Thú Cưng Của Giới Thượng Lưu

Truyện tương tự

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

4 11

Tôi trở thành tên phản diện mắt híp trong game

(Đang ra)

Tôi trở thành tên phản diện mắt híp trong game

Amadeus_

Vì một lý do nào đó, các nữ chính liên tục tỏ ra quan tâm đến tôi.

14 28

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

323 1236

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

305 12703

Web Novel - Chương 83 : Thân thiết với Tina

Tim tôi đập liên hồi.

Cứ như có thứ gì đó đang nghẹn lại trong cổ họng, chặn cả hơi thở lẫn lời nói của tôi.

Những lời nói vốn luôn dễ dàng khi nói ra với các tiểu thư, giờ đây lại bị thứ kết giới chết tiệt này bóp nghẹt, chẳng thể thoát ra nổi.

"Cô vẫn ổn chứ, tiểu thư Blanc?"

Đôi mắt hồng đào của cô ấy ánh lên một tia lo lắng.

Lillian là một người tốt.

Đó là một quy luật bất biến trong tựa game này, thứ không thể thay đổi dù ở trong bất kỳ tình cảnh nào đi chăng nữa.

Nhưng lúc này, tôi lại chẳng thể phân biệt được liệu cô ấy đang thật sự lo lắng cho tôi, hay đằng sau ánh mắt ấy còn ẩn giấu một điều gì khác.

"Đây là phản ứng sẽ xảy ra khi cô cố nói dối. Cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi nói ra sự thật."

Lời nói của Lillian khiến ngọn lửa trong lồng ngực tôi bùng lên dữ dội.

Sự thật về việc tôi thích các tiểu thư đến mức nào.

Tôi phải nói ra điều đó ngay tại đây ư?

"Tina…?"

Versha nhìn tôi với ánh mắt lo lắng. Không chỉ cô ấy mà cả những tiểu thư khác cũng đang nhìn chăm chú vào tôi với vẻ thắc mắc.

"Tôi… tôi luôn coi các tiểu thư như là…"

Kìm nén cảm giác đau đớn như lửa thiêu từ bên trong cơ thể mình, tôi nở một nụ cười gượng gạo.

Tôi hắng giọng rồi cố lên tiếng lần nữa.

"Mọi người đối với tôi đều vô cùng quý giá. Đến mức tôi không thể sống thiếu họ. Dĩ nhiên là tôi rất yêu quý họ rồi."

Ngay khi tôi vừa dứt lời, bức tường trong suốt xung quanh bỗng tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Đó là hiện tượng chỉ xảy ra khi những lời thực lòng được nói ra.

Nhìn bức tường phát sáng dịu nhẹ, gương mặt của Versha và các tiểu thư khác liền nở nụ cười rạng rỡ như những bông hoa khoe sắc.

Trong khi đó, Lillian vẫn tiếp tục nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

'May quá…'

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng tôi giữa bầu không khí căng thẳng.

Nếu câu hỏi vừa rồi chỉ cụ thể hơn một chút, có lẽ toàn bộ cuộc sống thượng lưu mà tôi khổ công gây dựng suốt bao năm qua đã bị sụp đổ ngay tức khắc.

Nếu Lillian hỏi tôi thích các tiểu thư đến mức nào với tư cách là một con người, tôi đã chẳng thể trả lời như vừa rồi.

Những lời tôi nói về việc trân trọng các tiểu thư tất nhiên là sự thật.

Và việc tôi nói bản thân yêu quý họ cũng chẳng phải lời nói dối.

Đó là lẽ đương nhiên mà? Họ là "công cụ" cần thiết để tôi sống trong nhung lụa, là nguồn tài nguyên quý giá mang lại thu nhập cho tôi.

Tại sao tôi lại không thích những người mỗi ngày đều tặng mình các món quà xa xỉ cơ chứ?

Dĩ nhiên là tôi chẳng có lấy một chút tình cảm nào dành cho họ với tư cách con người, nhưng miễn là họ vẫn hài lòng thì chuyện đó chẳng có vấn đề gì cả.

"…Ra là vậy. Tiểu thư Blanc, cô quả thật là rất ngoan ngoãn."

Lillian, người vẫn quan sát tôi suốt từ nãy đến giờ, nhẹ nhàng mỉm cười.

"Ư-ưm. Dĩ nhiên rồi."

Sợ rằng Lillian sẽ hỏi thêm câu nữa, tôi vội vàng đáp lại rồi bước ra khỏi kết giới, như thể đang chạy khỏi đó.

Thế nhưng, có lẽ vì ảnh hưởng còn sót lại của kết giới, đôi chân tôi bỗng khuỵu xuống khiến cơ thể lảo đảo.

"Tiểu thư Blanc, trông cô không được khỏe cho lắm. Để tôi đỡ cô nhé."

"Un, không cần đâu, tôi ổn mà. Tôi có thể tự đi—"

"Xin đừng từ chối như vậy. Là Thánh Nữ, giúp đỡ người khác là bổn phận của tôi."

"...."

Lillian phớt lờ lời từ chối rồi tiến về phía tôi với ánh mắt lo lắng.

Dù tôi đã cố lùi lại, nhưng bước chân của cô ấy nhanh hơn tôi rất nhiều.

Thế nhưng, ngay trước khi bàn tay của cô ấy kịp chạm vào tôi, một lực mạnh mẽ đã bất ngờ kéo tôi về phía sau.

"Eek?"

Cú kéo ấy mạnh mẽ mà lại dịu dàng. Chỉ trong thoáng chốc, tôi đã bị kéo vào trong vòng tay ấm áp.

"Con vật nhỏ của ta trông có vẻ không vui chút nào. Đã có chuyện gì xảy ra à?"

Giọng nói lạnh lẽo, sắc bén như lưỡi dao vang lên. Ngay khi tôi quay đầu lại, mái tóc vàng óng ả liền vụt qua tầm mắt.

Gương mặt kiêu sa từng làm say đắm cả giới thượng lưu.

Tuy có đôi mắt sắc bén, nhưng chẳng ai có thể phủ nhận được vẻ đẹp ấy.

"T-tiểu thư Mardian!"

"Hehe, được em chào đón ta nồng nhiệt thế này làm ta vui lắm."

Nhìn vào đôi mắt đỏ như máu của Mardian đang ánh lên một tia sáng khiến cho cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ bắt đầu bao trùm lấy tôi.

Tôi chưa từng nghĩ bản thân sẽ mừng đến thế khi nhìn thấy Mardian.

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã ôm chặt lấy hông Mardian, áp sát cơ thể vào vòng tay cô.

Mardian thoáng bối rối, cơ thể hơi run lên, nhưng chẳng bao lâu sau đã mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tôi.

"Hôm nay em đáng yêu lắm, Tina."

"Em nhớ cô, Mardian…"

Đôi mắt đỏ rực ấy mở to sau khi nghe lời tôi nói, một tia kinh ngạc thoáng lóe lên.

Ánh mắt tôi vô thức hướng về phía Lillian, người đang đứng sau Mardian.

Lillian dõi theo chúng tôi với vẻ mặt còn lạnh nhạt hơn trước. Chỉ cần cảm nhận được ánh mắt ấy cũng khiến cơ thể tôi run rẩy.

Có lẽ nhận ra sự run sợ ấy, Mardian bước lên một bước để che chắn cho tôi, cô mỉm cười với Lillian.

"Đây là lần đầu tiên chúng ta trực tiếp gặp nhau nhỉ. Ta là Mardian Abreldine, trưởng nữ của gia tộc Abreldine."

"… Rất vinh hạnh được gặp cô. Tôi là Lillian Endoria."

Lillian đáp lời với thái độ không kém phần điềm tĩnh, tư thế vẫn vô cùng đoan trang.

Mardian khẽ gật đầu rồi hướng mắt về phía đám đông nơi Versha và các tiểu thư khác đang đứng.

"Giờ ta có thể đưa Tina đi được chưa? Ta nghĩ mình đã nhường nhịn đủ rồi."

"Tuy có hơi tiếc… nhưng được rồi. Tina đâu phải của riêng chúng ta."

"Cảm ơn cô, tiểu thư Versha."

Có được sự chấp thuận của Versha, Mardian nhẹ nhàng vòng tay qua eo tôi. Cô cúi xuống, môi lướt sát tai tôi rồi thì thầm.

"Hôm nay em quyến rũ quá đấy. Đó là tín hiệu mời gọi ta đấy à?"

"Eek… k-không phải…"

Lời thì thầm ấy khiến tôi rùng mình, và rồi với nụ cười đầy mê hoặc, Mardian kéo tôi áp sát vào người cô ấy.

"Tiểu thư Abreldine."

Giọng nói trầm thấp của Lillian đã ngăn chúng tôi lại ngay khi Mardian và tôi định rời đi.

"Có chuyện gì vậy, Thánh nữ?"

"Hình như… cô khá thân thiết với tiểu thư Blanc nhỉ?"

Câu hỏi ấy khiến Mardian nhíu một bên mày.

Cô nheo mắt lại, lần lượt lướt qua tôi và Lillian rồi cười nhạt.

"Tất nhiên rồi. Chẳng có ai thân thiết hơn chúng tôi cả."

Soạt—!

Bàn tay Mardian trượt khỏi vòng eo, bất ngờ bóp chặt lấy mông tôi.

"Hah?!"

Cơ thể tôi run lên vì bất ngờ, cho dù tôi có cố lấy tay bịt miệng, thì một tiếng rên the thé vẫn bị thoát ra ngoài.

"M-Mardian…!"

"Vậy thì, xin phép. Ta cần chút thời gian riêng tư với con vật cưng của mình."

Mardian ôm trọn lấy eo tôi, dịu dàng nhưng dứt khoát dẫn tôi rời khỏi nơi đó.

Không chút do dự, cô ấy dẫn tôi ra khỏi sảnh tiệc.

Bị bỏ lại ở nơi chúng tôi từng đứng, Lillian lặng lẽ dõi theo bóng lưng của hai người đang rời đi.

***

Sau khi Tina và Mardian rời đi, sự chú ý của các tiểu thư lần lượt chuyển hướng, lén quan sát Thánh nữ.

Dù nụ cười xinh đẹp vẫn hiện hữu trên gương mặt, nhưng ai cũng cảm nhận được sự khó chịu trong cô.

Các tiểu thư đều dè dặt trước địa vị gần như sánh ngang với hoàng gia của Thánh nữ, sợ rằng sẽ để lại ấn tượng xấu trong mắt cô.

"…Tôi có thể hỏi một câu được không?"

Cuối cùng, Lillian nhẹ nhàng cất giọng, âm điệu trong trẻo êm ái phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

Các tiểu thư đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, cố nặn ra một nụ cười.

"Tất nhiên rồi!"

"Ta nghe nói giữa tiểu thư Blanc và tiểu thư Abreldine từng xảy ra xích mích… Thế nhưng vừa rồi, chẳng phải họ đã tỏ ra rất thân thiết hay sao?"

Lời nói của Lillian khiến các tiểu thư nhất thời không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Không ai muốn khơi lại chuyện có thể khiến ấn tượng về Mardian bị xấu đi, nhưng vì người hỏi là Thánh nữ nên họ cũng không thể né tránh.

"H-Haha…! Tina của chúng tôi vốn rất bao dung và dịu dàng, vậy nên có lẽ đó chỉ là chuyện nhỏ thôi."

"Dù bao dung đến đâu… thì chuyện như vậy cũng khó mà bỏ qua cho được, tôi nói đúng chứ?"

Ánh mắt Lillian vẫn bình thản nhưng sắc lạnh. Ẩn sâu trong đôi mắt ấy là lời cảnh cáo, như đang buộc họ phải nói ra sự thật.

Trong khi các tiểu thư còn đang nhìn nhau dò xét dưới áp lực vô hình, Versha vẫn bình thản nhấp một ngụm trà rồi cất giọng điềm tĩnh.

"Thú thực thì chúng tôi cũng không nắm rõ chi tiết về mối quan hệ của họ đâu, Thánh nữ. Nhưng chúng tôi đoán rằng, sau sự việc đó mối quan hệ của hai người họ đã trở nên gắn bó hơn."

"Gắn bó hơn? Một mối quan hệ có thể trở nên gắn bó hơn sau “chuyện đó” sao?"

Những gì Mardian từng làm chẳng khác gì hành vi cưỡng hiếp. Thật khó để tin rằng chuyện đó lại có thể khiến tình cảm giữa hai người thêm sâu đậm hơn.

"Ai mà biết được? Biết đâu bé Tina đáng yêu của chúng ta lại có sở thích khá là… đặc biệt thì sao."

"Dù mối quan hệ giữa hai người cùng giới vốn là cấm kỵ, nhưng khi thấy Tina và tiểu thư Mardian như vậy, tôi lại không thể không muốn ủng hộ họ cho được."

Trước lời nói của Versha, những tiểu thư khác đều đồng loạt đỏ mặt rồi gật đầu.

"Đúng vậy! Tính cách trái ngược nhau như thế lại càng khiến họ trở nên đẹp đôi hơn."

"Giống như tình yêu giữa cừu non và sói dữ ha? Ah, lãng mạn quá đi mất!"

"Không biết mối quan hệ của họ đã tiến triển đến mức nào rồi nhỉ?"

"Biết đâu bọn họ đã "chia sẻ" tất cả mọi thứ với nhau rồi thì sao. Dù sao thì Mardian vốn rất táo bạo mà."

"Chúa ơi… Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy hồi hộp rồi…"

Câu chuyện nhanh chóng chuyển hướng sang đề tài lãng mạn. Như một con đập vừa bị vỡ, mọi người ai cũng hào hứng bàn tán về mối quan hệ giữa Tina và Mardian.

Giữa những lời xì xào ấy, Lillian lặng lẽ siết chặt nắm tay, đôi mắt vô hồn.

'Cô may mắn thật đấy, tiểu thư Blanc.'

Có người đã phải gánh chịu hết thảy những lời chế giễu và khiển trách chỉ vì cô.

Hàng chục chiếc váy bị dính đầy rượu vang, và ngày nào tôi cũng phải ôm lấy gò má bầm tím của mình.

Ngay cả người bạn thân mà tôi từng tin tưởng nhất cũng phản lại tôi, bỏ mặc tôi khóc trong góc phòng cầu nguyện của đền thờ suốt cả ngày.

Cuối cùng, tôi đã mất dũng khí để bước chân vào giới thượng lưu, rồi dần dần biến mất và bị quên lãng.

Thế mà giờ đây, cô lại thân mật với kẻ đã cưỡng hiếp mình và bỏ mặc tôi ở phía sau.

Cô không thể lừa được trực giác của tôi đâu, Tina Blanc.

Dù không có chứng cứ về những chuyện cô đã làm, có thể cô vẫn tiếp tục ẩn mình sau nụ cười rạng rỡ ấy…

Nhưng tất cả là do cô làm, có đúng không?

Chính cô là người đã hành hạ tôi.

Nếu tất cả chỉ để mọi chuyện diễn ra như thế này…

Nếu cô vứt bỏ dễ dàng tôi như vậy…

Nếu cô quay lưng lại với tôi để đến với kẻ hiếp dâm kia thì tại sao cô phải làm tôi khổ sở đến vậy?

Và nếu cô đã làm tổn thương tôi nhiều đến thế, chẳng phải cô nên tiếp tục hành hạ tôi đến cùng hay sao?

Để tôi có thể hận cô mà không phải cảm thấy tội lỗi…

Lillian cúi đầu nhìn xuống mặt sàn một lúc rồi siết chặt tay.

Năm tháng lăn lộn trong những trận chiến khốc liệt đã dạy cô một điều, đó là để cảm xúc chi phối chẳng bao giờ mang lại lợi ích.

Giờ là lúc phải kìm nén mọi chuyện.

'…Không phải lúc để xao nhãng.'

Đè nén cơn oán hận đang sục sôi trong lòng, Lillian mỉm cười rồi quay sang các tiểu thư.

"Các cô đã nghe về những sinh vật gọi là quỷ bao giờ chưa?"