Thú Cưng Của Giới Thượng Lưu

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

118 1161

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

56 7514

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

179 5048

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

38 50

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

(Đang ra)

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

_172

Nhưng vợ tôi, ngay cả khi đã qua đời, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

42 1949

Web Novel - Chương 81 : Tôi còn có việc phải làm

Bối rối trước tình huống bất ngờ, tôi dần tự nhủ rằng việc Lillian có mặt ở đây cũng chẳng phải điều gì quá kỳ lạ.

Với tính cách nhân hậu quá mức và thói quen xen vào chuyện người khác một cách không cần thiết, thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên nếu cô ấy sẵn lòng đưa tay ra giúp đỡ những kẻ đã từng quay lưng lại với mình.

Bởi suy cho cùng, Lillian vốn là một người có lòng bao dung rộng lớn, đến mức còn có thể dang tay với cả những kẻ đã từng đày đọa mình.

Nếu là thế thì liệu có ai dám chắc rằng cô ấy sẽ không muốn duy trì một mối quan hệ thân thiết với tôi đây?

Với cả, hà cớ gì tôi phải co rúm lại như thể bản thân đã phạm tội cơ chứ?

Chẳng phải là tôi chưa từng cướp đi người bạn quý giá nào của cô ấy, cũng chẳng rêu rao lời đồn ác ý về cô ấy hay sao?

Việc Arien rời bỏ Lillian hoàn toàn là do quyết định của cô ấy, còn những tin đồn độc địa kia vốn chỉ là sản phẩm từ cái thú buôn chuyện của vài vị tiểu thư rảnh rỗi mà thôi.

Tôi không làm gì sai cả.

Mà cho dù có sai, thì cũng chẳng có bằng chứng để buộc tội tôi.

Nhịp tim bồn chồn của tôi dần lắng xuống.

Ngước nhìn cô ấy bằng ánh mắt chứa đầy thiện ý, tôi cất tiếng gọi đầy phấn khởi, như thể đang vén lên bức màn của vở kịch.

"Wow...! Thánh nữ!"

Tiến lại gần Lillian với nụ cười rạng rỡ, tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nở một nụ cười ngượng ngùng mà vô hại.

"Tôi đã rất ngạc nhiên khi nghe được tin ấy đấy! Không ngờ cô lại xuất hiện ở trên chiến trường… quả thực là rất đáng khâm phục."

Lillian hơi nhướng mày trước lời lẽ chất chứa sự ngưỡng mộ của tôi, rồi chẳng mấy chốc lại nở một nụ cười.

"Ồ, vậy sao?"

Cô ấy vui vẻ đáp kèm theo một nụ cười tươi tắn, chẳng hề mang chút khó chịu nào với tôi.

Quả nhiên, Lillian không bao giờ từ chối những ai tiếp cận mình bằng thái độ tử tế.

'Đúng là ngốc không ai bằng.'

Chẳng hiểu vì lý do gì, cảm giác khó chịu mơ hồ mà tôi từng dành cho Lillian giờ đã không còn nữa.

Dù cái chạm tay giữa chúng tôi vẫn có chút gai người, nhưng đó cũng chỉ là chút khó chịu nho nhỏ, chẳng đáng gì so với trước kia.

Ngày ấy, tôi chỉ mong sao không phải thấy mặt cô ấy nữa.

Nhưng nếu giờ đã có thể chịu đựng được đến mức này, vậy thì gây dựng một mối quan hệ tốt đẹp với Lillian cũng đâu phải lựa chọn tồi.

"Quả là một vinh dự cho tôi khi được gặp cô ở đây."

"Vâng, tôi cũng rất vui khi được gặp lại cô sau từng ấy thời gian. Nhưng mà, tiểu thư Blanc này."

Lillian liền nâng bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi lên, bất ngờ đan từng ngón tay của mình xen kẽ vào giữa những ngón tay tôi.

Ngay khi những ngón tay của cô ấy chậm rãi lướt qua, len vào từng khoảng trống giữa bàn tay tôi, bỗng một cảm giác kỳ lạ ập đến, như thể từng lớp quần áo trên người tôi bị lột bỏ.

"Chẳng phải chính cô đã dạy tôi rằng việc nắm lấy tay ai đó một cách tùy tiện là bất lịch sự hay sao?"

"Vâng…?"

"Tôi đã phải chịu biết bao lời chế giễu rằng tôi là kẻ thô lỗ, xuất thân hèn mọn, vì cái thói quen ấy đấy."

Lillian tiến lại gần hơn một bước, nụ cười trên môi không còn chút ấm áp. Nụ cười méo mó ấy khiến tôi rùng mình.

Tôi lùi về sau theo bản năng, nhưng cô ấy đã kịp vòng tay ôm chặt lấy eo tôi rồi thì thầm bên tai.

"Khoan, khoan đã…"

"Vậy, tiểu thư Blanc, cô nghĩ mình sẽ phải chịu hình phạt như thế nào đây?"

Vừa dứt lời, Lillian liền thô bạo kéo tôi áp sát vào người cô ấy.

Bị sức mạnh ấy bất ngờ lôi đi, tôi nhanh chóng nằm gọn trong vòng tay cô, chẳng kịp kháng cự.

"Ư…"

Vào khoảnh khắc hai làn da chạm vào nhau,tôi bỗng cảm thấy một cơn buồn nôn cùng choáng váng ập đến dồn dập.

Lillian cúi xuống với nụ cười lạnh lẽo hiện rõ trên môi, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu tôi.

"Giống như cái cách mà tiểu thư Blanc đã từng đối xử với ta, ta cũng sẽ đáp trả lại y như vậy."

Không còn nhầm lẫn gì nữa, cười ấy chứa đầy ác ý, như đang nhạo báng từng cử chỉ, từng hành động của tôi. Tôi sững người bàng hoàng trước dáng vẻ hoàn toàn xa lạ ấy.

Chuyện này là sao… Lillian thường hay nói ra những lời như thế ư?

Bình thường, cô ấy sẽ đối diện với mọi thứ bằng ánh mắt quả quyết, tôi chưa từng thấy cô ấy cười nhếch mép đầy mỉa mai như thế này.

"Hah…!"

Bàn tay Lillian siết chặt lấy eo tôi, cơn đau nhói bắt đầu lan ra khắp cơ thể.

Tôi vội vàng dùng cả hai tay đẩy mạnh cô ấy ra. Trong thoáng chốc, Lillian đã khựng lại vì bất ngờ trước hành động chống trả của tôi. Tận dụng giây phút đó, tôi lùi lại một bước, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

"Thánh nữ, tôi… đã làm gì có lỗi với cô à? Nghe như thể tôi đã phạm phải một tội ác nào đó vậy."

"Ôi chà, chẳng lẽ không phải sao?"

Lillian đưa tay che miệng, bật ra một tiếng cười khe khẽ. Nụ cười bình thản mà lại vương chút quyến rũ hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ thường ngày của một Thánh nữ.

'Chuyện này là… sao…?'

Người đang đứng trước mắt tôi là ai vậy?

Lillian thông minh, tự tin mà tôi từng biết đâu rồi? Tại sao bây giờ lại trở thành một bóng hình mờ ảo đến thế?

Chẳng lẽ việc ra chiến trường có thể thay đổi tính cách của một con người sao?

'…Không quan trọng.'

Dù tính cách có thay đổi, thì bản chất vốn có sẽ không bao giờ biến mất.

Lillian vốn là người tốt. Không giống Viviana có thể "tha hoá", lòng tốt của Lillian là sự thật không thể thay đổi trong cốt truyện.

Thậm chí cô ấy còn được khắc họa là yếu mềm trước những giọt nước mắt của người khác.

"Hẳn là đã có chút hiểu lầm rồi."

Tôi âm thầm bấm chặt móng tay vào đùi, ghim sâu cho đến khi cơn đau nhói chạy khắp cơ thể. Những giọt lệ dần tràn ra nơi khóe mắt.

"Tôi… lẽ nào tôi đã vô tình khiến cô phiền lòng chuyện gì sao, Thánh nữ…?"

Giọng tôi run lên vì xúc động.

Tôi hơi cúi đầu xuống, đôi mắt rưng rưng hướng về phía Lillian.

"Chỉ cần cô nói ra thôi, tôi nhất định sẽ thay đổi. Tôi không muốn mọi chuyện giữa chúng ta trở nên tồi tệ…"

Ngay khi nước mắt của tôi từ từ lăn dài trên má, đôi đồng tử hồng đào của Lillian khẽ dao động, vẻ mặt cô dịu xuống, hé môi định mở lời.

"…Cô."

"Lillian."

Trước khi Lillian kịp nói thêm điều gì, Arien đã lặng lẽ bước tới đứng chắn giữa chúng tôi.

Cô dịu dàng nắm lấy đôi tay tôi như thể vỗ về, tay còn lại xoa mái tóc tôi đầy an ủi.

"Đừng quá khắt khe với Tina. Cô ấy là người mà tôi mang ơn vì đã ở bên tôi những lúc khó khăn."

"…Xem ra hai người đã trở nên khá thân thiết nhỉ."

Cảm nhận được sự ấm áp trong cái chạm tay của Arien, tôi khẽ thở ra một hơi thật chậm.

Lillian dõi mắt nhìn tôi được Arien dỗ dành một hồi lâu rồi mới mỉm cười, ánh mắt có vẻ hơi trống rỗng.

"Xin lỗi. Dạo này ta khá nhạy cảm, nên có lỡ cư xử gay gắt mà không nhận ra."

"…Không, không sao đâu. Dù gì thì tôi cũng là người đã tự tiện nắm tay cô trước."

"Để tạ lỗi, tôi rất muốn mời cô dùng chút trà. Không biết tiểu thư Blanc có phiền không nếu tôi mời cô đến dinh thự của mình?"

"Vâng…?"

"Sau khi trở về từ chiến trường, Hoàng đế đã ban cho tôi lãnh địa cùng dinh thự. Tôi rất muốn được đón tiếp cô tại đó."

Gương mặt Lillian lúc này bừng sáng trong nụ cười, đôi mắt ánh lên sự mong chờ, thuần khiết đến mức đối lập hẳn với dáng vẻ lạnh lẽo cô thể hiện ra khi nãy.

"Tốt quá rồi, Tina. Lillian thật sự rất tốt bụng. Tôi tin chắc rằng hai người sẽ hợp nhau cho coi."

Arien vừa nói, vừa vỗ vai tôi.

"Nếu tiểu thư Blanc đồng ý thì chúng ta đến đó ngay bây giờ nhé?"

Má Lillian thoáng ửng hồng khi cô bước lên một bước, còn Arien thì nhẹ nhàng đẩy tôi về phía cô ấy, ánh mắt như thúc giục tôi mau chóng gật đầu đồng ý.

"Ah, không được mất rồi. Tôi còn có việc phải làm."

Bản năng đang mách bảo tôi rằng tuyệt đối không được đến dinh thự của Lillian.

Tôi vội thoát khỏi vòng tay của Arien rồi lịch sự từ chối.

"Chà, vậy thì ngày khác được chứ? Ngày mai thì sao?"

Lillian lại tiến thêm một bước, ánh mắt thấp thoáng nỗi thất vọng. Theo phản xạ, tôi cũng lùi lại một bước.

"Ưm, ngày mai tôi có hẹn với mẹ rồi…"

"Vậy à? Thế còn cuối tuần này? Cô rảnh chứ?"

"C-cuối tuần… Tôi đã có hẹn với một người quen…"

"Người quen? Đó là ai vậy?"

"Đ-đó là người mà cô không biết, Lillian."

"Hmm… Thế tuần sau thì sao? Cô cũng có kế hoạch gì à?"

"T-tuần sau…"

"Tuần sau thế nào?"

"Tôi lại có… việc khác mất rồi…"

"….."

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, một bầu không khí lạnh lẽo dần bao trùm lấy cả ba người.

Arien mỉm cười gượng gạo, còn ánh mắt của Lillian thì hướng về phía tôi, sâu thẳm và khó đoán.

Sau thoáng im lặng, Lillian khẽ mỉm cười, đưa tay gãi đầu như thể có chút xấu hổ.

"Quả nhiên là ngôi sao của giới thượng lưu năm nay. Xem ra cô còn bận rộn hơn cả một Thánh nữ nữa nhỉ. Haha."

"Ah, chỉ là… trùng hợp thôi…"

"Thế thì cũng chẳng còn cách nào khác. Hãy cho tôi biết khi nào cô rảnh nhé, đến lúc đó tôi sẽ gửi thư mời."

"T-tôi biết rồi!"

Trước trả lời đầy phấn khởi của tôi, Lillian đứng dậy kèm nụ cười dịu dàng.

"Xem ra cô bận rộn thật, vậy tôi xin phép đi trước."

"Hả? Cô đã phải đi rồi sao, Lillian?"

"Ừ, những gì tôi muốn nghe đều đã nghe xong. Gặp lại sau nhé, Arien."

"À, ừ, được rồi… Hẹn gặp lại."

Sau khi nói lời từ biệt với Arien, Lillian mỉm cười với tôi rồi từ từ bước đi.

Sự tĩnh lặng ngắn ngủi bao trùm lấy cả căn phòng sau khi Thánh nữ rời đi.

Tôi đưa mắt nhìn về cánh cửa đã đóng, nơi vẫn còn vương lại chút hiện diện của Lillian, rồi cắn môi, quay sang Arien.

"…Tiểu thư Arien."

Rốt cuộc… cô đã kể với Lillian những gì?

***

Bên trong cỗ xe ngựa được khắc rõ biểu tượng của Nữ Thần, Lillian đang ngả người ra sau, buông một tiếng thở dài.

"Nếu như em chịu chấp nhận lời mời của ta… thì có lẽ ta đã đối xử dịu dàng với em hơn một chút."

Ngón tay thon dài của cô gõ nhịp trên khung cửa sổ, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, lẫn trong đó là dư vị tiếc nuối.

"Nếu vậy, ta chỉ còn cách khiến em chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đến gặp ta rồi."

"Không biết tiểu thư Blanc có phiền không nếu tôi mời cô đến tầng hầm của mình?"