Tôi trở về dinh thự sau khi buổi tiệc kết thúc. Cảm giác như thể giai điệu của vô số nhạc cụ vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Ugh... Có phải mình đã làm quá rồi không...?"
Tắm sơ qua một chút, tôi quay lại phòng rồi ôm đầu đầy đau khổ.
Ánh mắt của Lillian trong sảnh tiệc vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.
Đôi mắt hồng đào chất chứa cảm giác bị phản bội như thể chỉ cần chớp mắt một cái là nước mắt sẽ rơi.
Nhưng kỳ lạ thay, tôi lại có chút thích thú với biểu cảm khi đó của cô ấy.
Dù vậy, thứ tôi cảm nhận được lúc này chủ yếu là cảm giác tội lỗi.
Thật sự thì tôi chẳng có lý do gì để làm Lillian mất mặt.
Không hiểu sao cứ mỗi lần nhìn thấy cô ấy, một cảm giác ghê tởm khó có thể lý giải lại trào dâng trong tôi.
Cảm giác như ruột gan tôi đang quặn thắt lại vậy.
"Lần sau... mình sẽ bù đắp cho cô ấy."
Tôi vùi mặt vào gối rồi thở dài một tiếng, xua tan đi nỗi lo của mình.
Dù có vẻ bản thân đã gây rắc rối cho Lillian, tôi cũng không quá bận tâm.
Hồi đọc các bài viết trên diễn đàn chơi game, tôi để ý thấy những người chơi vào vai Lillian cũng đã than vãn mấy điều tương tự.
Nghe thật kỳ quặc khi phải than phiền về một nhân vật luôn bước trên con đường trải đầy hoa, nhưng Lillian lại có một đặc điểm khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Đó là cái tính cách "thánh mẫu" của cô ấy.
Lòng tốt của Lillian cực đoan đến mức khiến cô ấy trông như người dễ bị lợi dụng, cô ấy quá rộng lượng ngay cả với những kẻ đã từng hành hạ mình.
Trước khi thức tỉnh hoàn toàn sức mạnh Thánh nữ, Lillian đã phải chịu đựng vô số lời chế giễu và khinh thường từ các quý tộc.
Nếu chỉ là chỉ trích thôi thì còn có thể chịu được.
Nhưng họ đã đổ trà lên đầu cô, tát vào má cô và cố tình làm cô vấp ngã, những hành vi độc ác, trẻ con và nhỏ nhen đó cứ liên tục tiếp diễn.
Chỉ sau khi thức tỉnh sức mạnh Thánh nữ và có được địa vị ngang hàng với tổng giám mục, những chuyện ấy mới chấm dứt. Nhưng trước đó Lillian đã phải cắn răng chịu đựng đủ điều khổ sở.
Vậy nhưng, điều khiến người ta khó chịu hơn cả có thể là do nhà phát triển đã cố ý khắc họa sự thuần khiết của Thánh nữ, sau khi thức tỉnh sức mạnh của mình, Lillian chỉ có một lựa chọn duy nhất.
Đó là tha thứ.
Cô đã tha thứ cho tất cả những quý tộc từng làm nhục mình, đáp lại họ bằng nụ cười khoan dung thay vì chọn cách trả thù.
Điều đó đã giúp cô nâng cao mức độ thiện cảm với họ, nhưng lại khiến những người chơi từng mong chờ một màn trả đũa đầy thỏa mãn cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Người duy nhất mà Lillian trừng phạt là Mardian.
Cho đến những phút cuối cùng, cô vẫn cố gắng để tha thứ cho Mardian, nhưng sau khi bị ám sát hụt Lillian đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa Mardian lên đoạn đầu đài.
Nói cách khác, trừ phi xảy ra một sự kiện ám sát cụ thể, gần như không có cách nào có thể khơi dậy sự phẫn uất của Lillian.
Vậy nên tôi chẳng cần phải lo lắng gì cả.
Huống hồ tôi cũng đâu phải người gây ra cảnh tượng hôm nay. Chuyện đó là do kẻ khác dựng nên, tôi chỉ đơn giản là kể lại sự thật theo một góc nhìn hơi bị "bóp méo" một chút mà thôi.
Không đời nào Lillian lại hận tôi chỉ vì một trò đùa vặt vãnh như thế, mà nếu có, thì người mà cô nhắm tới chắc chắn sẽ là kẻ đã gây ra chuyện này.
"Ngẫm lại thì… mình cũng có làm gì sai đâu nhỉ?"
Tất cả những gì tôi làm chỉ là bóp méo sự thật một chút, chỉ một chút thôi.
Biết đâu Lillian lại xem đó là bài học rằng không nên tùy tiện chạm vào cơ thể của quý tộc mà không suy nghĩ trước.
Cứ thử tưởng tượng nếu người cô ấy vô tư nắm tay là Mardian xem, thì có lẽ bàn tay ấy đã bay mất từ lâu rồi.
Tôi tự trấn an bản thân, nghĩ rằng hành động của mình biết đâu còn giúp ích cho Lillian.
"Hmph."
Lần sau, tôi chỉ cần đối xử tốt với cô ấy là được.
***
Nhưng cơn khó chịu ấy vẫn âm ỉ sâu trong lòng tôi.
Nhìn thấy Lillian tươi cười rạng rỡ ở phía xa, tôi thấy lòng mình như sôi lên.
Một trong những gia tộc khai quốc của Đế quốc, Gia tộc Bá tước Hibbley.
Một buổi tiệc nhỏ được tổ chức để mừng sinh nhật gia chủ, Dirard von Hibbley.
Vì ông ấy là một quý tộc có thanh danh lớn nên nhiều người đã đến dự và cùng nâng ly chúc mừng ông.
'Nhưng tại sao cô ấy lại có mặt ở đây vậy?'
Ánh mắt tôi nhìn chăm chăm vào cô gái ấy.
Cô gái hoạt bát với mái tóc hồng mềm mại như kẹo bông, Lillian.
Cô che miệng cười e thẹn, và chính nụ cười đó là thứ đã khiến tôi khó chịu.
Cảm xúc tiêu cực một lần nữa cuộn trào trong tôi.
Tôi cố kìm nén những cảm xúc ấy lại khi nhìn về phía Lillian.
'... Cô ấy đã học được lễ nghi của quý tộc rồi sao?'
Chỉ mới trước đây thôi, Lillian vẫn còn là một thiếu nữ lóng ngóng, chẳng biết gì ngoài việc tỏ ra vụng về. Vậy mà bây giờ cô ấy đã giữ được dáng đứng đoan trang đến bất ngờ.
Dĩ nhiên là còn thiếu kinh nghiệm đôi chút, nhưng ít ra cô ấy đã không còn vẻ khờ khạo như trước nữa.
Thay vì tỏ ra lúng túng, cô lại đáp lại bằng nụ cười dịu dàng, giữ nguyên vị trí không còn đứng ngồi không yên như trước.
'Lạ thật, phải đến rất lâu sau này Lillian mới học học được lễ nghi của quý tộc mà…'
Người giám hộ.
Là người hướng dẫn, dẫn dắt các tiểu thư quý tộc non trẻ bước vào giới thượng lưu.
Ảnh hưởng của người giám hộ là không hề nhỏ. Tùy thuộc vào người đó là ai, địa vị trong giới thượng lưu của một tiểu thư có thể thay đổi hoàn toàn.
Tất nhiên, nhân vật chính của chúng ta rồi cũng sẽ gặp được một người giám hộ xuất sắc.
Người đó là Công nương Helitiar, một trong bốn vị Công nương của Đế quốc, nổi tiếng với phẩm hạnh cao quý.
Nhưng đó là câu chuyện của rất lâu sau này.
Dù tiến độ của game có diễn ra nhanh thế nào đi chăng nữa, thì ít nhất cũng phải một năm sau khi Lillian ra mắt giới thượng lưu, Công nương Helitiar mới xuất hiện.
Tức là về lý mà nói, hai người họ vẫn chưa thể gặp nhau được.
Chẳng lẽ Lillian đã tự học những lễ nghi của quý tộc?
"Ồ, ra là tiểu thư ở đây."
Phải chăng tôi đã mải mê suy nghĩ quá lâu rồi sao? Chỉ đến khi Lillian đứng ngay trước mặt mình, tôi mới nhận ra cô ấy.
"Thật vui khi được gặp lại cô, tiểu thư của gia tộc Blanc."
Đôi mắt hồng đào ấy lại rực sáng một cách không cần thiết.
Lần cuối cùng tôi thấy Lilian đó là khi cô ấy sắp bật khóc tới nơi, ánh mắt chứa chan nỗi đau và sự phản bội.
Vậy mà giờ đây, cô ấy lại mỉm cười rạng rỡ như thể chuyện đó chưa từng xảy ra, làm cho bầu không khí xung quanh dịu xuống.
Đôi má mềm mại trên làn da trắng mịn của cô thật khiến người ta muốn đưa tay ra bóp thử, và sắc hồng lan dần trên đó lại càng khiến cô thêm phần đáng yêu.
Khuôn mặt của cô ấy đẹp đến mức làm cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải đồng tình rằng trông cô thật đáng mến.
Thế nhưng kỳ lạ thay, vào khoảnh khắc ánh mắt tôi chạm vào ánh nhìn của Lillian, thứ gì đó trong tôi lại một lần nữa quặn thắt lại.
Những cảm xúc tiêu cực bắt đầu trồi lên chậm rãi trong tâm trí.
Dù ở trong hoàn cảnh nào, cô ấy cũng không dao động, luôn giữ vẻ bình tĩnh và lạc quan.
Lillian tin rằng thế giới vẫn luôn là một nơi tươi đẹp. Cô ấy tin tưởng tuyệt đối rằng một ngày nào đó, tất cả mọi người rồi sẽ trở nên tốt hơn.
Lý tưởng của Lilian hoàn toàn trái ngược với tôi.
Tôi muốn phủ nhận sự tồn tại ấy.
Một khát khao đang dần nở rộ trong lòng tôi, đó là khát khao đập tan niềm tin của cô ấy thành từng mảnh nhỏ.
Thế nhưng, chẳng rõ là do không nhận ra cảm xúc của tôi hay cố tình phớt lờ, nét mặt của Lillian vẫn tỏa sáng trong trẻo một cách không cần thiết.
"Tôi muốn cảm ơn tiểu thư về chuyện lần trước."
"…Cảm ơn tôi?"
Tôi bối rối trước lời nói khó hiểu đó. Tôi đâu có làm gì để được cảm ơn. Rốt cuộc cô ấy đang cảm ơn vì chuyện gì vậy?
"Nhờ có tiểu thư, tôi mới nhận ra mình đã vô ý đến mức nào. Nếu không có tiểu thư, thì có lẽ tôi vẫn còn tiếp tục hành xử đáng xấu hổ như lần trước."
Đôi mắt ấy toát lên vẻ chân thành, không chút giả tạo.
Lillian thực sự đã kiểm điểm lại chính mình và bày tỏ lòng biết ơn với tôi.
"…Ra là vậy."
Cô ấy đúng là Lillian mà tôi từng thấy trong game.
Nếu mắc sai lầm, cô sẽ thừa nhận và lấy đó làm bàn đạp để trưởng thành hơn. Trong quá trình đó, cô chiếm được trái tim của mọi người, biến tất cả thành đồng minh của mình.
Khác với một kẻ tồi tệ như tôi, Lillian là người chính trực.
[Ghê tởm.]
Một tiếng thì thầm vang lên trong lòng tôi.
Sự ghê tởm ấy từ từ lan ra, hướng thẳng về phía Lillian, dần hòa quyện cùng với sự đố kỵ trong tôi.
Cô ấy đang vui vì điều gì mà cứ cười mãi vậy?
Cô ấy đâu có sống trong nhung lụa. Cha mẹ mất sớm, chẳng có lấy một chút tình thương gia đình. Vậy thì Lilian lấy cái tư cách gì để ra vẻ thanh cao như thế cơ chứ?
Tôi không thể làm được như vậy.
'Tại sao cô lại có thể?'
Hàng loạt câu hỏi không lời hồi đáp và cơn giận bị kìm nén đang từ từ trào dâng trong tôi.
"Tiểu thư? Trông cô không được khỏe cho lắm."
Lillian nhìn tôi bằng ánh mắt có phần lo lắng.
Dưới ánh nhìn ngây thơ đó, tôi vô thức chạm tay lên môi mình.
Đôi môi cứng đờ không hề mỉm cười.
Khuôn mặt tôi lúc này đang mang biểu cảm gì vậy?
Đây là xã hội thượng lưu.
Trong một buổi tiệc như thế này, việc không duy trì được nụ cười chuẩn mực là điều không thể chấp nhận, điều này làm tôi cảm thấy vô cùng tức giận.
"Thứ lỗi cho tôi, Thánh nữ. Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên vì không ngờ sẽ gặp cô ở đây."
Tôi gượng gạo nặn ra một nụ cười, cố nhìn Lillian bằng ánh mắt vô hại.
Nét mặt của Lilian dịu lại khi nghe được giọng điệu có phần vui vẻ của tôi, cô ấy nhẹ nhàng tiến thêm một bước về phía tôi.
"Vì chúng ta đã tình cờ gặp nhau thế này… nếu tiểu thư không phiền, liệu tôi có thể làm bạn với cô được không?"
"…Bạn sao?"
"Đúng vậy. Tôi đã nghe được rất nhiều lời đồn về tiểu thư, vậy nên tôi nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu có thể hiểu rõ hơn về cô."
"…Lời đồn."
Tôi tự hỏi rốt cuộc Lilian đã nghe được những lời đồn gì về mình.
Một con cún cưng ngoan ngoãn, vô hại?
Một con búp bê quyến rũ được các quý tộc quyền lực ưa thích?
Hay là.
Một con điếm không có năng lực, bám víu vào cuộc sống bằng cách lấy lòng người khác?
Chỉ cần ngghĩ tới đó thôi, lòng tôi cũng đã lạnh đi đôi chút.
"Nếu tiểu thư Blanc không phiền—"
"Cô đang thương hại tôi đấy à?"
"Vâng…?"
Tôi tiến thêm một bước về phía Lillian đang bối rối.
Nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Trong đôi đồng tử hồng đào rực rỡ ấy là hình ảnh phản chiếu của tôi, nó trống rỗng và đáng sợ như xác cá thối rữa.
Tôi nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo Lillian, kéo cô ấy lại gần.
"Eek?"
Lillian khẽ run lên vì bị kéo lại bất ngờ.
Tôi liếc nhìn xung quanh rồi ghé sát môi vào tai Lillian, thì thầm thật khẽ.
"Chẳng lẽ, Thánh nữ cũng muốn tôi làm nũng với mình sao?"
"H-hả?!"
"Như những người khác, cô cũng muốn nuôi tôi như một con cún cưng à?"
"Gì cơ? Ah, không, không phải vậy… tôi chỉ muốn nói là… tiểu thư rất cuốn hút—"
"Tỉnh mộng đi, đồ dân thường."
"Hả?"
Tôi dừng lại một nhịp rồi nhìn thẳng vào Lilian.
Đôi mắt rực rỡ của Lillian dường như đã nhạt màu đi một chút. Phát hiện đó khiến tôi vô cùng thoả mãn.
"Tôi chỉ làm nũng với những người mà tôi thật sự 'yêu' thôi."
Tôi mỉm cười ngọt ngào rồi thì thầm vào tai cô ấy một lần nữa.
"Còn với một kẻ tầm thường như cô, thì không bao giờ có chuyện tôi tỏ ra thân mật, tốt nhất là cô đừng có ảo tưởng nữa."
Giọng tôi đầy vẻ giễu cợt.
Trước những lời đó, Lillian chỉ đứng yên không nhúc nhích lấy một lần.
***
Artasha Blanc.