp ấy, niềm hạnh phúc dịu dàng lại khẽ nở rộ trong tim tôi.
Thật ra tôi đã có không ít váy đắt tiền.
Cũng có khá nhiều bộ váy do các tiểu thư quý tộc khác tặng, và thậm chí chúng còn đắt hơn bất cứ chiếc váy nào mà mẹ tôi từng sở hữu.
Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều.
Đó là dù những bộ váy đó có đính bao nhiêu đá quý lấp lánh đi chăng nữa, thì trong thời sắp tới, tôi sẽ chỉ mặc chiếc váy mà mẹ tôi đã tự tay chọn cho mình.