Tình cảnh này khó tin đến mức khiến tâm trí tôi ngập trong mớ hỗn loạn.
Tin tức mà tôi vừa được nghe quá đỗi phi lý, chẳng khác nào chuyện hoang đường.
Đế quốc đã chấm dứt chiến tranh với Vương quốc Kaladwen và giành được chiến thắng.
Không thể nào có chuyện đó được.
Dù có dốc hết tốc lực, cũng phải mất ít nhất năm năm mới có thể kết thúc chiến tranh.
Đứng sau Vương quốc Kaladwen, đất nước nổi tiếng với hắc ma pháp và sở hữu sức mạnh khủng khiếp, còn có vô số những đồng minh khác.
Ngay cả khi chơi theo route ngắn nhất thì việc kết thúc cuộc chiến vào thời điểm này cũng gần như là bất khả thi.
Ấy vậy mà Đế quốc đã tự hào tuyên bố chuyện ấy, còn treo thủ cấp của Quốc vương Kaladwen lên tường thành.
"Thế quái nào… làm sao chuyện này lại có thể xảy ra được cơ chứ?"
Tôi không hề nhận ra giọng nói run rẩy đang thoát ra khỏi môi mình.
Nếu chỉ đơn thuần là tin tức về việc chiến tranh kết thúc, thì có lẽ tôi đã chẳng hoảng loạn đến thế.
Nhưng điều khiến lòng tôi bất an ngay lúc này lại là một tin khác.
Lillian đã thức tỉnh hoàn toàn với tư cách là Thánh nữ.
Trên chiến trường, cô đã trị thương cho hàng trăm binh sĩ, thậm chí còn bộc lộ thánh lực cường đại đến mức có thể nối liền cả những cánh tay đã bị chặt đứt, góp phần mang tính quyết định vào thắng lợi của Đế quốc.
Khi trở về Đế quốc, Lillian được ban tước vị Tử tước cùng lãnh địa, thậm chí còn được phong tặng danh hiệu "Đấng Cứu Thế".
"Thật nực cười!"
Ngay từ đầu, chỉ số của Lillian vốn đã thấp đến phi lý.
Ngoại trừ thần lực và sức mạnh tinh thần vượt trội, còn lại cô ấy chẳng khác gì một thiếu nữ bình thường.
Dù là nhân vật được định sẵn sẽ thức tỉnh thành Thánh nữ và sở hữu năng lực phi thường, nhưng đáng ra cô ấy chỉ nên thành tâm cầu nguyện cho đến lúc ấy mới phải.
Vậy mà giờ đây, Lilia lại lập công lớn hơn cả Viviana — người vẫn được mệnh danh là bóng ma chiến trường sao?
Đây không chỉ đơn thuần là một sai lệch so với cốt truyện gốc.
Cót két—
"Đấng Cứu Thế, là thật ư…!"
Đấng Cứu Thế sao? Nghe trẻ con đến nực cười.
Tôi chưa từng nghe thấy nó trước đây, chưa từng tồn tại hay xuất hiện cái danh hiệu như vậy trong game.
Một cái tên vừa thô kệch, vừa đơn giản đến mức ngây ngô.
Thế nhưng, quyền năng ẩn chứa trong danh hiệu ấy lại không thể đo lường nổi.
Nó đã vượt ra ngoài phạm trù địa vị thông thường.
Dù là quý tộc hay thường dân, thậm chí cả hoàng gia, cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải kính trọng Lilian.
Như thể cô ấy là một đấng cứu thế thực sự.
Với danh hiệu này, chỉ riêng bản thân Lilian cũng đã sở hữu vị thế sánh ngang với Đại Giáo Hội.
Nhiều người sẽ coi cô như sứ giả của Nữ thần.
Con đường mà cô đi qua sẽ được bao phủ bởi ánh sáng thiêng liêng, để lại phía sau những phúc lành và hạnh phúc bất tận.
Giống hệt như phần sau của trò chơi.
Cót két—
'Lẽ ra cô ta chỉ nên ở yên đó và cầu nguyện mới phải…!'
Nếu mọi việc diễn ra đúng như tôi dự liệu, thì Thánh nữ bị gạt khỏi giới thượng lưu sẽ chẳng còn nơi nào để dung thân ngoài đền thờ.
Thánh nữ lẽ ra chỉ nên toàn tâm cầu nguyện, vậy mà giờ lại xuất hiện trên chiến trường, thật quá mức nực cười.
Ở trong game, không hề tồn tại lựa chọn nào cho phép Lillian đặt chân lên chiến tuyến.
Với tính cách hiền hòa của cô, sẽ chẳng có lý do nào để cô bước vào nơi máu đổ thịt rơi, cũng chẳng bao giờ có khát vọng chiến đấu hay giết chóc.
Thế nhưng Lilian thật sự đã ra chiến trường, cuối cùng lập công và trở về.
Thậm chí còn nhận được tước vị Tử tước — một vị trí còn cao hơn cả mẹ tôi.
Nếu.
Nếu chẳng may có ai đó phát hiện ra chính tôi là kẻ đã khởi nguồn cho những lời đồn về Lillian…
"Không thể nào."
Tôi cố nặn ra một nụ cười. Thế nhưng nụ cười ấy lại run rẩy đến mức yếu ớt.
Không ai có thể phát hiện ra được.
Trong vô số lời đồn xoay quanh Lillian, chưa từng có một lời nào trực tiếp phát ra từ miệng tôi.
Tôi chỉ lặng lẽ dẫn dắt câu chuyện từ phía sau. Dù Lillian có lần theo dấu vết, cô ấy cũng sẽ không bao giờ lần được đến chỗ tôi.
Hình tượng mà tôi đã khắc sâu vào giới thượng chính là một thiếu nữ thuần khiết, hoàn toàn không có khả năng toan tính những âm mưu xảo quyệt.
"Nhưng, vẫn có một người khiến mình lo lắng…"
Arien Caltry.
Người từng là bạn thân của Lillian, đồng thời cũng là chất xúc tác khiến cô bị đá ra khỏi giới thượng lưu.
Chỉ bằng vài lời xúi giục, Arien đã khiến Lillian sinh ra cảm giác chán ghét giới thượng lưu, để rồi từ đó cô đã không còn xuất hiện trong bất cứ buổi tiệc nào nữa.
Tất nhiên là ngay cả khi ấy, tôi cũng chẳng làm gì sai cả.
Tôi chỉ bày tỏ mối quan tâm "thực lòng" của mình rằng sự hiện diện của Lillian có thể khiến Arien chịu thêm nhiều tổn thương, đó cũng là bởi tôi thực lòng muốn mọi điều tốt đẹp sẽ đến với Arien.
Thế nhưng, nếu người phụ nữ ấy lỡ lời, nếu Arien bép xép ra những thứ không cần thiết để rồi khiến Lillian bắt đầu nghi ngờ tôi, thì tình hình sẽ càng trở nên rắc rối hơn nữa.
"…Mình đã quá chủ quan rồi."
Tôi biết rằng một ngày nào đó, Lillian sẽ thức tỉnh trở thành Thánh nữ thực sự.
Thế nhưng tôi lại buông lỏng cảnh giác và chẳng hề cẩn trọng.
Vốn dĩ vẫn còn một quãng thời gian dài nữa trước khi Lillian thật sự thức tỉnh, và tôi tin rằng ngay cả khi biết những gì tôi đã làm, cô ấy cũng sẽ rộng lượng tha thứ cho tôi.
Lillian vốn tốt bụng đến ngu ngốc, chẳng những tha thứ cho vô số tiểu thư từng bắt nạt mình, mà thậm chí còn bao dung cả Mardian độc ác.
Nhưng bây giờ, khi cốt truyện gốc đã bị chệch đi quá xa, sẽ chẳng còn ai có thể đảm bảo lòng từ bi ngây dại ấy vẫn còn đó.
Sẽ khôn ngoan hơn nếu tôi chuẩn bị sẵn sàng cho mọi khả năng có thể xảy ra.
Tôi đã giữ khoảng cách với Arian suốt một năm nay.
Với Arian, ngoài khả năng kiếm thuật xuất sắc và tinh thần hiệp sĩ, còn lại hầu như cô ấy chẳng có gì đáng để lợi dụng.
Thế nhưng để ngăn cô ấy làm ra những chuyện thừa thãi, e rằng tôi vẫn cần phải giữ Arian trong tầm tay.
Tôi khoác áo choàng rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Vỗ nhẹ lên vai hầu gái đang lau dọn hành lang, tôi cất giọng.
"Cô có thể chuẩn bị xe ngựa được không? Ta muốn ra ngoài."
Khi tình hình tài chính của chúng tôi dần ổn định, gia tộc Nam tước đã bắt đầu thuê thêm người hầu.
Dù số lượng chưa nhiều, nhưng cũng đủ để dinh thự được chăm nom gọn gàng, tươm tất.
"Ra ngoài ạ? Tiểu thư định đi đâu vậy?"
"…Ta cần phải nói rõ từng chi tiết cho cô nghe à?"
Giọng nói thoát ra từ môi tôi lạnh lẽo như băng.
Làm sao có thể trách tôi được đây?
Nỗi bực tức về chuyện của Lillian đã dồn nén trong lòng, đến mức chỉ một tên thường dân tầm thường cũng đã đủ để chạm đến giới hạn kiên nhẫn của tôi.
Tuy là mẹ có đầu óc kinh doanh tuyệt vời, nhưng xem ra bà ấy lại chẳng mấy để tâm tới việc huấn luyện người hầu trong dinh thự.
"T-tôi xin lỗi, thưa tiểu thư…"
"Thôi được rồi. Nhanh lên nhé, được chứ?"
"V-Vâng!"
Rồi cô hầu gái ấy vội vàng cắm đầu chạy xuống hành lang. Trong khi chờ xe ngựa được chuẩn bị, tôi nhẹ nhàng xịt lên người một lớp nước hoa thoang thoảng.
"…Chắc cũng nên chuẩn bị một món quà phù hợp nhỉ?"
Mở tủ quần áo ở góc phòng, tôi dùng chìa khóa mở ngăn bí mật bên dưới.
Bên trong là những viên ngọc quý rực rỡ sắc màu được sắp xếp một cách hào nhoáng.
Kho báu quý giá của tôi, được "sưu tầm" từ các tiểu thư quyền quý suốt thời gian qua.
Chỉ cần bán những thứ này đi cũng đã đủ để tôi sống xa hoa suốt quãng đời còn lại.
"Có lẽ mình sẽ chọn một món nào đấy trông không quá đắt đỏ… ừm, cái này đi."
Tôi lấy ra một chiếc vòng cổ trông có vẻ bình thường, loại có thể dễ dàng tìm thấy ở khu mua sắm, rồi cẩn thận đặt vào hộp.
Thú thực thì tôi cũng có chút thôi thúc muốn lấy thẳng viên ngọc bên trong ra để làm quà, nhưng không thể làm thế được.
[Xe ngựa đã sẵn sàng rồi, thưa tiểu thư.]
Ngay khi nghe thấy tiếng thông báo của hầu gái vọng vào từ bên ngoài, tôi lập tức bước ra.
Tôi liền lên xe ngựa sau khi ra chỉ thị ngắn gọn cho xa phu hướng đến dinh thự Caltry.
Dẫu biết việc đến mà không báo trước là bất lịch sự, tôi cũng chẳng mấy bận tâm — bởi tôi chắc chắn Arian sẽ vui vẻ mà chào đón mình.
Sau khi vào trong xe, tôi khẽ hít một hơi để lấy lại nhịp thở.
"Mình nhất định sẽ khắc sâu vào trong tim Arien."
Rằng chính cô ấy là người đã tự đưa ra lựa chọn phản bội Lillian, và tôi hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện ấy.
Thực ra thì, nó vốn là sự thật mà.
Tôi chỉ lo lắng cho cô ấy, còn việc Arien lựa chọn quay lưng lại với Lillian hoàn toàn là do chính cô ấy quyết định.
Suy cho cùng, Arien cũng thu được không ít lợi ích từ chuyện đó.
Danh tiếng của gia tộc cô đã được khôi phục, và nhờ mối quan hệ với tôi, cô ấy đã có thể tự nhiên gia nhập vào các phe của Versha và Sharione.
Ở đó, hẳn là Arien đã dần kết giao, gây dựng thêm nhiều mối quan hệ mới với vô số tiểu thư khác.
Có lẽ Arien nên biết ơn tôi mới phải.
Tôi gần như đã tặng cho cô ấy "đôi cánh", giúp cô tiểu thư chỉ biết cầm kiếm ấy không bị gạt ra khỏi guồng quay của giới thượng lưu.
Có lẽ vì đang mải miết suy tư nên đến khi trở về thực tại, tôi đã thấy xe ngựa dừng trước dinh thự Hầu tước Caltry.
Trước khi bước xuống, tôi lấy ra chiếc gương nhỏ đã chuẩn bị từ trước rồi luyện tập biểu cảm thật tự nhiên.
Chỉ cần thêm một chút quyến rũ vào nụ cười trong sáng và rạng rỡ, gương mặt tôi sẽ lập tức trở nên mê hoặc hơn bội phần.
Ngay sau đó, một hiệp sĩ khoác giáp bạc đã mở cửa xe ngựa, đưa tay hướng về phía tôi.
Nắm lấy bàn tay ấy, tôi cẩn trọng bước xuống rồi đi theo sự hướng dẫn của quản gia vào trong dinh thự.
Nhờ những lần tới thăm thường xuyên cùng các cử chỉ thân thiện, những người hầu của Hầu tước Caltry lúc nào cũng đón tiếp tôi nồng nhiệt.
Cuối cùng, đứng trước phòng Arien, quản gia khẽ mỉm cười rồi gõ nhẹ lên cánh cửa.
"Trong một ngày mà lại có đến hai vị khách quý quả là một điều tuyệt vời."
"…Heh? Còn có vị khách nào khác ngoài tôi ư?"
"Hehe, tiểu thư Blanc hẳn sẽ rất ngạc nhiên cho xem."
Quản gia vừa mỉm cười nói xong thì cánh cửa đã từ từ mở ra. Ngay sau đó, đôi mắt xanh lam của Arien hiện ra, hướng thẳng về phía tôi.
"Tina, Tina?!"
"Tiểu thư Arien! Tôi nhớ cô lắm!"
Tôi lao vào vòng tay của Arien với nụ cười rạng rỡ.
Cô ấy lập tức đưa tay ôm lấy tôi, nhưng trong cử chỉ ấy lại thấp thoáng chút gượng gạo.
"T… Tina, bây giờ có hơi…"
Và rồi, tôi nhanh chóng nhận ra nguyên do của sự gượng gạo ấy.
"Ôi chà, trùng hợp thật đấy."
Một giọng nói mềm mại, trong trẻo vang lên, như tiếng thì thầm ngân nga khắp không gian.
Tôi từ từ ngẩng đầu khỏi bờ vai của Arien.
Và ngay khi ánh mắt tôi chạm phải người phụ nữ ấy, một cơn lạnh buốt lập tức chạy xuyên qua trái tim tôi.
"Quả là một gương mặt đáng mến."
Đôi mắt hồng đào ánh lên sinh khí đầy mê hoặc đang nhìn chăm chú vào tôi, ánh nhìn ấy mãnh liệt đến mức khiến toàn thân tôi cứng đờ.
"C-cô… sao cô lại ở đây…?"
Người phụ nữ đang ngồi tao nhã trên chiếc sofa liền đứng dậy đầy duyên dáng.
Cô ấy tiếp cận tôi mà không có chút ngượng nghịu nào.
"Ôi chao, ta cần phải có lý do đặc biệt thì mới được đến thăm bạn của mình sao?"
"Bạn… cô nói gì cơ?"
Đừng nói dối.
Arien đã bỏ rơi cô.
Không đời nào hai người còn có thể gọi nhau là bạn được.
"Vậy…tiểu thư Blanc."
Đấng Cứu Thế, Thánh nữ Lillian Endoria.
"Phải chăng cô có chuyện gì muốn nói với bạn ta?"
Cô ấy nhìn tôi với nụ cười điềm tĩnh.
Đoạn này phát triển tâm lý khá hay, đây là biểu hiện tâm lý của kẻ phạm tội, khi đối diện với nguy cơ bị "trả thù" (từ Lillian) thay vì nhận lỗi, Tina đã tìm cách lẩn tránh trách nhiệm, đồng nghĩa với việc đùn đẩy hết tội lỗi sang cho đồng phạm (Arian). Nói đơn giản thì đây chính là hành vi của một "Criminal opportunist".