Sau khi nhìn thấy nét chữ của Tina, lý trí cô đã hoàn toàn sụp đổ.
Lấp đầy tâm trí cô là vô số câu hỏi, cùng một trái tim bối rối.
Tại sao Tina lại làm điều này với cô?
Phải chăng đây là sự trả thù cho lần cô đã cố gắng tấn công Tina?
Cô đã nghĩ bản thân đã được tha thứ, nhưng có phải ngay từ đầu, Tina vẫn luôn ôm hận về cái ngày hôm ấy hay không?
Cô cũng không biết nữa. Mọi thứ như rơi vào mê cung không lối thoát.
Chỉ còn cách duy nhất là phải tự mình xác nhận.
Mardian ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ánh lên một tia sáng quỷ dị.
Như thể cả thời tiết cũng phải hòa cùng tâm trạng u ám ấy, bầu trời phủ kín một màu xám xịt và đổ mưa lớn.
Kéo chặt chiếc mũ trùm và tấm áo choàng quanh người, Mardian tiến về phía trước.
Trước mặt cô là một quán rượu tồi tàn.
Lúc này đã quá thời gian buôn bán nên quán rượu chìm trong bóng tối, tất cả ánh đèn đều đã tắt.
Tuy nhiên, đây không phải là một quán rượu bình thường.
Đây là sòng bạc Camellia, sòng bạc được bí mật điều hành bởi gia tộc Bá tước Abreldine — một trong những thiên đường u tối của thế giới ngầm, là nơi bọn nghiện cờ bạc và ma túy tụ tập.
Cô mở cửa sòng bạc bằng đôi tay run rẩy.
Bên trong gần như không thể nhìn thấy được gì vì thiếu ánh sáng, nhưng trong màn đêm đen tối, mái tóc trắng như tuyết của "cô ấy" vẫn ánh lên một màu sắc mờ ảo.
"A, cô đến rồi, tiểu thư Mardian."
Tina đón chào Mardian bằng nụ cười rạng rỡ đến rợn người.
Đôi mắt xanh từng khiến người ta say đắm giờ đây lại trống rỗng, không còn chút cảm xúc nào, như một hố sâu không đáy.
"Giải thích đi, Tina. Trước khi ta hết kiên nhẫn."
Mardian siết chặt nắm đấm rồi dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Tina, người đang ngồi vắt vẻo trên ghế, uể oải xoắn một lọn tóc quanh ngón tay, nhướn mày tỏ vẻ hứng thú rồi nhìn cô chăm chú.
"Ngay cả trong tình cảnh này mà cô vẫn định đe dọa tôi à?"
"Em… là em đã đưa bức thư ấy cho cha ta ư?"
"Phải."
Câu trả lời dứt khoát khiến cơn giận dồn nén trong Mardian từ từ sôi trào.
Cô chỉ muốn lao tới tát cho Tina một cái thật mạnh, nhưng cô đã cưỡng lại thôi thúc đó bằng cách cắn chặt môi.
"Tại sao vậy?"
"Chẳng phải quá rõ ràng rồi còn gì?"
Tina nhẹ nhàng nhảy xuống ghế, bắt đầu bước đến gần cô.
Nếu muốn, Mardian có thể bóp nát cái cổ mảnh khảnh kia trong chớp mắt, thế nhưng Tina vẫn ngang nhiên tiến lại mà chẳng có chút sợ hãi.
"Ngày hôm sau ngài cũng sẽ gọi tôi tới mà, tiểu thư Mardian. Dù gì thì tôi cũng đã hứa sẽ trao cho ngài mọi thứ."
"…Nhưng."
"Và tôi chắc rằng, tiểu thư Mardian biến thái đây sẽ thỏa sức trút hết mọi dục vọng bẩn thỉu của mình lên cơ thể tôi."
"Chính em là người đã hứa đấy, Tina."
"Đồ phụ nữ ngu ngốc."
Tina tiến lại gần đến mức hơi thở của cô phả lên mặt Mardian, khóe môi cô khẽ nhếch lên thành nụ cười giễu cợt.
Phải chăng việc nụ cười ấy vẫn đẹp đến mê hồn ngay cả ở trong tình cảnh này, chính là bằng chứng cho thấy cô đang dần mất đi sự tỉnh táo?
"Cô tưởng tôi sẽ trao cơ thể mình cho một kẻ biến thái à?"
Giọng Tina lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Giọng nói trống rỗng, vô hồn khiến Mardian nhất thời chết lặng.
"Sao cô không hành hạ Lillian theo đúng vai trò được giao vậy? Tôi không hiểu sao cô cứ ám ảnh tôi mãi."
"E… em nói gì?"
"Hay có phải cô thích người có thân hình nhỏ nhắn, yếu ớt như tôi hơn là một người đẹp như Lillian? Cô là loại biến thái như vậy hả?"
Tina dùng ngón tay chọc nhẹ vào ngực Mardian, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Mardian chỉ biết nhìn chằm chằm cô, bàng hoàng đến nỗi không thốt nên lời.
'Tina… luôn như vậy sao…?'
Cô đã nghi ngờ có thể có một "mặt khác" của Tina, nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng được nó lại xa lạ đến thế.
Người con gái ngây thơ, đáng yêu mà mọi người yêu mến — đã trở thành một người khác khi đứng trước mặt cô.
Roạt.
Cô cắn mạnh môi, cố gắng níu giữ chút lý trí còn xót lại. Vị máu tanh nồng lan trên đầu lưỡi dần xua tan những suy nghĩ hỗn loạn.
"Vậy, em đe dọa ta như vậy bởi vì sợ ta sẽ làm gì em à?"
"Đương nhiên là để loại bỏ mọi mối hiểm hoạ còn sót lại và tiêu hủy chứng cứ rồi."
Tina ngước nhìn cô với nụ cười nhạt.
"Tiêu hủy chứng cứ — Mardian, có khi cô còn giỏi chuyện đó hơn tôi đấy nhỉ?"
"Em…"
Ý định giết người dâng đến tận đỉnh đầu cô. Bản năng khiến cô vươn tay nắm lấy cổ đối phương, nhưng Tina đã vừa kịp lùi ra sau.
"Mardian, giờ cô không có tư cách để hành xử như vậy đâu."
"Tư cách?"
"Nếu có chuyện xảy ra với tôi, mọi bằng chứng sẽ lan ra khắp Đế quốc. Khi đó, gia tộc Bá tước Abreldine sẽ đi vào sử sách như một gia tộc đã giết vị cứu tinh của Đế quốc. Một nỗi nhục muôn đời."
"...."
"Và nếu điều đó xảy ra, cô nghĩ Bá tước Abreldine sẽ để cô sống chứ?"
Dù nhục nhã đến mấy, nhưng lời nói của Tina là không thể phủ nhận.
Nếu trở về mà không có được sự hợp tác của Tina, cô sẽ không thể tránh khỏi cơn thịnh nộ của cha.
Khi đó, địa vị quý tộc của cô, thậm chí cả mạng sống đều sẽ bị hủy hoại.
"Để ta hỏi em một điều, Tina."
"Cứ hỏi đi."
"Em đã chụp những bức ảnh đó bằng cách nào?"
Những bức ảnh bắt được dấu vết của cô một cách rõ ràng. Xét theo góc độ và bố cục, không thể nào là do mấy vật giám sát bình thường thực hiện được.
Tina khẽ cười, nhún vai và trả lời một cách nhẹ bẫng.
"Không phải chỉ có mình cô thuê Hắc Nguyệt đâu, Mardian."
"Em…! Làm sao em lại biết Hắc Nguyệt?!"
Hắc Nguyệt.
Một tổ chức bí ẩn đã hoạt động nhiều thế kỷ, chuyên về do thám và ám sát.
Sự tồn tại của họ luôn được giữ kín, gần như không thể tìm ra tung tích.
Hội này còn nổi tiếng với luật lệ khắt khe và những hoạt động bí mật. Tiếp cận họ một cách cẩu thả có thể sẽ phải trả bằng cả mạng sống.
Ngay cả gia tộc Abreldine vốn có nhiều ảnh hưởng trong thế giới ngầm cũng phải mất nhiều năm mới lần ra được manh mối của họ.
Thật khó để tin rằng Tina, con gái của một gia tộc Nam tước suy tàn, lại có thể biết về Hắc Nguyệt.
"Đó là một trong những quyền lợi của người xuyên không."
"Cái gì?"
Câu trả lời của Tina khiến Mardian không thể hiểu nổi.
Tina chẳng bận tâm mà chỉ cười nhạt rồi ngồi xuống ghế.
"À mà này, còn nhớ máu phù thủy hắc ám mà cô đã mua ở phiên đấu giá chứ? Đó là máu của tôi đấy."
Tina xắn ống tay lên, để lộ ra cẳng tay trắng muốt.
Cánh tay mảnh khảnh, làn da mỏng tang ấy chi chít những vết bầm tím và vết kim.
"Máu của em? Ý em là… em là một pháp sư hắc ám ư?"
"Chà, cũng không hẳn là pháp sư hắc ám."
Đôi mắt xanh của Tina khẽ chuyển động. Cô thở ra một hơi ngắn rồi chống cằm.
"Bỏ qua những chuyện không cần thiết đi. Tôi đến đây là để cho cô một cơ hội."
"Cơ hội?"
"Đây, cầm lấy."
Tina ném một vật gì đó về phía trước. Đó là một gói nhỏ được bọc trong lớp nhựa trong suốt, bên trong chứa thứ bột trắng mịn.
"Ma túy đấy. Tiêm nó đi, rồi tôi sẽ đảm bảo cô có thể sống yên ổn suốt phần đời còn lại ở ngôi làng hẻo lánh đâu đó ngoài rìa lục địa."
"Cái… gì…?"
"Cô không cần phải lo về việc cai nghiện. Tôi sẽ cung cấp cho cô bao nhiêu tùy thích, bất cứ khi nào cô muốn."
Đề nghị trơ trẽn và phi lý ấy khiến Mardian suýt bật cười vì không thể tin nổi.
"Em đang bảo ta sống một cuộc đời nghiện ngập ngay bây giờ sao? Với người từng tự do đi lại giữa ánh sáng và bóng tối, nắm trong tay quyền lực?"
"Tôi sẽ gửi vài ả đồng tính đến theo khẩu vị của cô, tiểu thư Mardian. Dù thật ra cũng chẳng có nhiều kẻ biến thái thích kiểu đó đâu. Nhưng nếu cô thích…"
"Thì cứ việc tận hưởng nó đi."
"Kuk… kuhuhk…"
Mardian bật cười trước tình cảnh nực cười này.
"Kuhk, ahahaha!"
Cô che miệng rồi cười lớn, tiếng cười giòn giã vang khắp căn phòng tối khiến ánh nhìn của Tina càng thêm lạnh lẽo.
Sau khi cười đến đau cả lồng ngực, cuối cùng Mardian cũng lau đi những giọt nước mắt rồi nhìn thẳng vào Tina.
"Em chưa bao giờ làm ta hết ngạc nhiên, Tina. Ai mà ngờ được, đằng sau chiếc mặt nạ đó lại ẩn giấu một sức hút mê hoặc đến vậy."
"...Chuyện này chẳng có gì buồn cười."
Lần này, đến lượt Mardian bước lại gần Tina.
Gương mặt Tina thoáng bối rối, như thể cô không ngờ được phản ứng này từ Mardian.
"Nếu ngay bây giờ em xin lỗi, quỳ xuống cầu xin tha thứ và hết lòng phục vụ ta, ta sẽ cho tha em bằng một hình phạt nhỏ."
"…Phục vụ cô?"
Mardian chậm rãi nâng chân váy của mình lên.
Để lộ ra lớp đồ lót đen giữa hai đùi, cô ném cho Tina một nụ cười méo mó.
"Liếm nó đi. Cho đến khi ta hài lòng."
"...."
"Nếu em không thích chuyện này, thì đây là lựa chọn thứ hai."
Mardian cười nhạt rồi vỗ tay hai lần.
Tiếng vỗ tay vang lên giòn giã, ngay lập tức cửa quán bật mở cùng những gã đàn ông với gương mặt dữ dằn, tay lăm lăm vũ khí tiến vào.
"Ta sẽ chặt đứt tay chân của em ngay tại đây và biến quãng đời còn lại của em thành món đồ chơi để thoả mãn dục vọng của ta."
"…Tôi nhớ là đã bảo cô tới một mình rồi mà."
"Em thực sự nghĩ rằng sẽ có gã ngu nào dám tới đây một mình sau khi nghe những lời đó à?"
Những người ở đây là lính đánh thuê lão luyện của thế giới ngầm. Dù tiếng tăm không lừng lẫy nhưng "tay nghề" của họ thuộc hàng đầu.
Tìm những kẻ sẵn sàng đánh cược mạng sống vì tiền chưa bao giờ là chuyện khó.
Cảnh tượng những loại vũ khí nặng nề tràn ngập khắp căn phòng khiến đôi mắt xanh của Tina càng trở nên tối lạnh.
"Ta đã hết kiên nhẫn rồi, tốt nhất là em nên quyết định nhanh đi."
"… Có vẻ tôi phải chọn phương án thứ hai rồi."
"Thứ hai?"
Tina thực sự chấp nhận việc bị cắt bỏ chân tay sao?
"Ta không biết đấy, Tina. Rằng không ngờ em có sở thích máu me đến thế."
"Đừng có nói mấy lời kinh tởm nữa. Tôi đang nói về phương án thứ hai của tôi."
Khuôn mặt tối sầm lại vì quyết tâm, Tina đứng dậy khỏi ghế.
Ngay cả khi bị vây quanh bởi những tên lính đánh thuê đầy vũ khí, khuôn mặt cô vẫn chẳng biểu lộ một chút sợ hãi nào.
"Dù gì cô cũng đã định chuốc thuốc tôi. Quên mấy thứ như làng mạc và phụ nữ đi; cô sẽ không có được thứ gì nữa đâu."
"… Vậy là không thể lý sự với em được rồi."
Tiếc thật.
Cô đã định cho Tina sống cuộc đời xa hoa như một nô lệ được cô yêu thương, chẳng cần phải lo nghĩ chuyện gì.
Nhưng mọi chuyện đã đi tới nước này, thật đáng buồn làm sao.
"Cắt hết chân tay của nó đi. Phải cầm máu ngay lập tức để nó không thể chết."
Những tên lính đánh thuê nhíu mày trước mệnh lệnh vừa nhận.
"Nếu chặt hết như vậy, cô ấy có thể sẽ chết vì sốc."
"Vậy thì chặt chân cũng được. Không được để nó chạy trốn."
"Heh, được rồi. Tôi làm ngay đây."
Những gã lính đánh thuê từ từ tiến lại gần Tina, nụ cười méo mó trên mặt chúng ngày càng mở rộng.
Giờ nhìn lại, họ mới thấy được gương mặt dễ thương của Tina, sẽ thật giải trí nếu nó vặn vẹo vì đau đớn và kêu gào thảm thiết.
"Xin lỗi nhé, nhóc con. Mày đã sai khi động vào người không nên động rồi."
Một người trong số những tên lính đánh thuê thở dài, gã chỉnh lại thanh kiếm trong tay, giọng nói mang chút tiếc nuối thật lòng.
"Sẽ không đau đâu, tao sẽ làm nhanh thôi."
Ngay khi lưỡi kiếm được giơ lên cao, Tina nhìn chằm chằm về phía góc tối của quán rượu.
"… Chuyện này bắt đầu đáng sợ rồi đây. Khi nào cô mới ra đây vậy?"
"Hả?"
Trước lời nói bất ngờ ấy, bọn lính đánh thuê đồng loạt khựng lại vì bối rối.
Nhìn theo ánh mắt của Tina, tất cả đều quay đầu về phía cuối quán rượu, nơi có bóng tối dày đặc như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Từ trong màn đêm ấy, một cặp mắt sáng lên như thạch anh tím.
Và sau đó, có chuyện đã xảy ra.
Xoẹt—
Cánh tay đang cầm kiếm bay trên không trung, đứt lìa và rơi xuống sàn.
"AAAAARGH!!"
Tiếng thét xé toạc bầu không khí và gã lính đánh thuê ngã gục, tay con lại của hắn thì bấu chặt lấy vết thương.
Trong khi mọi người vẫn còn chết lặng vì diễn biến bất ngờ, thì âm thanh của những bước chân chậm rãi đã vang lên trong bóng tối đặc quánh.
Cộp, cộp.
Dù chỉ là tiếng bước chân nhưng mồ hôi lạnh đã bắt đầu lăn dài trên lưng họ.
Rồi một bóng người từ từ bước ra khỏi màn đêm, khiến gương mặt bọn lính, kể cả kẻ cầm đầu, cũng phải đồng loạt biến sắc.
"C–cô! Sao cô lại ở đây…?!"
Đôi mắt thạch anh tím loé lên thứ ánh sáng mờ ảo mà chết chóc qua mái tóc đen tuyền, tựa như bầu trời đêm.
Anh hùng chiến tranh — Viviana Merdellia.
Sự hiện diện của cô toát ra vẻ lạnh lẽo đến rợn người, như thể thần chết đang tiến lại gần với từng chuyển động, cô từ từ hiện ra trong trong màn đêm kia.