Trong sự yên lặng lạnh lẽo ấy, Lillian không thể nói được gì trước lời buộc tội đầy cay độc của tôi.
Đôi môi cô mím chặt như thể bị câm, chẳng thể hé ra dù chỉ một chút.
Nhìn dáng vẻ đó của cô ấy, tôi không kìm được mà khẽ mỉm cười hài lòng.
Tôi đã thì thầm đủ nhỏ để không ai có thể nghe thấy cuộc trò chuyện này.
Từ xa nhìn lại, có lẽ chúng tôi trông chẳng khác gì hai người đang tâm sự thân mật.
"Chúc cô Lilian một ngày tốt lành."
Tôi quay lưng lại với một nụ cười trên môi.
Đó là nụ cười thường dùng trong các buổi tiệc xã giao, không quá rạng rỡ, cũng chẳng quá nhạt nhòa.
Sau đó tôi bước đi không chút do dự, từ tốn tạo khoảng cách với cô ấy.
Thế nhưng...
"Tiểu thư Blanc."
Giọng nói trầm thấp, nặng nề của Lillian vang lên từ phía sau.
Cùng lúc đó, bàn tay cô ấy siết chặt lấy cổ tay tôi, níu tôi lại tại chỗ.
"Hah..."
Một cơn khó chịu trào lên trong tôi.
Dù đã được dạy về lễ nghi của quý tộc, nhưng Lilian vẫn giữ cái thói chạm vào người khác mà chẳng cần xin phép.
Tôi từ từ quay lại, chuẩn bị khiển trách cô ấy vì hành vi vô lễ vừa rồi.
Nhưng trước khi kịp thốt ra lời chế nhạo, tôi đã khựng lại vì bất ngờ bởi hơi nóng tỏa ra từ bàn tay cô ấy.
Hơi nóng ấy dần lan lên cổ tay tôi.
Nó như ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ trên đường đi.
Nhanh chóng bao trùm và bắt đầu thiêu đốt tôi.
"Hah…!"
Tôi kêu lên như thể tôi vừa bị bỏng rồi xoay người lại theo bản năng để hất tay Lilian ra.
Tôi đẩy cô ấy mạnh đến mức khiến cho Lillian loạng choạng phải lùi về sau mấy bước.
'Chuyện… chuyện gì vừa xảy ra vậy...?'
Cảm giác đó chỉ kéo dài trong giây lát, nhưng tôi đã cảm nhận được một luồng nhiệt dữ dội bao trùm lấy cơ thể mình, như thể tôi đang bị thiêu đốt trong biển lửa.
Cơn đau rát ấy dữ dội đến mức làm cho cơ thể tôi gào thét.
Tôi chạm vào cổ tay mình bằng những ngón tay run rẩy.
Hơi nóng vẫn còn đó, nó kéo dài dai dẳng.
Thế nhưng, dù tôi có kiểm tra kỹ đến đâu, thì làn da ở cổ tay vẫn nhợt nhạt, không hề có lấy một vết bỏng.
Khi tôi còn đang sững sờ nhìn vào cổ tay mình, chìm trong mớ hỗn độn khó hiểu, thì Lillian cũng chăm chú nhìn vào lòng bàn tay của bản thân.
Cô ấy lặng lẽ quan sát nó với một biểu cảm khác thường suốt một lúc lâu, rồi từ từ siết chặt bàn tay lại.
Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt cô ấy thay đổi — nghiêm nghị và khóa chặt lấy tôi.
"Chẳng lẽ tôi đã làm gì phật ý tiểu thư Blanc rồi sao?"
Sự thay đổi đột ngột của bầu không khí khiến toàn thân tôi bất giác run lên.
"Cái gì…?"
"Tôi có cảm giác như tiểu thư không ưa tôi thì phải."
Đôi mắt ấy không còn là ánh nhìn ngây thơ mà tôi vẫn thường thấy.
Nó trầm tĩnh, sâu lắng, nhưng sắc bén không tì vết, đó là đôi mắt mang theo sự sâu thẳm khó hiểu.
Tôi nuốt khan theo bản năng dưới anh nhìn ấy.
'Bình tĩnh lại nào. Đây là giới thượng lưu.'
Vẻ ngoài vụng về có được xem như nét cuốn hút vô hại, nhưng đánh mất phong thái là điều không thể chấp nhận được.
Tôi nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, gượng gạo nở một nụ cười nhạt về phía Lillian.
"C-cô lại tùy tiện nữa rồi. Cái thói quen thô lỗ tự ý chạm vào người khác mà không xin phép cô vẫn chưa bỏ được hả?"
"Xin lỗi, tôi sẽ tiếp thu lời phê bình đó. Nhưng… đó là tất cả sao?"
"...Chuyện đó..."
"Cứ nói cho tôi biết đi. Nếu đó là điều tôi có thể thay đổi, chắc chắn tôi sẽ làm."
Lý do gì khiến tôi ghét Lillian ư? Thật buồn cười là nó còn chẳng hiện lên trong đầu tôi.
Ngoài việc cô ấy đối lập với tôi ra thì có lẽ tôi chẳng có lý do gì để ghét cô ấy.
Lillian lặng lẽ chờ đợi câu trả lời từ tôi.
Thế nhưng tôi lại không thể nói được gì.
"...Tôi cảm thấy mình không được khỏe, xin phép được đi trước."
Cuối cùng, tôi chỉ có thể bỏ đi, gượng cười như thể mọi chuyện đều ổn.
Như thể tôi chạy trốn khỏi nơi này vậy.
***
"Haa... thật là..."
Tôi vùi mặt vào gối và thở dài. Tôi thậm chí còn chẳng nhớ nổi gương mặt mình trông như thế nào khi trở về dinh thự sau buổi tiệc.
Hẳn là sắc mặt khi ấy tệ lắm, vì mẹ cứ liên tục hỏi tôi có ổn không. Chỉ sau khi trấn an bà nhiều lần rằng mình không sao, tôi mới có thể rút lui trở về phòng.
"Tại sao mình lại cư xử như vậy...?"
Ngay cả tôi cũng không thể hiểu nổi. Tôi không cảm thấy gì trước khi bước vào sảnh tiệc, nhưng chỉ cần trông thấy Lillian, tâm trạng tôi đã ngay lập tức chùng xuống.
Như thể bị kéo xuống vũng lầy sâu thẳm, tôi cảm nhận được cảm xúc của mình đang từ từ mục ruỗng từ bên trong.
Tôi đâu có bị rối loạn lưỡng cực... nhưng tâm trạng một người có thể thay đổi nhanh đến vậy sao?
Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là một cơn cáu gắt bất chợt, nhưng giờ đã là lần thứ hai.
Điều này không bình thường chút nào.
Nếu cứ tiếp diễn như thế này, cuộc sống thượng lưu êm đẹp của tôi sẽ bị ảnh hưởng mất.
"Chẳng lẽ mình bị dị ứng với Thánh nữ ư?"
Có thể là do cơ thể không tương thích với sức mạnh thần thánh chẳng hạn, hoặc… cũng có thể là một nỗi sợ nào đó liên quan đến màu hồng?
Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể tìm ra lý do.
Sau cùng, tôi chẳng thể đưa ra được lý do nào hợp lý, chỉ có thể nằm lăn lộn trên giường, quấn lấy cảm giác tội lỗi đang nhói lên trong lồng ngực và sự hoang mang khi tâm trí tôi phải vật lộn với mớ suy nghĩ rối bời.
Và kết luận tôi rút ra được chính là, tôi ghét cô ấy chẳng vì lý do gì cả.
Không phải người ta vẫn hay nói tình yêu thì không cần lý do còn gì, nếu vậy thì có gì lạ khi ghét nhau cũng chẳng cần nguyên nhân cơ chứ?
Mẹ tôi ở kiếp trước cũng giống vậy. Bà ấy đánh tôi, bỏ đói tôi, rồi nhốt tôi lại không vì lý do gì cả. Bà ấy nói rằng trông tôi như một con sâu ghê tởm khiến bà phát cáu mỗi khi nhìn thấy.
Ấy thế mà đêm nào tôi cũng bám chặt lấy mẹ, khao khát được bà ấy yêu thương.
Có lẽ cảm giác khó chịu và chán ghét mà tôi đang trải qua lúc này, cũng giống như cảm giác của mẹ khi nhìn thấy tôi trong kiếp trước.
Đến bây giờ tôi nghĩ là mình đã hiểu được cảm giác của bà ấy, dù chỉ là một chút.
Suy nghĩ đó mang đến cho tôi một cảm giác kỳ lạ, vừa có một chút gì đó vui vẻ nhưng cũng thật buồn.
Tôi hất tấm chăn nặng nề ra khỏi người, rời khỏi giường và bước đến trước gương.
Khi tôi nhẹ nhàng đặt tay lên mặt gương, cảm giác lạnh lẽo của lớp kính truyền qua đầu ngón tay. Bằng cách nào đó, cơn lạnh buốt ấy lại khiến tôi thấy dễ chịu.
"Cậu có ở đó chứ?"
[Tớ luôn luôn ở đây mà.]
Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đáp lại, nỗi cô đơn vừa rồi vẫn còn quấn lấy tôi lập tức tan biến như chưa từng tồn tại.
Thiếu nữ đang mỉm cười với tôi từ trong gương mang khuôn mặt giống hệt mẹ tôi ở kiếp trước.
Tôi tâm sự với cô ấy về những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay. Như mọi khi, thời gian nói chuyện với cô ấy có hạn nên tôi đã kể khá vội.
Sau khi lắng nghe câu chuyện ấy, người bạn thuở nhỏ của tôi dùng tay chống cằm cùng với vẻ mặt suy tư.
[Cậu nói cô ta là Thánh nữ à? Nhưng tớ thấy cô ta có gì đó không ổn.]
"Thật sao? Cậu cũng thấy vậy hả?"
[Dĩ nhiên rồi. Chẳng có ai thực sự tốt đâu, Tina à. Mọi người ai cũng sống trong một lớp mặt nạ giả tạo. Tớ đã nói điều này với cậu không biết bao nhiêu lần rồi còn gì?]
"Ừm, cậu có nói."
[Lớp mặt nạ ấy càng xinh đẹp thì bộ mặt thật ẩn bên dưới nó lại càng xấu xí.]
"Cậu nói đúng."
[Vậy nên việc cậu không thích cô ta cũng là điều rất đỗi hiển nhiên. Chẳng có gì kỳ lạ cả.]
Những lời nói của cô ấy nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim tôi, như một làn gió thoảng, mang theo cảm giác bình yên khắp lồng ngực.
Như mọi khi, cô ấy vẫn nói chính xác những điều mà tôi muốn nghe.
"…Nhưng có lẽ từ giờ tớ sẽ phải gặp cô ấy thường xuyên. Tớ không biết phải làm gì với chuyện đó nữa."
[Nếu cậu không muốn thì đừng gặp cũng được mà?]
"Không dễ như vậy đâu… Một khi bước chân vào giới thượng lưu thì kiểu gì cũng sẽ đụng mặt thôi."
Lillian sẽ tiếp tục tham dự vô số buổi tiệc, không ngừng mở rộng tầm ảnh hưởng của mình.
Tránh mặt cô ấy cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ các mối quan hệ xã giao, và điều đó cuối cùng sẽ khiến tôi rơi vào thế bất lợi.
Là con gái của một Nam tước không quyền lực, không năng lực, con đường duy nhất để tôi sống sót trong giới thượng lưu chính là nhờ sự quan tâm và ủng hộ của các tiểu thư khác dành cho mình.
Các mối quan hệ xã giao chính là cách duy nhất để tôi sống sót.
Thật bất công.
Chỉ cần danh hiệu "Thánh nữ" thôi, Lillian sẽ sớm có được sự hậu thuẫn từ vô số người dân trong Đế quốc cùng toàn thể giáo hội. Và bây giờ, thậm chí cô ấy còn muốn "thâu tóm" cả giới thượng lưu nữa sao?
Giờ nhìn lại, đúng là chẳng có ai tham lam bằng cô ấy.
Không biết nếu Lillian không bước chân vào giới thượng lưu thì nó sẽ tuyệt như thế nào nhỉ?
Dù gì thì cô ấy vẫn có thể sống tốt nhờ vào danh hiệu Thánh nữ, đâu cần phải chen chân vào những buổi tiệc phù phiếm như này.
"Ah."
Tôi nhìn chằm chằm vào gương với đôi mắt mở to, nhất thời chết lặng.
Người bạn thuở nhỏ của tôi khẽ mỉm cười lần cuối rồi lặng lẽ biến mất.
Ngốc thật.
Câu trả lời ấy đơn giản và hiển nhiên đến mức ai cũng có thể nghĩ tới, vậy mà đến tận lúc này tôi mới nhận ra.
Tôi không còn muốn gặp Lillian trong giới thượng lưu nữa.
Nhưng với tôi, giới thượng lưu không đơn thuần chỉ là một thứ xa hoa phù phiếm, mà còn là lẽ sống của mình.
Tôi không thể rời bỏ nó, vậy nên chỉ còn một cách duy nhất.
"Chỉ cần đá Lillian ra khỏi giới thượng lưu là được mà?"
Sự rõ ràng của câu trả lời ấy khiến môi tôi khẽ nhếch lên thành một nụ cười.
Từ thường dân vươn lên vị trí Thánh nữ, Lillian chỉ mới làm được điều đó vài năm gần đây.
Vẫn còn rất nhiều quý tộc xem thường cô ấy.
Thế nên việc tống khứ một Thánh nữ chưa hoàn toàn thức tỉnh ra khỏi giới thượng lưu cũng không phải là chuyện không thể.
Và tôi cũng chẳng cần phải lo về việc cô ấy sẽ trả thù mình sau này.
"Nếu mình không trực tiếp động tay vào, thì sẽ chẳng sao hết, phải không?"
Mardian đã dày vò Lillian không ngừng nghỉ và cô ta cẩn thận đến mức chẳng để lại chút kẽ hở nào.
Nhưng tôi thì lại không có cái bản lĩnh đó. Nếu làm theo cách của cô ta thì sẽ rất khó cho tôi.
Thay vào đó…
Tôi lại không thiếu những "chủ nhân" sẵn lòng giúp tôi đá Lillian đi.
"Phải rồi, mình nên tổ chức một buổi tiệc trà."
Một nụ cười nhẹ nhàng lan dần trên môi.
Tôi bình thản ngồi xuống bàn, rút ra vài tờ giấy viết.
"Gửi đến quý tiểu thư Versha thân yêu và đáng quý của tôi…"
Trên tờ giấy trắng tinh khôi,
Mực đen thấm đẫm ác ý bắt đầu lan ra.
***
Cô nhìn xuống bàn tay mình.
Ở cuối cẳng tay trắng mịn là một vết bỏng nặng và đen sẫm, như thể nó đã bị thiêu cháy bởi ngọn lửa bất diệt.
[Thế giới này có nhiều thứ phiền toái thật.]
Cô mở rộng lòng bàn tay trước môi và thổi nhẹ.
Bóng tối dày đặc tụ lại trong lòng tay bắt đầu tan rã như bụi mờ.
Oán hận, đố kỵ, ghen tuông, sát ý.
Mọi cảm xúc tiêu cực trên thế gian đều tràn về, chiếm lĩnh toàn bộ không gian ấy.
Ngay cả chút ánh sáng còn sót lại cũng dần tắt lịm trong bóng tối, mọi thứ bị nuốt chửng, chậm rãi nhưng chắc chắn.
[Xin lỗi vì đã nói dối, Tina.]
Thánh nữ ẩn giấu "vẻ mặt" xấu xí dưới lớp mặt nạ ư?
Nực cười.
Cô ta chính là hiện thân thuần khiết của cái gọi là "lòng tốt".
Một đấng cứu thế không bao giờ bị tha hóa, dẫn dắt nhân loại về phía ánh sáng.
Nếu để yên, sớm muộn gì cô ta cũng kéo cả Tina của ta vào nơi chói lòa đó.
Thật to gan.
Một thiên thần thấp hèn, quỳ dưới chân ả nữ thần ngu xuẩn kia, lại dám tham vọng chiếm lấy thứ thuộc về ta.
[Tina phải luôn bất hạnh khi ở bên cạnh mình.]
Chủ nhân của linh hồn mỏng manh và đáng yêu đó chỉ có một mà thôi.
Chỉ ta mới có cái quyền ấy.