Kỳ vọng và ghen tị, háo hức và lo âu đan xen trong khung cảnh ồn ào của buổi tiệc.
Cuối cùng cánh cửa đại sảnh cũng mở ra.
Người phụ nữ xuất hiện giữa tiếng hò reo vang dội của các hiệp sĩ lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Mái tóc hồng của cô buông dài ngang vai, để lộ làn da trắng như tuyết dưới ánh đèn rực rỡ. Từng đường nét trên khuôn mặt thanh tú, cân đối của cô đều toát lên vẻ mỹ lệ hiếm có.
Cô chính là Thánh nữ, Lilian Eldoria.
Có người nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, những cũng có người lại như bị mê hoặc trước vẻ đẹp ấy, khuôn mặt họ đỏ bừng lên khi ngây người dõi theo cô.
Thế nhưng bản thân Thánh nữ lại trông không hề thoải mái trước những ánh nhìn chăm chú ấy. Gương mặt cô ấy căng thẳng, ánh mắt dao động đầy lo lắng.
Dường như cô ấy đang phải cố gắng nở một nụ cười gượng gạo...
Song, giữa áp lực vô hình toát ra từ đám quý tộc, vẻ mặt của Lilian ngày một trở nên u ám hơn.
Ở trong game, cô ấy đã đến buổi tiệc với tâm trạng háo hức muốn kết bạn mới.
Nhưng hiện thực lại quá đỗi phũ phàng. Không một ai tiến lại gần cô, Lilian chỉ có thể đứng đó một cách lúng túng, gương mặt ngày càng tái nhợt.
'Với một người đã dành nửa cuộc đời trong đền thờ thì hẳn những nơi như này phải rất lạ lẫm.'
Lạ thật.
Khi thấy Lilian bối rối, một cảm giác thỏa mãn kỳ quặc bắt đầu trỗi dậy từ sâu thẳm trong tôi.
Có lẽ đó chính là bản chất xấu xí ẩn sâu trong tôi, cái bản chất thích thú trước nỗi đau của người khác.
Ít nhất thì khi thấy người khác đau khổ, tôi lại cảm thấy bản thân cũng không quá bất hạnh.
Tôi nhìn Lilian đang loay hoay giữa hội trường, khẽ nhếch môi cười rồi đưa một miếng bánh vào miệng.
Trước đây thì không như vậy. Nhưng kỳ lạ thay, sự lúng túng của cô ấy lúc này lại mang đến cho tôi một cảm giác thoả mãn.
Có lẽ là bởi cô ấy thuộc về một thế giới hoàn toàn đối lập so với tôi, một người rạng rỡ, sáng chói, và sự ghen tị đang trào dâng trong mình đã khiến tôi cảm thấy như vậy.
Tôi cũng không chắc nữa.
Nhưng cảm giác này sẽ không kéo dài được lâu.
Sớm thôi, sẽ có ai đó đưa tay ra giúp cô ấy.
'Đúng như dự đoán.'
Trong không khí căng thẳng của buổi tiệc, một người phụ nữ với mái tóc xanh tiến về phía Lilian.
Dù chỉ khoác trên mình một chiếc váy đơn giản, nhưng khí chất sắc sảo tỏa ra từ bản thân khiến cô khác biệt hoàn toàn so với những tiểu thư quý tộc còn lại.
"Rất vui được gặp cô. Tôi là Arien Caltry."
"Ah…"
Có lẽ vì cuối cùng cũng có người bắt chuyện với mình, sắc mặt tái nhợt của Lilian nhanh chóng tươi sáng trở lại.
"Ưm, xin chào! Thật vui khi được gặp cô!"
Lilian nắm lấy tay Arien, giọng nói đầy nhiệt tình và phấn khởi.
'Heh.'
Nghe lời chào vụng về ấy, tôi cười thầm trong bụng.
Biết bao ánh mắt đang đổ dồn về phía mình như thế, lẽ ra cô ấy nên cẩn trọng hơn một chút.
Không những quên giới thiệu tên trong lần đầu gặp mặt, cô ấy còn tuỳ tiện nắm lấy tay người khác.
Một hành động thiếu tôn trọng, hoàn toàn không có chút phẩm cách nào của một quý tộc. Nhìn thôi cũng đủ khiến người ta khó xử.
Ánh mắt của một số quý tộc quanh đó càng trở nên lạnh lẽo hơn trước giọng điệu bình thản của Lilian.
'Đúng rồi, mọi chuyện là như vậy đấy.'
Cho đến vài ngày trước, địa vị của Lilian chẳng khác gì một dân thường.
Một người từng làm việc ở đền thờ với thân phận nữ tu cấp thấp, chuyên lo những việc như lau dọn và rửa chén, giờ đột ngột xuất hiện trong buổi tiệc của giới quý tộc dĩ nhiên là sẽ lộ ra sự vụng về và thiếu kinh nghiệm.
"Thật vinh hạnh khi được gặp Thánh nữ."
"Không đâu, tôi mới là người cảm thấy vinh hạnh!"
"Hehe, có rất nhiều người mà tôi muốn được giới thiệu với Thánh nữ đấy."
Thế nhưng, Arien lại không có vẻ gì là để tâm. Cô vẫn nắm tay Lilian và mỉm cười dịu dàng.
Trước sự ấm áp ấy, gương mặt Lilian khẽ ửng hồng, một sắc hồng nhẹ nhàng lan dần trên đôi má cô.
"Caltry... chẳng phải đó là Hầu tước ở vùng biên giới đế quốc hay sao?"
Trong lúc tôi đang dõi theo hành động của Lilian thì có một giọng nói trầm lặng vang lên từ phía sau. Mardian lặng lẽ quan sát Lilian với đôi mắt đỏ thẫm đang khép hờ.
'Cô ấy đã chú ý đến Lilian rồi sao?'
Chẳng lẽ, mọi thứ đang diễn ra đúng như thiết lập trong game?
Ngay khi nghe thấy thông báo Thánh nữ đã tới, tôi và Mardian đã cùng nhau bước ra ban công. Tôi đang định chào Mardian rồi rời đi thì…
[Vừa gặp lại nhau sau một quãng thời gian dài, vậy mà em đã định rời đi rồi sao? Chị sẽ buồn lắm đấy.]
Vừa nói xong, Mardian đã nắm chặt tay tôi. Sau đó cô ấy kéo tôi lại chiếc ghế sofa và đặt tôi ngồi xuống đùi mình.
Từ lúc đó đến giờ, Mardian vẫn nhẹ nhàng xoa đầu tôi, khiến tôi có cảm giác như mình đã hóa thành một chú mèo con.
Thật lòng mà nói, tôi cũng hơi ngạc nhiên.
Hồi trước, hễ gặp nhau là cô ấy sẽ ngay lập tức ôm lấy eo tôi, nhưng giờ thì chỉ nhẹ nhàng xoa đầu như thế này.
Phải chăng trong thời gian bị quản thúc, Mardian đã thực sự tự kiểm điểm lại bản thân?
Nhưng thi thoảng lại thấy cô ấy vùi mặt vào hõm cổ tôi và hít lấy hít để như kẻ biến thái thế kia thì… e là cô ấy cũng chẳng thay đổi được bao nhiêu.
'Thôi, cũng chẳng quan trọng lắm.'
Sau hôm nay, sự chú ý của Mardian sẽ chuyển hết sang Lilian.
Vậy nên, chỉ hôm nay thôi, có lẽ tôi sẽ "khoan dung" một chút cho kẻ biến thái đã từng giẫm đạp lên mình.
"Chị vẫn nhớ đến Hầu tước Caltry à. Họ là một trong những gia tộc trung thành với quân đội Đế quốc."
"Đúng vậy, ta cũng từng nghe nói đến họ."
"Hmph, đó là một gia tộc tội nghiệp, chẳng khác gì lũ nô lệ."
Trước giọng điệu mỉa mai của Mardian, tôi khẽ gật đầu đồng tình.
Hiện tại, giới quý tộc trong đế quốc được chia thành hai phe lớn.
Phe Bảo thủ và phe Quý tộc.
Phe Quý tộc theo đuổi sự thịnh vượng của từng gia tộc, nuôi tham vọng xây dựng xã hội dựa trên quyền lực và của cải.
Còn phe Bảo thủ lại chủ yếu là những người trung thành với chính quyền hoàng gia, tận tụy vì đế quốc. Họ coi trọng phẩm giá của hoàng gia và tập trung vào việc duy trì truyền thống, trật tự.
Thánh nữ là người góp phần nâng cao danh tiếng cho cả hoàng gia lẫn đền thờ. Nói cách khác, đối với phe Quý tộc muốn làm suy yếu quyền lực của hoàng gia thì cô ấy chính là cái gai trong mắt.
Gia tộc Caltry là gia tộc chuyên đào tạo nhân tài, huấn luyện kỵ sĩ cho quân đội hoàng gia. Rõ ràng là một gia tộc thuộc phe Bảo thủ. Thế nên việc Arien bị thu hút bởi Lilian cũng là điều dễ hiểu.
Với những người đến từ các gia tộc thuộc phe Quý tộc có quyền lực như Mardian hay Viviana, thì Lilian lại là đối tượng cần phải dè chừng. Nhưng với phe Bảo thủ thì ngược lại.
Gia tộc chúng tôi, Nam tước Blanc thì lại nghiêng về phía phe Quý tộc.
"Tina, em có mối quan hệ với Thánh nữ à?"
Một giọng nói trầm lắng vang lên từ môi Mardian. Âm điệu lộ rõ vẻ khó chịu.
Tôi quay đầu lại thì thấy ánh mắt của Mardian đang chăm chú dõi theo Lilian. Trông thấy vẻ lạnh lẽo trong đôi mắt đỏ như máu của nữ phản diện ấy, môi tôi khẽ giật nhẹ.
Điều tất yếu cuối cùng cũng xảy ra.
Lilian đã lọt vào tầm mắt của Mardian.
Từ giờ trở đi, Mardian sẽ ngày càng quan tâm đến Lilian.
Mardian hành hạ cô ấy đến tận cùng, khiến cho cuộc sống của cô ấy trở thành địa ngục, trút hết mọi tội lỗi độc ác của nữ phản diện lên người Lilian.
"Tiểu thư Mardian nghĩ thế nào về Thánh nữ?"
Giấu đi những ý đồ đen tối trong lòng, tôi giả vờ vô tư hỏi cô ấy một câu. Có vẻ như Mardian không vừa ý với câu hỏi này, cô nhíu một bên mày rồi đáp.
"Thật nực cười. Dù có được phong danh hiệu Thánh nữ thì dân thường vẫn chỉ là dân thường."
Câu trả lời ấy khiến tôi hài lòng.
Có nên châm chọc thêm một chút nữa không nhỉ?
"Hmm... nhưng có vẻ Thánh nữ đối đáp với giới quý tộc rất tự nhiên. Với em, họ là những người mà em không dám tuỳ tiện tiếp xúc, nhưng cô ấy lại coi họ như 'bạn bè' vậy."
"Ngu dốt vốn là bản chất của dân thường mà."
Bàn tay đang dịu dàng vuốt tóc tôi của Mardian bỗng khựng lại.
"Thánh nữ, sao…"
Giọng của nữ phản diện đang thoát ra từ đôi môi cô. Đôi mắt đỏ thẫm ấy ánh lên một tia sáng chậm rãi mà dữ dội.
Khi trông thấy ánh mắt đó, theo bản năng tôi đã hiểu.
'Bây giờ cô ấy đang hướng sự chú ý về phía Lilian.'
Cuộc gặp gỡ giữa họ là điều không thể tránh khỏi, dù có chơi theo "tuyến đường" nào đi chăng nữa.
Ngay cả Lilian cũng không thể thoát khỏi vòng xoáy định mệnh khắc nghiệt này.
"Tina."
Mardian gọi tên tôi, kéo ánh mắt tôi quay lại nhìn cô ấy.
Tôi ngước lên với vẻ mặt ngây thơ vô hại, như thể chẳng hay biết gì.
"Vâng, thưa tiểu thư Mardian."
Xin chia buồn, Lilian.
Sớm thôi, kẻ phản diện khét tiếng nhất sẽ đến tìm cô.
"Em thích loại phụ nữ đó đến thế sao?"
Tôi sẽ quan sát thật kỹ, xem cô chịu đựng thế nào khi phải đối mặt với những màn tra tấn ngày càng tàn nhẫn của nữ phản diện.
Rồi dần dần, sự chú ý của Mardian sẽ rời khỏi tôi.
Nhưng, Mardian vừa hỏi gì cơ?
...Tôi đã nghe nhầm chăng?
…Chờ chút, gì cơ?
"Hở?"
"Tại sao em cứ nhìn về phía cô ta thay vì nhìn chị vậy?"
"…Hả?"
Đôi mắt đỏ thẫm của nữ phản diện đang bừng bừng giận dữ.
Nhưng ánh nhìn ấy lại chỉ hướng về phía tôi.
"Ah!"
Bàn tay vốn đang vuốt tóc tôi chậm rãi trượt xuống lưng, rồi nắm chặt lấy mông tôi không chút do dự.
"Haa... Chị đang cố gắng từng chút để vun đắp lại mối quan hệ tốt đẹp với em. Nhưng nếu em cứ khiêu khích chị như thế này…"
Bóp—!
"Ư...! T-tiểu thư Mardian... x-xung quanh còn có người...!"
"Không sao đâu. Từ góc này sẽ chẳng có ai nhìn thấy. Chỉ cần em kiểm soát được cảm xúc của mình."
Đ-đồ phản diện biến thái điên khùng này...!
Cô đang làm cái quái gì ở giữa nơi công cộng vậy hả?!
"Tiểu thư Mardian? H-hay là chúng ta cùng đi gặp Thánh nữ nhé?"
Tôi cố hết sức đánh lạc hướng Mardian, chuyển sự chú ý của cô ta sang Lilian. Thế nhưng hành động ấy chỉ khiến cơn giận của Mardian bốc lên dữ dội hơn.
"...Nếu định khiến chị ghen thì em đã thành công rồi đấy."
"Ưm?!"
Mardian lại bóp mông tôi lần nữa.
Tôi vội đưa tay lên bịt miệng, cố ngăn tiếng rên thoát ra ngoài, cơ thể cuộn tròn lại một cách đáng thương.
Khác với sự lưỡng lự ngập ngừng của Viviana, cái chạm của Mardian mang theo một dục vọng đen tối.
'Hối lỗi cái quái gì chứ, cô ta... chẳng thay đổi gì cả...!'
...Hay là trong thời gian tôi không để ý, cô ta đã trở nên méo mó hơn nữa? Cô ta và Viviana đã phải trải qua những gì thì mới ra nông nỗi này vậy?!
Giọng của Mardian chợt trở nên lạnh lẽo. Tôi thật sự không thể hiểu rốt cuộc điều gì đã khiến cô ta khó chịu đến mức này.
"Không, ý em là, Thánh nữ..."
"...Chẳng lẽ chị phải bắt cóc ả ta để ả không bao giờ dám nghĩ đến chuyện làm Thánh nữ nữa sao?"
Giọng nói của Mardian vang lên đầy nghiêm túc, không một chút đùa cợt. Tôi cắn môi, mồ hôi lạnh bắt đầu lăn dọc sống lưng.
'Đ-đợi đã...? Chuyện này không ổn chút nào.'
Đây lẽ ra phải là một sự kiện bắt buộc xảy ra, bất kể theo nhánh cốt truyện nào.
Tôi chắc chắn là như vậy…
Vậy mà tại sao…
Tại sao Mardian lại chẳng hề có chút hứng thú nào với Lilian?