Thú Cưng Của Giới Thượng Lưu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

118 1161

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

56 7514

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

179 5048

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

38 50

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

(Đang ra)

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

_172

Nhưng vợ tôi, ngay cả khi đã qua đời, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

42 1949

Web Novel - Chương 75 : Cuộc sống yên bình thường nhật của tôi đã trở lại

"Giờ thì, nói 'Ah~' đi nào, Tina."

"Ah~"

Khi tôi nhẹ nhàng hé đôi môi đang mím chặt của mình, một miếng bánh mềm mại đã được đưa vào miệng tôi.

Vị ngọt lan dần trên đầu lưỡi, tỏa ra khắp khoang miệng bằng một hương vị dễ chịu.

"Hehe, hôm nay Tina vẫn dễ thương như mọi khi."

"Sharione-nim hôm nay cũng đẹp lắm luôn!"

Tôi ngước nhìn cô ấy bằng một nụ cười rạng rỡ, đáp lại tôi là ánh mắt tràn đầy dịu dàng và trìu mến.

Bên trái, Sharione đang mỉm cười tươi tắn trong khi đút bánh cho tôi. Còn bên phải là Versha đang dịu dàng chải tóc cho tôi.

"Tina, ta có thể nhờ em một chuyện nho nhỏ được không?"

Versha nhìn tôi, hai má cô ấy hơi ửng đỏ cùng đôi mắt lấp lánh. Tôi nghiêng đầu vì tò mò không biết đó là gì, rồi cô ấy đã lấy từ trong ngực áo ra một chiếc băng đô.

Đó không phải là một chiếc băng đô bình thường. Những viên đá quý thường được gắn trên đấy đã không còn, thay vào đó, hai đầu của dải băng được gắn những nhúm lông mềm mịn.

Nhìn kỹ thì chúng trông giống như... tai thú.

"Nghe nói đây là phụ kiện đang rất thịnh hành từ một xưởng chế tác nổi tiếng, được thiết kế mô phỏng đặc điểm của động vật."

"...Vậy ư?"

"Ta đã nghĩ đến em ngay khi nhìn thấy nó đấy, Tina à. Em thử đội nó nhé?"

Đó là một món đồ quen thuộc.

Tôi đã thấy nó vài lần trong kiếp trước.

Món đồ kỳ lạ ấy là một chiếc băng đô có gắn tai mèo.

Tôi không ngờ những thứ như thế lại tồn tại ở thế giới này.

'...Nếu như mèo dễ thương, thì nhìn thẳng một con mèo chẳng phải đơn giản hơn sao?'

Tôi thật sự không hiểu tại sao người ta tách riêng tai mèo ra rồi gắn chúng lên một cái băng đô.

Mà, làm sao tôi có thể hiểu được những người có sở thích kỳ quặc như vậy chứ?

"Tina… chỉ thử một lần thôi mà, nhé?"

Versha nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi. Cảm thấy có chút bối rối, tôi đưa tay gãi má.

"Em… không đặc biệt thích những thứ như này…"

Tôi có thể làm nũng với các tiểu thư như một chú cún cưng, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã từ bỏ phẩm giá của một con người.

Sự quyến rũ và tình cảm là những thứ con người có thể thể hiện, nhưng nếu đội thứ này lên, tôi sẽ chẳng khác nào một con vật thật sự.

Tôi thà tỏ ra đáng yêu còn hơn là biến thành động vật.

"Tina, làm ơn đi mà, chỉ một lần thôi được không? Ta cũng muốn nhìn thấy nữa…"

Bây giờ đến cả Sharione cũng nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh.

Hai người phụ nữ quyền quý và giàu có nhất trong các mối quan hệ của tôi đang chân thành năn nỉ, nhưng dù vậy, tôi vẫn không thay đổi ý định.

"Xin lỗi cô… thật ra, em… có hơi sợ động vật…"

Tôi hơi cúi mắt xuống và làm ra vẻ buồn bã.

Dĩ nhiên là tôi chẳng hề mắc chứng sợ loài vật nào cả, nhưng nhìn vào phản ứng của họ, lời nói dối này có vẻ là một cái cớ khá hiệu quả.

"Vậy à…"

"Em xin lỗi, Sharione-nim…"

"…Nếu là sợ thì cũng đành chịu vậy. Đừng lo lắng, Tina."

Sharione nhìn tôi bằng ánh mắt tiếc nuối rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

Bàn tay cô dịu dàng và ấm áp, nhưng trong đó vẫn phảng phất một chút thất vọng không thể che giấu.

Dù vậy, tôi vẫn không muốn đội thứ kỳ quặc đó lên đầu.

Khi tôi liếc nhìn Versha bằng ánh mắt ngấn lệ, cô ấy chỉ khẽ gật đầu, vẻ mặt như thể đành lòng chấp nhận, tuy có hơi thất vọng.

Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ nài nỉ thêm chút nữa, ai ngờ lại bỏ cuộc dễ dàng đến vậy.

Thôi, thế cũng tốt.

"Tiếc thật… ta đã tốn không ít tiền để mua nó, nhưng nếu Tina không muốn thì cũng đành chịu vậy…"

"…Hể?"

Nghe thấy sự tiếc nuối trong giọng nói Versha, tai tôi vô thức giật nhẹ.

Cô ấy nói là đã tốn không ít tiền cho món đó ư?

Versha mà cũng nói được câu đó sao?

Versha chính là người thừa kế của một trong những gia tộc Bá tước giàu có nhất đại lục.

Là người có thể mua hàng đống trang sức lấp lánh mà không thèm để tâm.

Vậy mà còn gọi thứ đó là "đắt" sao…?

"Thật… thật ư…? Nó thực sự đắt đến thế à?"

Tôi không kiềm được mà hỏi lại. Dù thế nào đi nữa, chẳng lẽ một chiếc băng đô tai mèo lại có giá đến mức đó sao?

"Ừ, ta mua nó trong một buổi đấu giá, và mức giá cuối cùng cho nó đã lên tới hai trăm đồng vàng."

"H-Hai trăm đồng vàng?!"

Tôi há hốc miệng vì con số phi lý đó.

Với hai trăm đồng vàng, người ta có thể mua được một viên kim cương đỏ—một trong những loại đá quý đắt giá nhất.

Vậy mà chiếc băng đô này lại được định giá ngang ngửa nó ư?

Trên đời này cũng nên có giới hạn cho những điều phi lý chứ.

"Ban đầu ta cũng thấy nó quá đắt, nhưng thực ra bên trong chiếc băng đô này có khảm một loại ma thuật đặc biệt."

"Ma thuật?"

"Đúng vậy, nó có thể chuyển động giống như vật thể sống tùy theo cảm xúc của người đeo! Thú vị lắm đúng không?"

"Nghe nói đây là kiệt tác của một vị pháp sư đã dành hẳn một tháng ở Tháp Ma Thuật để quan sát và nghiên cứu mèo đấy. Hehe…"

Trước tiết lộ bất ngờ ấy, tôi chỉ biết chớp mắt ngơ ngác.

Vượt xa mức phi lý thông thường.

Ở thế giới này, người có khả năng sử dụng ma lực vốn đã cực kỳ hiếm, mà những ai nghiên cứu ma lực để tạo ra ma thuật lại càng hiếm hơn.

Bởi vậy, những vật phẩm được khảm ma thuật luôn được xếp vào hàng hiếm có và đắt đỏ.

Thế mà… họ lại dùng thứ ma thuật quý giá đó chỉ để làm một chiếc băng đô tai mèo sao?

Phải nhàn rỗi đến mức nào mới có thể rảnh tay chế ra thứ này vậy?

Hay là tất cả pháp sư trên đời đều là những kẻ biến thái có sở thích lập dị?

"Ban đầu ta định tặng nó cho Tina… nhưng chắc ta sẽ phải đem đi đấu giá lại vậy."

"K-khoan đã, tiểu thư Versha!"

Ngay lúc Versha định cất chiếc băng đô đi, tôi lập tức giữ lấy cánh tay cô ấy.

Cảm nhận rõ ánh mắt tò mò đang dõi xuống từ phía trên, tôi bình tĩnh ngước nhìn cô ấy bằng ánh mắt ngây thơ và ngoan ngoãn nhất mà tôi có thể làm ra.

"Em… thật sự rất sợ động vật…"

"Ta hiểu được cảm giác của em, Tina. Tuy có hơi tiếc, nhưng cũng không thể làm gì khác…"

"Nhưng… em thích tiểu thư Versha nhiều lắm…"

Đôi mắt Versha mở to vì bất ngờ.

Tôi hơi đỏ mặt, quay đầu đi với dáng vẻ thẹn thùng, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo cô ấy.

"Nếu tiểu thư Versha muốn… em sẽ thử đội nó…"

"Thật sao, Tina?"

Tôi rụt rè gật đầu, đôi mắt Versha liền ánh lên vẻ mong đợi một lần nữa. Với đôi tay đang run lên vì phấn khích, cô ấy cẩn thận nhấc chiếc băng đô lên và nhìn tôi.

Khi tôi gật đầu ra hiệu đã sẵn sàng, Versha nhẹ nhàng đeo chiếc băng đô lên đầu tôi.

Ngay lập tức, tôi cảm giác như có dòng điện nhẹ truyền qua đầu mình. Nhưng lạ thay, nó lại khá thoải mái khi đeo vào.

Versha và Sharione cùng lùi lại một bước, chăm chú quan sát tôi.

"Ưm… thế nào ạ?"

Tôi từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía họ.

Đội tai mèo trên đầu, cảm giác như bản thân đã thực sự biến thành động vật khiến mặt tôi nóng ran hết cả lên.

Nhưng phản ứng của hai người trước biểu cảm đỏ bừng và ngượng ngùng của tôi lại hoàn toàn ngoài dự đoán.

"Ôi… thánh thần thiên địa ơi…"

Sharione đặt tay lên trán, loạng choạng rồi ngã xuống ghế sofa.

"Chuyện này là phạm pháp đấy, Tina à."

Versha cũng run lên bần bật, phản ứng không kém gì Sharione.

Cảm thấy bối rối trước phản ứng thái quá của cả hai, tôi đành cúi đầu xuống một cách xấu hổ.

"Chuyện này… chuyện này vượt xa mọi tưởng tượng của ta. Chúa ơi, tại sao lại có sinh vật đáng yêu đến mức này vậy…!"

"Chính xác! Không một đồng vàng nào trong hai trăm đồng ấy bị lãng phí!"

…Đến mức đó thật sao?

"Ôi… trời ạ… nhìn đôi tai đang ngoe nguẩy kia xem! Thật quá sức chịu đựng rồi."

"Haah… giờ ta chỉ muốn bắt cóc Tina về dinh thự và giữ em ấy bên mình mãi mãi thôi."

Phản ứng của họ thái quá đến mức tôi chỉ biết ngơ ngác.

Thật lòng mà nói thì nó đang quá sức chịu đựng của tôi, nhưng tôi vẫn chẳng thể mở miệng nói nên lời.

"Chuyện này phải được ghi vào sử sách. Chúng ta phải gọi họa sĩ đến ngay lập tức!"

"Không, vẫn còn cách tốt hơn. Có một pháp cụ có thể ghi lại hình ảnh chính xác như thực tế. Tuy có hơi đắt, nhưng nếu dùng nó thì…"

Hmm…

Có vẻ họ sẽ còn bàn luận về vấn đề này trong một khoảng thời gian nữa.

Trong khi họ tiếp tục cuộc thảo luận sôi nổi, tôi chỉ gượng cười rồi nhìn về phía người phụ nữ tóc xanh đang ngồi đối diện.

"Um… tiểu thư Arien, cô thấy sao?"

Arien, người nãy giờ vẫn nhìn tôi chăm chú, khẽ mở to mắt rồi cúi đầu thật sâu.

"Em… dễ thương lắm, Tina…"

"Em thực sự rất vui khi thấy cô nghĩ vậy, tiểu thư Arien."

Khi tôi nở một nụ cười rạng rỡ, đôi má Arien cũng bắt đầu ửng hồng. Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cô ấy khiến tôi không khỏi mỉm cười trong lòng.

Đúng vậy, cuối cùng Arien đã chọn tôi.

Cô ấy đã chọn tôi thay vì Lillian.

Bình thường Arien sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong những buổi gặp mặt như thế này, nhưng bây giờ cô ấy đã ở đây, ngồi trò chuyện vui vẻ cùng Sharione và Versha, tất cả đều nhờ vào nỗ lực của tôi.

Nhờ lời thỉnh cầu tha thiết của tôi, Versha và Sharione đã vui vẻ chấp nhận cho Arien vào nhóm của họ.

Thông thường, quý tộc thuộc các phe phái đối địch sẽ không bao giờ thân thiết với nhau, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những ngoại lệ.

Không cần phải biến nhau thành kẻ thù chỉ vì khác phe phái.

Từ khi rời bỏ Lillian, Arien cũng tự nhiên thoát khỏi những lời đồn đầy tai tiếng từng bủa vây cô ấy.

Nhờ vậy, gia tộc Hầu tước Caltry đã có thể khôi phục thanh danh của mình.

Vì quá đau buồn sau khi bị Arien bỏ rơi, Lilian đã rút lui khỏi giới thượng lưu.

Biểu cảm cô chìm trong tuyệt vọng vì bị chính người bạn thân mà mình hết lòng tin tưởng phản bội, thật là một cảnh tượng đáng chiêm ngưỡng.

Giờ nghĩ lại, đến cả Mardian cũng chưa từng đá được Lillian ra khỏi giới thượng lưu.

Vậy mà tôi đã làm được điều đó.

Nghĩ đến chuyện ấy… có lẽ tôi cũng là một người khá đặc biệt đấy chứ.

Tôi không sợ những hậu quả trong tương lai.

Lillian là kiểu người sẽ nổi giận thay cho người khác, chứ không phải kiểu sẽ trả thù vì bản thân mình.

Hơn nữa, Lillian thậm chí còn chẳng biết tôi mới là nguyên nhân khiến cô ấy đá ra khỏi giới thượng lưu.

Tôi chưa từng trực tiếp lan truyền bất cứ tin đồn nào.

Tất cả những lời bàn tán xoay quanh Lillian đều do miệng lưỡi của các vị tiểu thư khác.

Tôi chỉ đơn giản là tạo ra bầu không khí khiến mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên.

Ban đầu, Arien vẫn còn dằn vặt trong tội lỗi vì đã bỏ rơi người bạn thân của mình, nhưng theo thời gian, cô ấy cũng đã dần thích nghi với nhóm của chúng tôi, và giờ Arien đã gần như quên mất sự tồn tại Lillian.

Thực ra cũng không thể trách Arien được.

Bởi con người vốn là giống loài ích kỷ, luôn chọn con đường mang lại sự yên ổn cho bản thân.

Và thế là… Lillian biến mất khỏi giới thượng lưu.

Đã tròn một tháng kể từ khi cô ấy biến mất.

Không có cô ấy bên cạnh làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ thường.

Không còn phải đối mặt với Lillian, tôi lại có thể mỉm cười rạng rỡ như xưa, tiếp tục củng cố vị trí của mình như một quý cô được yêu mến trong giới thượng lưu.

Như bạn thấy đấy, cuộc sống thượng lưu của tôi lại diễn ra trôi chảy, và tôi vẫn tiếp tục thu hút sự quan tâm từ các tiểu thư quyền quý.

Tôi đã trả hết nợ của gia tộc, và giờ đây, tất cả những gì còn lại chỉ là nhận quà và tình cảm từ các tiểu thư địa vị cao, tích lũy đủ tiền để lo cho mẹ và tôi một cuộc sống sung túc.

Chỉ cần một chút đáng yêu kèm lời nói ngọt ngào, và thế là những món quà quý giá cứ thế xuất hiện trước mặt tôi mà chẳng tốn chút sức lực nào.

Tôi nhẹ nhàng vuốt nhẹ đôi tai mèo ở trên đầu mình.

Cảm giác mềm mịn ấy gây nghiện hơn tôi tưởng.

'Mình có nên cho mẹ xem không nhỉ?'

Có thể mẹ sẽ không phản ứng thái quá như Sharione hay Versha, nhưng tôi vẫn tò mò muốn biết phản ứng của bà ấy sẽ trông như thế nào.

'…Mong là mẹ sẽ thấy nó dễ thương.'

Dù sao, tôi vẫn cần bám víu vào thứ tình cảm giả tạo của mẹ để sống từng ngày, không ngừng khao khát tình yêu của bà.

Và có lẽ… tôi vẫn sẽ tiếp tục sống như vậy.

Khả năng là con nghiện furry nào đó chuyển sinh làm pháp sư rồi.